Tiếu Nhiễm tỉnh lại trong lòng Cố Mạc, nhìn thấy anh mới mọc râu, nghịch ngợm níu chặt lấy.
Cố Mạc không trợn mắt lại mạnh mẽ nắm chặt Tiếu Nhiễm: “Nhiều sức như vậy sao?”
“Chú, râu của anh rất rát.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
“Em bảo anh cái gì?” Cố Mạc vùi mặt vào cổ Tiếu Nhiễm, thấp giọng lẩm bẩm.
“Mực tiên sinh.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói.
“Xem ra ngày hôm qua còn chưa lăn qua lăn lại đủ! Nha đầu, em còn nhiều sức như thế, chúng ta có phải là nên làm chút gì không?” Cố Mạc ôm sát eo của Tiếu Nhiễm, tràn ngập nguy hiểm hỏi han.
“Mặc Mặc Mặc mực! Em gọi thế còn không được sao?” Tiếu Nhiễm đáng thương tội nghiệp hỏi han.
“Gần mực thì đen mực đi?” Cố Mạc lạnh lùng hỏi.
“Có khác nhau sao? Không thì đã đen!” Tiếu Nhiễm haha cười hai tiếng.
“Mặc tiên sinh đen tối quyết định lấy nợ!” Cố Mạc phúc hắc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiếu Nhiễm, dùng lực ôm cô vào trước ngực.
“Không cần, Mạc,... em đau chỗ đó... ngày hôm qua anh quá sức rồi...” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói.
“Ai bảo em không chịu ở trên?” Cố Mạc tà tà cười nói. Thân thể Tiếu Nhiễm luôn khiến cho anh điên cuồng, đêm qua anh vài dùng đến vài chiếc bao.
“Ông Mặc, da mặt anh có đến mấy tầng?” Tiếu Nhiễm tức sùng máu hỏi han.
“Em nói mấy tầng thì là bằng đấy.” Cố Mạc phúc hắc nở nụ cười, trước mặt cô, anh có thể không để ý hình tượng, chỉ cần yêu cô...
Sau một giờ, Tiếu Nhiễm mệt mỏi ghé vào trên người Cố Mạc: “Anh Mạc, hôm nay bắt đầu không cho chạm vào em!”
“Cái này... có chút khó khăn!” Cố Mạc hưởng thụ vỗ về lưng cô, tự nhiên trả lời.
Tiếu Nhiễm đối với anh, thật giống như thỏ nhỏ. Có thể không ăn, thì không phải là anh nữa?
Lại nói, bọn họ là vợ chồng hợp pháp.
Yêu cô là thể hiện tình yêu với cô.
Nếu có ngày nào đó, anh không còn muốn yêu cô, thì đó chính là bi kịch.
Tiếu Nhiễm trượt khỏi người anh, tính toán không để ý đến anh nữa. Người đàn ông này có da mặt dày đến nỗi có thể so với tường thành. Trước kia sao cô lại chưa có phát hiện ra?
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm đưa lưng về phía mình, Cố mạc mới ló đầu ra nhẹ nhàng đảo chỗ râu qua vai cô, sau đó cắn lên sau gáy vô.
Tiếu Nhiễm cố nén, dùng lực cắn môi.
Lúc Cố Mạc bắt đầu, thân thể của cô lập tức trở nên cứng ngắc: “Mạc, từ bỏ, thật sự đau rồi!”
“Chỉ là...” Cố Mạc cười gặm cổ cô: “Nha đầu, lại nói anh một chút.”
“Chú?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm rủn rẩy trong ngực anh.
Cố Mạc bất mãn dùng lực, lưu lại một chuỗi dấu răng sau gáy của cô: “Nghịch ngợm!”
“Mặc, râu của anh rát quá! Lát nữa cạo đi!” Tiếu Nhiễm co rúm cổ lại, cười khanh khách nói.
“Liền muốn buộc tóc em, cho em thương em mới biết mình phải ngoan!” Cố Mạc khe cắn vành tai của cô, bất mãn nói.
“Chú muốn ngoan thì có thể mua một con thú cưng. Tiếu Nhiễm là bảo bối độc nhất vô nhị của Tiếu Bằng Trình, không biết chữ ngoan này viết thế nào.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo nói.
“Về sau là độc nhất vô nhị của Cố Mạc! Anh muốn em thêm cái đó!” Cố Mạc lật người cô qua, dùng lực hôn lên cổ của cô, ở nơi đó lưu lại một chuỗi dấu hôn tím sắc.
“Ngứa.... Chú... Mạc...Em ngoan còn không được sao?” Tiếu Nhiễm ngứa đến run rẩy, không ngừng cầu xin tha thứ.