Bởi vì nghe được Cố Tương nói, người đàn ông thành thục kia cười gợi lên hứng thú, nhíu mày.
Người đàn ông thế nào mới có thể đạt tới yêu cầu của cô?
Ánh mắt thật cao.
Ánh mắt đầy đủ độc đoán.
Miệng cũng đủ sắc bén.
Vốn dĩ Cố Tương không biết mình đã vô ý trêu chọc người đàn ông thế nào, thật sự theo sau Lý Mộng an bài công tác của ngày mai, sau đó hưởng thụ hương vị cà phê.
Thời gian nhàn nhã đủ rồi, cô cầm túi lên, tiêu sái rời đi.
Thành phố B ban đêm là một thành phố không tối, Cố Tương thay một bộ lễ phục màu đen gợi cảm chạy đến quán bar uống rượu.
Cô cầm ly rượu dựa vào bên cạnh quầy bar, vừa thưởng thức rượu vừa ngắm nhìn nhân sinh bách thái trong quán bar. Cô chưa bao giờ nhận thức một tác giả là phải ngồi ở trong phòng lao tâm khổ tứ, nghệ thuật chính là ở cuộc sống, chỉ có hiểu bản chất của cuộc sống, mới có thể viết ra những tác phẩm đặc sắc.
Một người đàn ông đã uống say chạy đến gần cô, đối phương đầy mùi rượu khiến cô nhăn mày, không cảm xúc xoay người rời khỏi, nhưng là người đàn ông kia không chịu để cô đi, đồng thời bắt được cổ tay của cô.
Cô giận, đang muốn cho người đàn ông kia một chiêu, đối phương đã bị người khác chế trụ lại.
Cô cảm kích nói cảm ơn, phát hiện người kia chính là người đàn ông tươi cười giống Lưu Đức Hoa mà ban ngày cô gặp được ở quán cà phê. Cô xoay người, nhíu mày nhìn đối phương.
Người đàn ông say rượu đang bị anh ta bẻ cổ tay chỉ thiếu nước gãy đôi, khóc thét cầu xin anh ta buông tha. Sau khi hai tay được tự do, lập tức chạy đi xa, không dám tới gần nữa.
“Không mời tôi uống một chén?” Người đàn ông cười, dựa vào bên cạnh quầy bar nói.
“Phương pháp đến gần mỹ nữ này của anh quá LOW.” Cố Tương lạnh lùng cong một bên khóe miệng, cười cười.
“Là sao? Không đến gần mỹ nữ bao giờ, không biết.” Người đàn ông nhún vai.
Người đàn ông này nhìn ít nhất cũng ba mươi mấy tuổi, chưa từng đụng qua phụ nữ ai tin đây? Hiện tại con trai mười mấy tuổi cũng đã không còn gì rồi.
“Lúc tuổi còn trẻ vội vàng bài vở, sau khi về nước bận rộn công tác, thực không bao giờ chủ động đến gần mỹ nữ.” Người đàn ông cười nhợt nhạt.
“Rùa biển?” Cố Tương vừa uống rượu vừa quan sát anh ta.
Người đàn ông này có vẻ khôi ngô, mặt góc cạnh, mũi cao, nghe nói những người mũi cao đều có năng lực vượt trội. Không biết thật giả ra sao.
“Chỉ cần không không lâu lông xanh, cái gì cũng được.” Người đàn ông cười nói.
Tại quán cà phê M gặp được Cố Tương, cô mặc một chiếc quần dài màu cà phê, áo sơ mi tơ tằm, tóc dài búi tùy ý ở sau gáy, cả người đều đẹp dịu dàng. Mà cô bây giờ, mắt màu khói, lông mi giả, môi đỏ mọng gợi cảm... Hoàn toàn là một người phụ nữ gợi cảm thời thượng, lễ phục không thể che được hoàn toàn thân thể gợi cảm của cô.
Cố Tương bị người đàn ông cười đùa: “Muốn uống gì?”
“Manhattan.” Người đàn ông không khách khí trả lời.
“Có thể biết được tên mỹ nữ sao?” Người đàn ông thanh nhã cười hỏi.
Vỗn dĩ Cố Tương không muốn phát triển với người đàn ông này, cho nên cười trả lời: “Chu Du.”
“Sao mà khéo, tôi là Gia Cát Lượng.” Người đàn ông trả lời.
Cố Tương nhận lấy hai ly rượu, đưa manhattan cho người kia, tiêu sái nói: “Chúc mừng chúng ta quen nhau, cạn một ly.”
Người đàn ông tao nhã dựa vào quầy bar, chạm với cô, nhấp một ngụm.
“Tôi cạn rồi, Gia Cát Lượng, anh không được rồi, phải uống.”
“Lát nữa tôi phải lái xe.” Người đàn ông từ chối mệnh lệnh của Cố Tương.
“Không có ý nghĩa. Tôi đi tìm tiểu Kiều của tôi đi.” Cố Tương đặt chén rượu xuống, gia nhập vào sân nhảy, không để ý đến người đàn ông tự xưng là Gia Cát lượng kia.