Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 623: Tự sát



Cố Mạc vừa tăng tốc, vừa nhận điện thoại mà Ưng Mẫn gọi tới.

Anh vừa nhìn đường vừa nói: “Ưng Mẫn, có việc gì?”

“Cố Mạc, phu nhân Tưởng mất tích.” Ưng Mẫn lo lắng nói.

Cố Mạc thiếu chút nữa đụng vào lan can bên đường. sau khi chạy xe đến giữa đường, anh lập tức khẩn trương hỏi: “Chuyện khi nào?”

“Một giờ trước. cố Mạc, thực xin lỗi, đều tại em, anh giao phu nhân Tưởng lại cho em, em lại không thể chăm sóc bác ấy.” Ưng Mẫn hối hận xin lỗi.

“Không trách em!” Cố Mạc dùng sức đạp chân ga, chạy xe đến đường cao tốc, nhanh chóng về hướng nội thành.

“Chúng ta đã tìm khắp bệnh viện một lần, nhưng vẫn không tìm thấy người. cố Mạc, làm sao bây giờ? Phu nhân Tưởng sẽ không gặp chuyện không may chứ?” Ưng Mẫn lo lắng nói.

“Chỗ bà ấy có thể đi không nhiều lắm, để anh đi tìm!” Cố Mạc nói xong, liền cúp điện thoại, bắt đầu nghĩ những nơi mà phu nhân Tưởng có thể đi.

Về nhà?

Cố Mạc bấm điện thoại gọi cho bác sĩ phụ trách của phu nhân Tưởng: “Bác sĩ Vương, bác gái có về nhà không?”

“Anh Cố? Không phải phu nhân vẫn còn đang ở bệnh viện XX sao?” Bác sĩ Vương kinh ngạc hỏi.

“Bà ấy trộm đi ra khỏi bệnh viện. bác thử kiểm tra an ninh đi, chỉ cần bác ấy quay lại thì gọi điện cho cháu.” Cố Mạc cúp điện thoại, lại bắt đầu suy tư đến nơi có khả năng thứ hai.

Có thể gọi điện thoại đều đã gọi, Cố Mạc có chút nhụt chí.

Bác gái Tưởng rốt cuộc sẽ đi đâu?

Trong người bà không có đồng nào, thần kinh còn có chút vấn đề, đột nhiên chạy đến trong đám người, chỉ cần ngẫm lại đã cảm thấy nghĩ mà sợ hãi.

Cố Mạc lái xe ở xung quanh bệnh viện vài vòng cũng chưa tìm thấy phu nhân Tưởng, đang hỏi qua rất nhiều người bán hàng rong, đến lúc sắp tuyệt vọng cuối cùng cũng có được một tin tức. biết được con đường bà rời đi như thế nào, Cố Mạc nhìn hướng đường mà ngẩn người.

“Mộ!” Đột nhiên Cố Mạc ý thức được nơi có khả năng cao nhất mà bác gái Tưởng có thể đi, lập tức lái xe đuổi theo.

Sao anh lại ngốc như vậy?

Hiện giờ bác gái muốn đi nhất không phải là căn nhà trống rỗng, mà là nơi mà chồng và con gái bà ấy đã chết đi.

Nghĩa trang tối như mực khiến người ta có cảm giác âm trầm, gió lạnh gào thét thổi qua, thổi bay tóc của phu nhân Tưởng, dưới ánh phản xạ, con dao gọt hoa quả trong tay bà lóe lên. Bà đi đến trước bia mộ của chồng và con gái, rơi lệ quỳ xuống.

“Tưởng Bình, Y Nhiên, tôi tới thăm các người đây!” Tay bà vuốt ve mộ của chồng, thống khổ nói: “Hai người ngủ ở đây năm năm rồi, tôi vẫn chưa đến gặp hai người, các người có giận tôi không?”

Phu nhân Tưởng vuốt ảnh chụp anh tuấn của chồng mình trên bia mộ, đau lòng giống như bị dao cắt.

Nếu không phải Tiếu Nhiễm, nhà của bà vẫn còn hạnh phúc mỹ mãn, sợ là đã sớm có con cháu cả sảnh.

“Y Nhiên, mẹ không thể giúp con trông nom Cố Mạc. cậu ta thế nhưng lại cưới người phụ nữ hại chết con! Mẹ rất xin lỗi con! Tưởng Bình, Y Nhiên, tôi sống không còn ý nghĩa gì, tôi phải đi cùng hai người!” Phu nhân Tưởng giơ tay lên không trung cầm theo con dao hoa quả, cắt vào trên cổ tay.

Lúc này, Cố Mạc từ trong chỗ tối phác lại gần, một phen nắm lấy lưỡi đao, đoạt lại dao hoa quả. Chẳng quan tâm đến miếng vết thương trên tay đang chảy máu ồ ồ, anh dùng lực ôm lấy thắt lưng của phu nhân Tưởng từ phía sau, ngăn cản bà đâm đầu vào mộ bia.

“Bác gái, đây là bác đang muốn nửa đời sau của cháu phải sống trong áy náy sao?” Cố Mạc bi thống hỏi.

“Đúng! Cậu cố ý muốn kết hôn với người hại chết con gái của tôi, tôi sẽ chết cho cậu xem! Tôi muốn cho cậu có cảm giác tội ác! Tôi muốn cho cậu lúc nào cũng sống trong hối hận và tự trách!” Phu nhân Tưởng gào lớn: “Tôi sẽ ở trong địa ngục mà nhìn, nhìn cậu sống thống khổ như thế nào!”
— QUẢNG CÁO —