Lúc Cố Mạc đang nói chuyện hợp tác với Keller, tổng giám đốc của LEJ thì điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
“Sorry!” Cố Mạc cười cười áy náy xin lỗi, rồi cầm lấy di động. Khi anh nhận ra người gọi đến là Tiếu Nhiễm thì nụ cười trên mặt lập tức biến mấy, lạnh lùng tắt điện thoại.
“Nếu Cố tổng công việc bề bộn, chúng ta có thể hẹn hôm khác.” Keller khách khí nói.
“Là vợ tôi, chắc là vừa mới thức dậy.” Cố Mạc nói xong liền mở văn kiện trước mặt, bắt đầu đàm phán.
…..
“Không có ai bắt máy.” Tiếu Nhiễm rưng rưng nước mắt nhìn Ninh Hạo,”Ngay cả điện thoại của tớ anh ấy cũng không chịu nghe.”
“Có lẽ anh ta đang bận.” Ninh Hạo rút khăn giấy đưa cho Tiếu Nhiễm.”Đừng quá lo lắng, chẳng phải anh ta cũng không nói muốn ly hôn với cậu sao?”
“Không có.” Tiếu Nhiễm nhận lấy khăn giấy, vừa lau nước mắt vừa trả lời:”Anh ấy không để ý đến tớ nữa. Anh ấy để tớ về nước một mình.”
“Anh ta đã nói với cậu những gì?”
“Anh ấy nói muốn đi Geneva, còn mua vé máy bay cho tớ về nước. Anh ấy còn nói tớ đã tìm người thay thế rồi thì đi theo anh ấy làm gì, còn cái gì mà vấn đề lựa chọn thứ hai. Tớ hoàn toàn không hiểu anh ấy có ý gì. Cho dù anh ấy muốn ly hôn với tớ cũng không thể tùy tiện giao cho người khác được.” Tiếu Nhiễm thương tâm nói.
“Tớ đã nói xin lỗi, không phải tớ cố ý, cầu xin anh ấy tha thứ cho tớ.” Tiếu Nhiễm trong lòng chua xót trả lời.
“Không nhắc đến tai nạn xe cộ cũng không nhắc tới Tưởng Y Nhiên sao?” Ninh Hạo thận trọng hỏi.
“Anh ấy đã nghe thấy rồi, tớ còn phải nói sao?” Tiếu Nhiễm bồn chồn nhìn Ninh Hạo.
“Tớ cảm thấy có khả năng anh ấy không nghe được toàn bộ, còn chưa biết được cậu là người gây ra tai nạn. Tiếu Nhiễm, anh ta đang ghen đấy.” Ninh Hạo cười nói.
“Không thể nào? Hôm qua anh ấy rất tức giận.” Tiếu Nhiễm không tin Cố Mạc chỉ ghen tuông.
“Có khả nâng anh ta nghe thấy chúng ta có nhắc đến cái thai. Cậu nói không muốn tìm thế thân, anh ta cho rằng tớ ở là người rất quan trọng trong lòng cậu, cho nên mới có câu “lựa chọn thứ hai”. Ninh Hạo cười phân tích, nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ của Tiếu Nhiễm anh liền thở dài,”Xem ra sau này nếu không muốn cậu bị hiểu lầm, e là tớ không thể quá thân mật với cậu.”
“Thật là vậy sao? Anh ấy chỉ đang ghen thôi sao?” Tiếu Nhiễm không dám tin nhìn Ninh Hạo, không biết nên cười hay nên khóc. Một ngày Cố Mạc còn chưa biết sự thật, cô có thể ở bên anh thêm một ngày, nhưng điều này cũng có nghĩa cô phải chịu thêm một ngày cắn rứt lương tâm.
“Tạm thời cậu cứ giả ngốc, đừng nhắc tới vụ tai nạn trước mặt anh ta, giải thích rõ ràng mối quan hệ của chúng ta. Yêu là chuyện của riêng tớ, cậu không làm điều gì sai.”Ninh Hạo nghiêm túc nói.
“Tớ không muốn lừa gạt anh ấy.” Tiếu Nhiễm bất lực cuộn mình trên sô pa.
“Lừa anh ấy để hai người có thể sống an ổn bên nhau. Tiếu Nhiễm, nghe tớ đi.” Ninh Hạo nắm bả vai Tiếu Nhiễm, cố gắng khuyên nhủ.
“Tớ cảm thấy làm thế nào cũng sai.” Tiếu Nhiễm đau lòng rơi lệ.
“Đi! Tớ đưa cậu đi gặp anh ta, tớ sẽ giải thích với anh ta giúp cậu.” Ninh Hao quyết định làm một tên xấu xa để giúp Tiếu Nhiễm bảo vệ cái bí mật kia.
“Tớ không biết anh ấy đang ở đâu, anh ấy đi mà không nói gì với tớ cả.” Tiếu Nhiễm khổ sở nhìn Ninh Hạo. Thánh Moritz tuy chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng tìm một người cũng không phải chuyện dễ dàng.” Hơn nữa giờ này anh ấy có thể đã bay đến Geneva rồi.”
Vừa nhớ tới việc anh bỏ cô lại một mình ở thánh Moritz cô liền đau lòng muốn khóc.
“Chỉ cần anh ta chưa rời đi, chúng ta nhất định có thể tìm thấy anh ta.” Ninh Hạo nắm lấy cổ tay Tiếu Nhiễm dẫn cô ra ngoài tìm Cố Mạc.