Cố Mạc nghe thấy tiếng nước ào ào trong nhà tắm, mặt mày nghiêm nghị dựa vào cửa sổ, nhìn xuống mặt hồ xanh biếc cùng với khu rừng tối đen, ngưng mi trầm tư.
“Chú, em tắm xong rồi.” Tiếu Nhiễm lau tóc đi ra cười nói:”Anh vào tắm đi.”
“Sao không ngâm nước lâu thêm một chút nữa?” Cố Mạc đi tới, đón lấy khăn tắm giúp Tiếu Nhiễm lau tóc, quan tâm hỏi.
“Ngâm nước nhiều da sẽ nhăn nheo hết mất.” Tiếu Nhiễm nhăn mũi khẽ cười.
“Ôm anh rồi sẽ không lạnh nữa.” Tiếu Nhiễm vươn tay ôm chặt thắt lưng của Cố Mạc cảm khái nói. Trên núi và chân núi Thánh Moritz quả thực như hai thế giới, dưới chân núi là mùa thu, trên núi là trời đông giá rét. Mũi của cô lúc ở trên núi tuyết đỏ ửng vì lạnh. Vừa mới ngâm mình trong nước nóng, cô mới biết toàn thân đã bị nhiễm lạnh như thế nào.
“Em nghĩ anh là lò sưởi sao?” Cố Mạc thản nhiên cười nói.
“Anh là người đàn ông của em, em coi anh là gì là quyền của em!” Tiếu Nhiễm giọng đầy khí phách công khai quyền sở hữu cũng mình.
“Chỉ cần không phải chó mèo, còn lại có thể chấp nhận được.” Cố Mạc chọt vào trán Tiếu Nhiễm, hài hước nói.
Tiếu Nhiễm đột nhiên nhớ ra Ninh Hạo bị thương ở tay, lập tức hỏi:”Chú, anh có thuốc khử trùng không?”
“Không phải em! Mà là lớp trưởng! Trên tay cậu ấy có vết thương dài hai tấc. Em sợ cậu ấy bị nhiễm trùng.’’ Tiếu Nhiễm nhanh chóng trấn an Cố Mạc, không để anh lo lắng.
“Ninh Hạo?” Cố Mạc nhếch đôi môi mỏng.”Nha đầu, em quan tâm đến cậu ta như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi! Cậu ấy giống như anh trai của em vậy, từ nhỏ vẫn luôn chăm sóc cho em rất chu đáo.” Tiếu Nhiễm trả lời không hê do dự. Đối với cô mà nói, Ninh Hạo là một sự tồn tại đặc thù, giống như anh giống như bạn, tuy rằng không phải thân thích ruột thịt. Cho nên cô rất lo lắng cho vết thương của Ninh Hạo.
“Em hiểu được tình cảm của chính mình dành cho cậu ta sao?” Cố Mạc nghiêm túc nhìn Tiếu Nhiễm. Trước kia anh vốn không coi Ninh Hạo là gì, nhưng hai ngày nay ở Moritz anh phát hiện ra Tiếu Nhiễm và Ninh Hạo có rất nhiều hành động thân mật, đó là kiểu thân thiết mà người khác không thể chen vào. Tình cảm của cô dành cho Ninh Hạo chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Có khi nào chính cô cũng không nhận thức được tình cảm của mình dành cho Ninh Hạo chính là tình yêu?
Anh chưa bao giờ chủ động theo đuổi phụ nữ, giờ phút này có chút không tự tin vào bản thân.
“Đương nhiên rồi! Cậu ấy cũng giống như Cố Nhiên vậy, chú, không phải anh cho rằn em yêu lớp trưởng đấy chứ?” Tiếu Nhiễm đến lúc này mới phát hiện ra Cố Mạc đang ghen, liền nhíu mày cười.
“Hắn đến bây giờ cũng không phải là đối thủ của anh.” Cố Mạc lập tức phản kích. Anh có chết cũng không thừa nhận mình đang ghen tị.
“Nói dối!” Tiếu Nhiễm nhón mũi chân, dùng sức ôm chặt gương mặt đang nhăn nhó của Cố Mạc,”Trên mặt anh cũng tự viết ra hết rồi!”
Cố Mạc đột nhiên ôm lấy Tiếu Nhiễm, đi đến giường lớn.
“Chú, anh muốn làm gì?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt kéo cổ áo Cố Mạc.
“Bắt đầu phạt.” Cố Mạc gian tà cười nói.
Lá gan của cô càng ngày càng lớn, dám giễu cợt anh, vậy thì nên ngoan ngoãn chịu phạt đi!