“Chuyện của hai người thì em cũng không làm gì được. Anh. Anh hãy suy nghĩ cho kỹ, anh rốt cuộc muốn gắn bó thế nào với cuộc hôn nhân này.” Cố Nhiên nói xong liền đi ra ngoài, khi anh mở cửa thì nhìn thấy Tiếu Nhiễm chứa chan nước mắt đang đứng ở ngoài cửa, lập tức sửng sốt,”Chị dâu nhỏ.”
Tiếu Nhiễm sau khi bị nhìn thấy, liền dùng sức lau nước mắt, sau đó nở nụ cười chua xót:”Chắc anh đã biết em đã làm ra chuyện xấu xa gì?”
“Cái này….Chị đừng nghĩ nhiều quá. Nghe anh em giải thích rõ.” Cố Nhiên lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm. Anh cũng không biết làm thế nào mới tốt. Theo tính cách của anh trai, tuyệt đối sẽ không tha cho người hại chết Y Nhiên. Nhưng không ngờ đó lại chính vợ của anh ấy! Hi vọng anh ấy đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Cố Mạc nhìn thấy Tiếu Nhiễm, gương mặt lãnh khốc lộ ra tia đau lòng:”Cố Nhiên, nên làm gì thì làm đi!”
“Tu mười năm mới được chung thuyền, tu trăm năm mới nên duyên vợ chồng. Có thể ở cùng với nhau chính là duyên phận. Anh, đạo lý lớn này anh biết rõ.” Cố Nhiên cười hai tiếng, liền nhanh chân rời đi.
Tiếu Nhiễm đi vào phòng, căng thẳng đi đến trước mặt Cố Mạc:”Chú, thật xin lỗi. em không thể khuyên được bà nội.”
“Quên đi! Dù sao cũng chỉ có hình thức!” Cố Mạc phiền chán nói. Cố Nhiên nói rất đúng, anh cũng không thể nói thêm nữa. Giấy đăng ký kết hôn đã lấy rồi, sao phải làm ra cái hôn lễ rối rắm kia? Chẳng qua chỉ là hình thức. Anh chỉ cần không thương Tiếu Nhiễm, không cưng chiều cô, thì sẽ không làm Y Nhiên thất vọng.
Nghĩ đến chuyện đó, tim anh lại như bị giằng xé.
“Nếu không, em sẽ làm ra chuyện ngoài ý muốn để hôn lễ không thể cử hành được?” Tiếu Nhiễm sốt ruột đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt. Cô không muốn là Cố Mạc khó xử.
“Em nghĩ, nếu như em bị tai nạn xe, chịu bị thương vài chỗ, có thể kéo dài thời gian.” Tiếu Nhiễm trong lòng xót ra đôi mắt đẹp rủ xuống.”Ít nhất sẽ không bắt anh phải cưới em bây giờ.”
Cố Mạc đột nhiên một tay kéo Tiếu Nhiễm vào lòng, thanh âm cứng ngắc nói:”Không được suy nghĩ linh tinh!”
“Thật xin lỗi, làm anh khó xử rồi.” Tiếu Nhiễm túm áo Cố Mạc, đầy áy áy nói.”Nếu anh thực sự không muốn cử hành hôn lễ, vậy chúng ta ly hôn đi!”
Lời nói của cô vừa mới thốt ra, môi đã bị Cố mạc che đi.
Cố Mạc dường như muốn hòa vào trong xương tủy với Tiếu Nhiễm, thống khổ hôn cô. Hôi lâu sau, anh mới buông cô ra thở hổn hển, thô cứng nói:”Đừng nghĩ đến chuyện rời xa! Đời này đã định chúng ta phải dây dưa cùng một chỗ cho đến chết! Cô mắc nợ thì cô phải trả.”
“Biết rồi.” Tiếu Nhiễm cắn môi, cố kìm nén nước mắt trong lòng Cố Mạc.
Cô nợ máu, sao có thể trả lại đây?
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm thật chặt, thống khổ nhắm mắt lại. Lúc anh tra tấn cô cũng chính là anh đang tự tra tấn mình.
Giọt nước mắt nóng hổi của Tiếu Nhiễm thấm vào ngực anh, làm cho anh phiền chán.
“Khóc cái gì?” Anh quát to.
“Thực xin lỗi!” Tiếu Nhiễm đẩy Cố Mạc ra, muốn giấu đi nước mắt vụng trộm, kết quả lại bị Cố Mạc áp vào giá sách, hôn cuồng nhiệt.
Tiếu Nhiễm sau lưng bị vướng phải vật gì làm cho đau, không thoải mái vặn vẹo.
Một tiếng rơi thanh thúy vang lên đột nhiên vang lên làm gián đoạn nụ hôn của Cố Mạc, anh đẩy Tiếu Nhiễm ra vẻ mặt đau khổ ngồi xổm xuống, vươn đôi tay run run nhặt lên những mảnh sứ đã bị rơi vỡ.
“Cố Mạc…” Tiếu Nhiễm biết vật này có ý nghĩ rất quan trọng với Cố mạc, muốn an ủi anh nhưng không biết phải nói gì.
“Cút!” Cố Mạc vô tình rống lên.
Tiếu Nhiễm bi thương lùi về phía sau, nhìn Cố Mạc nhặt những mảnh vỡ lên nâng niu trong tay như bảo bối, cô khổ sở che miệng chạy vào nhà vệ sinh.