"Anh chắc chắn anh không phải là lang trung giang hồ, bác sĩ Mông Cổ chứ?" Vương Giai Tuệ không quá tin tưởng.
Tuy Cố Nhiên nói là sinh ra trong gia đình nhiều đời làm bác sĩ nhưng tuổi anh còn quá trẻ! Những chuyên gia khác, dù không bác trắng tóc cũng bị hói. Anh nói anh là chuyên gia, với tuổi đời của anh thì không có quá nhiều người tin tưởng.
"Mình nghe Cố Mạc nói, Cố Nhiên được kế thừa thuật nối xương của ông nội. Anh ấy đã kết hợp Trung Y và tinh túy của Tây y nên đã chữa khỏi cho rất nhiều người bị nặng. Năm ngoái, có một thành viên Hoàng gia châu Âu bị chuyên gia chỉnh hình quốc tế chẩn đoán là phải cắt chân nhưng Cố Nhiên đã nối xương cho người đó. Sau đó, danh tiếng cũng lan truyền rộng hơn. Có rất nhiều người nước ngoài biết tiếng mà đến. Cố Nhiên nhớ tình bạn cũ bằng không đã đi ăn máng khác ở thành phố B rồi!" Tiếu Nhiễm hơi kiêu ngạo mà khen ngợi Cố Nhiên. Trong lòng cô, Cố Nhiên đã là người nhà rồi, người nhà giỏi giang nên cô cũng có cảm giác cực kỳ kiêu ngạo.
Ninh Hạo thấy Tiếu Nhiễm và Vương Giai Tuệ chú ý đến Cố Nhiên, cũng buông bút trong tay, cầm chai nước trên bàn, vặn nắp, yên lặng uống.
Đối với Cố gia, cậu còn biết nhiều hơn Giai Tuệ.
Ở thành phố A thậm chí là giới y học cả nước, Cố gia có thể nói là số một. Năm đó, ông nội Cố đã từng là bác sĩ trung y nổi tiếng cả nước, muốn ông khám bệnh phải hẹn cả nửa năm. Cố Nhiên được kế thừa cách nối xương của ông nội Cố thì đúng là số một rồi.
Cố Mạc kiệt xuất, Cố gia có căn cơ thâm hậu vừa khiến cho cậu cảm thấy áp lực những cũng là động lực cho cậu.
Nhất định cậu càng phải cố gắng, ít nhất lúc đứng bên cạnh Cố Mạc, cậu không bị tư ti, không cảm thấy áp lực.
Vương Giai Tuệ khó tin nhìn Cố Nhiên, nếu đúng như theo lời nói của Tiếu Nhiễm, chắc chắn Cố Nhiên sẽ bận rộn nhiều việc. Nhưng ngày nào anh cũng đưa đón cô đi học, chắc là cũng phải tranh thủ thời gian sao?
Đột nhiên, cô có chút cảm động.
Cố Nhiên trêu tức, cười hỏi: "Còn gọi anh là bác sĩ Mông Cổ không?"
Vương Giai Tuệ lập tức lắc đầu: "Anh hai Cố, em muốn học thuật nối xương của anh!"
"Thuật nối xương của gia đình anh không truyền cho con gái. Trừ phi...... " Cố Nhiên cười mị hoặc, "Gả cho anh!"
Vương Giai Tuệ cầm bút, bất mãn ném về phía Cố Nhiên, "Anh hai Cố, nếu anh không nói chuyện tử tế thì cút đi cho em!"
Cố Nhiên né được, giơ tay nhìn đồng hồ, đứng dậy nói với ba người: "Không ngồi chơi với các em được, phải học tập thật tốt nha!.."
"Phải nhìn về tương lai!" Vương Giai Tuệ trợn mắt, nói tiếp. Cố Nhiên đang coi họ là học sinh tiểu học sao? Lại còn học tập tốt, phải nhìn về tương lai nữa!
"Sao em biết anh nói câu này?" Cố Nhiên không kiềm chế được cười hỏi.
"Em còn không hiểu anh sao?" Vương Giai Tuệ trợn mắt.
Là thói quen đấu võ mồm với anh sao? Tuy biết rằng y thuật anh rất lợi hại, đúng là Giai Tuệ rất sùng bái nhưng lúc nói chuyện với anh lại không tự giác mà trêu chọc, nói móc. Vương Giai Tuệ coi việc chỉnh anh là niềm vui.
"Em nên hiểu sâu sắc hơn nữa!" Cố Nhiên vui vẻ cười rộ lên.
"Cố Nhiên, anh mau đi đi! Đừng đứng ở đây làm phiền tụi em học hành nữa!!" Tiếu Nhiễm cười nói với Cố Nhiên.
"Hôm nay anh có bệnh nhân quan trọng, đã muộn một tiếng rồi nên trưa nay không mời tụi em được! Chờ hôm nào anh có ngày nghỉ, sẽ mời tụi em ăn đại tiệc!" Cố Nhiên nghiêng người, vừa đi ra ngoài, vừa nói lớn.
"Anh mời Giai Tuệ đi thôi. Chúng em không muốn làm bóng đèn đâu!" Tiếu Nhiễm chớp chớp mắt nghịch ngợm với Cố Nhiên.