Hộ lý phụ giúp dụng cụ, đang muốn nói Tiếu Nhiễm ngốc, lại nhìn thấy Cố Mạc đang đứng một bên, cô lập tức vui mừng kêu lên:”Bác sĩ Cố! Nhiều năm không nhìn thấy anh rồi!”
“Chị Trần, ai là trưởng khoa?” Cố Mạc dựa vào tường, thản nhiên hỏi.
“Ngố Chính. Anh ấy đang nghiên cứu ảnh chụp phần ngực của ông Tiếu.”
“Để tôi đi tìm anh ấy.” Cố Mạc kéo tay Tiếu Nhiễm, quan tâm nói:”Vậy chị kiểm tra cho ông ấy, chúng tôi đi hỏi bác sĩ một chút.”
Tiếu Nhiễm gật đầu một cái, cười khoát tay với ba:”Ông già, an tâm, con đi một lát thôi!”
“Ừm.” Tiếu Bằng Trình cười gật đầu.
Hôm nay địch ý của Cố Mạc dành cho ông không hề sâu chút nào, nguyên nhân là vì tình yêu với Tiếu Nhiễm sao?
Ông vui mừng thở hổn hển.
Cái bí mật kia, có thể giữ bao lâu tốt bấy nhiêu, có gì quan trọng bằng hạnh phúc của con gái đâu.
Cố Mạc và Tiếu Nhiễm vừa mới ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy Tiếu Lạc chạy tới.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy Tiếu Lạc liền nhớ lại lần trước bị uy hiếp, hung hăng trừng mắt liếc Tiếu Lạc mộ cái liền kéo theo Cố Mạc đi đến phòng bác sĩ.
Tiếu Lạc khiêu khích nhìn Tiếu Nhiễm. Cố Mạc không hề biết chân tướng, nếu cô nói ra hết thảy, liệu Tiếu Nhiễm còn được Cố Mạc yêu thương như vậy sao?
Một đôi chị em đều có tâm tứ, đi hai hướng ngược nhau, ai cũng không để ý nhau.
Cố Mạc cảm thấy quái dị, liền quay đầu nhìn Tiếu Lạc liếc mắt một cái.
“Nha dầu, Tiếu Lạc lại hại em?”
Cố Mạc cau mày hỏi.
Anh có thể làm tổn thương Tiếu Nhiễm, nhưng cô không thể để cho Tiếu Lạc khinh thường.
“Nó biết…chân tướng vụ tai nạn xe…” Tiếu Nhiễm nhẹ giọng trả lời,”Lấy nó uy hiếp em buông tha cho lớp trưởng. Cái đuôi của em vốn cũng không có gì, dù sao cũng chỉ là bạn bè. Chính thái độ của Tiếu Lạc làm cho em khó chịu.”
Cố Mạc nhếch khóe môi, lạnh lùng cười nói:”Đây là phong cách của Tiếu Lạc sao!”
“Cách yêu của nói. Ninh Hạo là người, không phải nó muốn theo đuổi thì có thể có được. Em không ngăn cản cũng không nghĩ nó có thể trở thành con dâu của tỉnh trưởng.” Tiếu Nhiễm mỉa mai nói.
“Anh tin ánh mắt của Ninh Hạo không thấp như vậy.” Cố Mạc thản nhiên cười nói.”Cũng không phải tất cả mọi người đều mù như ba em, đưa bảo bối khẩu Phật tâm xà vào cửa.”
“Khẩu Phật tâm xà….4 chữ này quá đúng với bọn họ.” Tiếu Nhiễm nghĩ đến Dương Nguyệt Quyên bày ra bộ mặt hiền lành hiểu biết trước mặt ba liền chán ghét noi.
“Nếu Tiếu Lạc không uy hiếp em, em nghĩ sẽ giấu anh cả đời đúng không?” Cố Mạc đột nhiên hỏi.
“Không phải. Em sẽ đợi đến khi nào chuộc tội xong sẽ nói cho anh biết sự thật.” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc vuốt tóc Tiếu Nhiễm, thở dài một tiếng, mới mở cửa phòng bác sĩ, đưa Tiếu Nhiễm vào.
Người quen gặp mặt, khó tránh được một cuộc hàn huyên.
Tiếu Nhiễm im lặng nghe Cố Mạc và bác sĩ Ngô chỉ vào ảnh chụp phần ngực, cô không hiểu được y thuật, nhìn bọn họ vẻ mặt sùng bái.
Cho dù không phải lĩnh vực chuyên môn của anh nhưng anh chắc chắn cũng sẽ hiểu biết về nó.
Nếu tay anh không bị thương, anh chắc chắn rất kiệt xuất?
“Chờ có kết quả kiểm tra rồi, tôi sẽ gọi cho anh.” Bác sĩ Ngô cười với Cố Mạc,”Tôi cảm thấy cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, anh về hỏi người bệnh xem có bị kích thích gì không.”
“Cảm ơn!”
“Vài năm không gặp, anh lại khách khí với tôi hơn rồi. Thật không quen!” Bác sĩ Ngô vui đùa nửa ngày nói.
“Anh giờ chính là người quyết định bát cơm của tôi. Thiếu bị phẫu thuật tim của tôi còn phải nhờ anh giúp tôi bán được vài cái.” Cố Mạc hài hước nói.
“Anh giờ lại học được cách nói đùa rồi sao?” Bác sĩ Ngô ngoáy hai lỗ tai, trêu chọc nói.