Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 403: Mẹ con tâm cơ



Tiếu Lạc ngồi trên giường, dùng lực quảng ngã búp bê, lấy nó cho hả giận: “Đáng giận! Qúa đáng giận rồi!”

“Tức chết mình thì hữu dụng sao?” Dương Nguyệt Quyên đi tới, cao ngạo nhìn Tiếu Lạc.

Vốn dĩ kế hoạch của bà là một hòn đá ném hai con chim, tức hủy diệt thanh danh của Tiếu Nhiễm, có năng lực để cho Cố Mạc lại không thể kiêng nể gì mà đối phó với tập đoàn Bằng Trình nữa. Nhưng kết quả lại là đẩy mạnh Tiếu Nhiễm vào trong lòng Cố Mạc. Nhớ lại sắp cử hành hôn lễ, bà cùng giống như Tiếu Lạc, hận đến cắn răng. Nếu Cố Mạc có thể ở trên, hiện tại đã không có kết cục này cho Tiếu Nhiễm.

“Là vô dụng. nhưng là con không cam lòng như vậy! Nếu như cô mặt dày theo sát Cố Mạc thì cũng vật thôi, vậy mà vẫn còn cử hành hôn lễ. Cố Mạc kết hôn, hai giới nhân vật chính thương đều tham gia, cho dù không oanh động toàn Trung Quốc, cũng sẽ là oanh động cả thành phố A. Xem chị ấy phong quang như thế nào, con đã muốn bóp chết chị ta! Bóp chết chị ta! Bóp chết chị ta!” Tiếu Lạc nắm chặt cổ con búp bê, âm ngoan gầm nhẹ.

“Tiếu Lạc, bình tĩnh một chút! Chúng ta không thể giết người, mà phải động não nghiên cứu như thế nào để cho cô ta sống không bằng chết.” Dương Nguyệt Quyên âm ngoan cười lạnh: “Chết thì quá sung sướng rồi! Sống không bằng chết mới khiến cho người ta nhận hết hành hạ!”

“Muốn làm thế nào?” Tiếu Lạc lập tức ném búp bê xuống, nhanh chóng hỏi han.

“Mẹ tới tìm con không phải là muốn nghiên cứu xem nên làm thế nào sao?” Dương Nguyệt Quyên ngồi đến bên giường, ôm Tiếu Lạc vào trong ngực: “Tiếu gia sớm hay muộn đều là của mẹ con chúng ta!”

“Hiện nay mẹ cũng chỉ muốn phá hoại hôn lễ của nó. Nhưng là phải làm như thế nào mới có thể phá hoại hôn lễ, lại không để cho người khác đặt nghi ngờ lên đầu mẹ con mình, cái này rất khó.” Tiếu Lạc thật sự suy nghĩ. Loại chuyện này nếu như tức giận thì sẽ tự thiêu đốt bản thân mình, Tiếu Lạc tuyệt đối không muốn.

Dương Nguyệt Quyên đến bên tai Tiếu Lạc, lặng lẽ thì thầm vài câu với cô, trán Tiếu Lạc vốn đang nhíu chặt cuối cùng cùng giãn ra, cười ôm cổ mẹ, nói: “Mẹ, mẹ quá thông minh!”

“Con cứ vui vẻ vụng trộm đi! Mẹ đi về hống ba con!” Dương Nguyệt Quyên chỉ vào gáy con gái, cười đứng dậy, xinh đẹp đi ra ngoài.

Tiếu Bằng Trình bận rộn cả đêm, nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, liền đứng dậy ra khỏi thư phòng, lên lầu.

Vừa mới vào đến phòng ngủ, ông liền nhìn thấy Dương Nguyệt Quyên chỉ khoác một chiếc áo sa mỏng dựa ở trên giường. ông giận tái mặt, xoay người đi vào phòng tắm, nhìn cũng không nhìn bà lấy một cái.

Lúc tuổi còn trẻ, Dương Nguyệt Quyên còn đẹp hơn bây giờ, bà hiểu được thế nào là lợi dụng những thứ trời cho để mưu cầu phúc lợi cho mình. Mà ông bị hủy ở điểm tự chủ bạc thượng, nhịn không được dụ hoặc, nhóm lửa tự trên người mình.

Nhã Lam...

Vặn mở vòi hoa sen, ông để cho nước không ngừng chảy trên người mình, bức cho chính mình tỉnh táo lại. Trước mặt ông lại xuất hiện một Nhã Lam thanh tao lịch sự động lòng người.

Cả đời này, ông chỉ có thể yêu một người phụ nữ, nhưng lại bị một người phụ nữ khác hủy diệt, tình cảm chân thành không thể toàn vẹn.

Hiện tại rốt cuộc ông cũng tỉnh ngộ, nhưng hết thảy đều không thể vãn hồi được.

Nhã Lam chết,

Tiếu Nhiễm đau khổ,

Bi kịch của Tưởng gia,....

Toàn bộ đều là bi ai và thống khổ, toàn bộ đều là vì anh không thể khống chế.

“Bằng Trình.” Đột nhiên Dương Nguyệt Quyên xuất hiện ở phòng tắm, từ phía sau ôm lấy eo Tiếu Bằng Trình, khóc không ra nước mắt hỏi han: “Nhiều ngày đều không đụng chạm đến em rồi. Anh ghét bỏ em sao?”

Âm thanh của Dương Nguyệt Quyên run rẩy, tràn ngập ủy khuất và chua xót.

“Công việc bận quá.” Tiếu Bằng Trình muốn đẩy Dương Nguyệt Quyên ra, nhưng bà ôm quá chặt, không đẩy được: “Anh mệt lắm, để cho anh tắm rửa một cái.”

“Em giúp anh.” Đột nhiên Dương Nguyệt Quyên đi tới trước mặt Tiếu Bằng Trình,cởi áo khoảng mỏng ra, quỳ đến trước mặt ông...

Tiếu Bằng Trình hối hận nằm ở trên giường, đưa lưng về phía Dương Nguyệt Quyên. Ông thật là một người đàn ông không có tự chủ.

Dương Nguyệt Quyên ở sau lưng Tiếu Bằng Trình, xinh đẹp vặn vẹo người: “Bằng TRình, em còn muốn...”

Tiếu Bằng Trình xốc chăn đơn lên, tách tay của Dương Nguyệt Quyên ra, nghiêm mặt nói: “Anh ra phòng khách ngủ.”

Nói xong, Tiếu Bằng Trình không chút do dự rời đi.