"Có thể. Bọn họ đều là học sinh của ban 2 bên cạnh." Vương Giai Tuệ khẩn trương gật đầu."Anh hỏi bọn họ để làm gì?"
"Anh, anh không phải là muốn tìm người đến cắt xương sườn của lũ nhóc kia chứ?”Cố Nhiên lo lắng hỏi.
"Chú cứ lo việc phẫu thuật của chú đi! Việc này chú không cần bận tâm!" Cố Mạc lãnh khốc nói.
"Em chỉ là muốn nhắc nhở anh một phen, mấy tên côn đồ kia chỉ là tòng phạm. Anh nên xuống tay từ thủ phạm.”Cố Nhiên cười nói."Bắt giặc phải bắt vua trước."
"Không cần chú dạy! Còn không đi sao?" Cố Mạc trầm trầm hỏi.
"Chuyện chị dâu nhỏ bị thương lớn như vậy, làm sao em có thể không quản? Giải phẫu em đã giao cho tiểu Từ rồi. Cậu ấy phụ trách những ca phẫu thuật gấp, còn những tai nạn đột xuất là do em phụ trách." Cố Nhiên không nén được cười nói.
"Đây không phải coi mạng người như cỏ rác sao? Thật đúng là bác sĩ Mông Cổ!" Vương Giai Tuệ nhỏ giọng than thở.
Tuy Cố Nhiên giúp cô chữa lành xương đùi, cô nên cảm tạ anh ta, nhưng vừa thấy khuôn mặt tươi cười đáng đánh đòn kia, cô chỉ muốn mắng anh là” bác sĩ Mông Cổ”.
Bộ dáng kia của anh chẳng có cách nào có thể khiến cho người ta liên tưởng đến người có quyền lực nhất khoa chỉnh hình cả!
"Chân của cô là do bác sĩ Mông Cổ tôi đây phụ trách! Cô không sợ sao?" Cố Nhiên cúi đầu xuống bên tai Vương Giai Tuệ, tà tà cười hỏi.
"Sợ có tác dụng sao?" Vương Giai Tuệ thụt cổ lại, hoảng hốt nhìn khuôn mặt tuấn tú Cố Nhiên gần trong gang tấc.
"Vô dụng!" Cố Nhiên lưu manh cười to.
"Cố Nhiên, không được bắt nạt con nít." Cố Mạc nghiêm mặt trách mắng.
"Em đây là thích cùng cô ấy chơi đùa." Cố Nhiên khẩn trương lui ra phía sau, cười cùng Cố Mạc giải thích."Anh, anh không biết ngày kết hôn đó, em bị cô ấy cho lăn qua lộn lại như thế nào đâu..."
Cố Nhiên sau khi nhìn đến khuôn mặt Cố Mạc càng ngày càng âm trầm, liền lựa chọn im lặng không nói thêm gì.
Có lẽ là do quá đắc ý, kết quả chạm đến chân gân cốt, đau đớn lập tức truyền đến khiến cô phải nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại.
"Sao giờ còn chưa có trở lại?" Cố Mạc nhìn thoáng qua đồng hồ, liền đứng dậy, bất an đi ra ngoài.
Ngay tại lúc anh vừa mới ra khỏi cửa khi đó, liền nghe thấy được giọng nói của Tiếu Nhiễm cùng Ninh Hạo.
"Lớp trưởng, cậu không cần ôm tớ, tự tớ có thể đi được."
"Đừng nhúc nhích! Vạn nhất vết thương lại càng nghiêm trọng hơn thì sao? Ôm sát tớ!" Ninh Hạo nghiêm túc ra lệnh.
Nghe thấy lời Ninh Hạo nói, Cố Mạc lập tức nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm như chim nhỏ rúc vào trước ngực Ninh Hạo, không khí xung quanh như bị đóng băng chẳng khác nào một bầu trời Bắc Kinh thứ hai, một mảnh tiêu điều lạnh lẽo.
"Cố tiên sinh?" Ninh Hạo thấy người đến là Cố Mạc, lập tức dừng bước lại.
Cố Mạc?
Tiếu Nhiễm lập tức khẩn trương nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía phương hướng của Cố Mạc.
Anh như thế nào lại đến đây?
Cố Mạc gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiếu Nhiễm xanh, tím một mảng, bàn tay nắm thành quyền. Những người đó vậy mà dám đánh cô ra nông nỗi này! Nếu không phải có Vương Giai Tuệ đỡ giùm, phỏng chừng xương cốt của cô cũng đứt đoạn.
"Qua đây!" Cố Mạc duỗi hai tay, bá đạo túm lấy Tiếu Nhiễm từ trong lòng Ninh Hạo ra, sau đó thật cẩn thận ôm cô về phòng cấp cứu.
Ninh Hạo cầm trong tay kết quả kiểm tra, đi theo sau Cố Mạc.
Nhìn thấy bác sĩ Lưu, anh đưa kết quả kiểm tra tới."Tôi thấy kết quả xét nghiệm máu có vài chỗ không khớp, ông xem có việc gì không?"
Bác sĩ Lưu nhận lấy kết quả kiểm tra, nhíu mày nói: "Coi như bình thường. Cũng không có gì đáng lo ngại. Cố tiên sinh cậu xem xem, theo tôi thấy cũng không có gì đặc biệt cả."
Cố Mạc sau khi đặt Tiếu Nhiễm lên một giường cấp cứu khác, liền nhận lấy kết quả kiểm tra, lật xem từng tờ một, từng mục một, từng cái xem thật cẩn thận chỉ sợ có gì không tốt, lại ảnh hưởng đến thương thế của Tiếu Nhiễm."Cố Nhiên, chú xem xem có cần phải truyền dịch không?"