“Hóa ra con rùa biển còn kiêm luôn cả dịch vụ ‘xe chuyên dụng”. Cô dựa vào cửa kính xe, say khướt nói.
“Tôi chỉ tiện đường chở cô thôi.” “Gia Cát Lượng” nhướng mi một cách rất không thoải mái.
“Không cần để tâm. Tôi đây có danh hiệu ‘ngàn chén không say’, chút rượu đó đã là gì chứ.” Cô quăng cái túi trong tay ra sau vai, thất tha thất thểu đi trên đường lớn.
“Gia Cát Lượng” dường như có chút tức giận, xuống xe khiêng cô lên, bá đạo ném vào trong chiếc Mercedes-Benz của anh.
Cô bị rơi xuống có chút choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe đã được khởi động.
Cô nhớ rõ vẻ mặt đề phòng lúc đó của mình, miệng không ngừng quát tháo, cảnh cáo đối phương nếu dám có ác ý với cô, cô sẽ làm cho hắn táng gia bại sản.
“Gia Cát Lượng” không thèm để ý đến cô, trực tiếp lái xe đến một khách sạn yên tĩnh, sau đó bế cô xuống xe.
Lúc cô nghĩ anh thật sự có mưu đồ gây rối thì anh anh chỉ mở cửa phòng, đặt cô nằm bên trong, rồi cầm lấy chìa khóa xe rời đi.
Sáng sớm hôm sau khi rời giường, thoát khỏi nơi đó, cô trở lại khách sạn mình đang ở tạm.
Cô vốn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, ai ngờ mới rửa mặt chải đầu xong đang định đi đến buổi ra mắt sách mới thì lại gặp lại anh tại sảnh lớn dưới lầu. Ngày đó anh không hề tao nhãn, tràn ngập uy nghiêm dắt theo mấy tên mặc âu phục màu đen đi về phía thang máy.
Vì không muốn chạm mặt anh, cô nhanh chân trốn vào đằng sâu một cái cột. Chờ thang máy khép lại, cô mới đi ra từ chỗ tối.
Cô cũng không hiểu lúc đó tại sao mình lại phản ứng như vậy, trốn tránh anh theo bản năng.
Tại sao cô lạ sợ hãi một người xa lạ mà ngay cả tên cũng không biết?
Sau khi trở lại A Thị, sau rất nhiều ngày, “Gia Cát Lượng” lại xuất hiện trước mắt cô.
Có lẽ chưa từng có một người đàn ông nào dám sử dụng vũ lực với cô một cách khí phách như vậy.
Cô tuy rằng không có mập, chỉ là đầy đặn, lúc anh bế cô lại không hề thở hổn hển chút nào.”Gia Cát Lượng” nhã nhặn lại có vẻ bề ngoài tràn trề khí lực.
Ngay lúc Cố Tương đang hoảng hốt tinh thần thì Tiếu Nhiễm bất an đứng trước mặt cô, đỏ mặt nói:”Chị Tương, …Tại em không cẩn thận....xé nát áo cưới….em xin lỗi chị và A May, Cố Mạc nói sẽ bồi thường gấp đôi.” Cố Tương nhìn hai gò má Tiếu Nhiễm hồng như hai quả táo thì bật cười:”Áo cưới vốn nên bị xe nát mà, chẳng qua hơi sớm thôi. Không có việc gì, em sẽ nói với A May, làm lại cho một bộ cho chồng chị. Chị nhớ nhắc anh em chuẩn bị chi phiếu, chờ bị quét sạch!”
A May đi lên phía trước, mất hứng vỗ Cố Tương một cái:”Tôi có xấu như vậy sao? Người nói chờ đến sau lễ cưới chính là anh cậu. Cho dù tôi không bán thì cũng sẽ chiết khấu. Cố phu nhân, hai bộ áo cưới cô chỉ cần trả giá phí tổn là được, tám trăm vạn.”
“Tám….tám trăm vạn…” Tiếu Nhiễm trợn mắt há mồm nhìn A May.
Tám trăm vạn mà chỉ là giá phí tổn, riêng điểm này cũng quá dọa người đi?
“Trân châu đính trên áo cưới này tất cả đều là trân châu AKORY, là loại trân châu sáng nhất trên thế giới, mỗi viên đều có giát trị xa xỉ. Huống chi còn đính lên mấy nghìn viên?” Cố Tương cười giải thích cho Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm nghe xong, đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn quá mơ hồ về các khía cạnh đời sống xã hội.
Nếu thật sự là trân châu AKORY, đính mấy nghìn viên trên lễ phục, tuyệt đối không có giá tám trăm vạn.
Cố Mạc đi đến bên Tiếu Nhiễm, lấy chi phiếu đưa cho A May:”Chất lượng vải chỉ có thể tăng cao chứ không thể giảm xuống. Giá cả không thành vấn đề.”
“Đại ca quả nhiên là người hào phóng!” A May kích động cầm lấy chi phiếu phe phẩy.