“Em đang hôn cha hay hôn chồng vậy?” Cố Mạc bất mãn hỏi.
Tiếu Nhiễm phát hiện ngay lúc đó Cố Mạc đã mở mắt, lập tức đỏ bừng mặt lui về phía sau.
“Chú Cố Mạc, tôi đã đồng ý hôn chú rồi. Không cho chú chọn béo nhặt gầy!” TIếu Nhiễm trừng mặt nhìn Cố Mạc. Để chủ động hôn anh cô đã cố lấy hết dũng khí, anh lại con trêu chọc cô. Đang ghét! Rất đáng ghét!
Cố Mạc đột nhiên không để ý hình tượng cười to, bàn tay to lớn ôn nhu mềm mại dùng sức xoa đầu Tiếu Nhiễm.
“Buồn cười đến vậy sao? Chú!” Tiếu Nhiễm ngồi trong lòng Cố Mạc, hai tay ôm cổ anh, vô cùng đáng yêu chất vấn.
Cố Mạc đột nhiên ngưng cười, cầm hai tay Tiếu Nhiễm, đặt ra sau lưng cô, chỉ thoáng dùng sức, đã đem cô ôm trước ngực “Tôi cảm thấy mình giống như một con sói xám to”
“Cái gì?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt, ánh mắt không hiểu.
“Nha đầu, em làm cho tôi có cảm giác tội lỗi”. Cố Mạc cụng vào trán Tiếu Nhiễm, thanh âm tà mị. Đôi mắt sáng quoắc nóng bỏng nhìn cánh môi phấn nộn của Tiếu Nhiễm.
“Chú cảm thấy có lỗi với chuyện của tôi?” Trái tim Tiếu Nhiễm đập thật nhanh. Ánh mắt của anh làm cho cô cảm thấy máu trong cơ thể gia tăng chuyển động, nóng muốn đổ mồ hôi.
Tiếu Nhiễm mê loạn vịn vào bả vai Cố Mạc, đón nhận nụ hôn nồng nàn của anh. Cô cảm thấy chính mình sẽ bị Cố Mạc làm hư, thế nhưng lại thích loại cảm giác hôn nồng nhiệt này.
“Nha đầu, em không mặc gì ở bên trong là muốn mê hoặc tôi sao?”
“Tại chú chỉ cho tôi một chiếc áo sơ mi!” Mặt Tiếu Nhiễm càng đỏ, xấu hổ lúng túng lui về phía sau, thắt lưng không cẩn thận đụng vào mép bàn, đau đến mức làm cô phải hít một hơi thật sâu.
Cố Mạc xoa phía sau thắt lưng của Tiếu Nhiễm, quan tâm hỏi:”Đau lắm hả?”
“Chú thử va vào xem!” Tiếu Nhiễm chớp hai mắt, trong lòng có chút cảm giác chưa xót.
“Tôi xoa giúp em”. Một loại cảm giác mờ ám quấn quanh hai người, làm mặt mày Tiếu Nhiễm càng thêm đỏ tươi.
“Chú thật xấu xa!” Tiếu Nhiễm đáng yêu trừng mắt liếc anh một cái.
Cố Mạc vô tội cụp mi mắt: “Tôi mát xa giúp em”.
“Không cần. Tôi không đau.”
“Thật khiến người ta muốn nghiện”. Cố Mạc chẳng những không buông tay, ngược lại ôm cô càng chặt, cánh môi mỏng hôn Tiếu Nhiễm thật bá đạo, không cho cô cơ hội lùa về phía sau
Tuổi cô còn rất trẻ, làm cho anh có một loại cảm giác tội lỗi khi tàn phá một bông hoa nhỏ. Nhưng anh lại không kìm được lòng, muốn phạm tội.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Cố Tương hô to:”Anh cả, mẹ nấu bữa khuya, anh và chị dâu xuống dưới ăn đi.”
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vẻ mặt thẹn thùng trước ngực, không hờn giận thấp giọng nguyền rủa.
“Anh cả, thời gian đủ lâu rồi, hãy thương hoa tiếc ngọc một chút! Đừng làm chị dâu sợ hãi, về sau không cho anh chạm vào người”. Cố Tương trêu chọc cười nói.
Gương mặt lạnh lùng của Cố Mạc nhăn lại:”Đi xuống bây giờ!”
“Anh cả, sao ngữ khí của anh lại bất mãn như vậy”. Cố Tương cười ha ha rời đi.