Đứng ở trước phòng khám bệnh viện FW, Cố Mạc vòng tay quanh bả vai Tiếu Nhiễm, dường như lơ đãng nói:”Nha đầu, chúng ta có nên làm luôn một cuộc kiểm tra toàn thân? Anh đã ba mươi tuổi, cũng là lúc nên có em bé rồi.”
“Nhưng em vẫn còn đến trường mà.” Tiếu Nhiễm chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Mang thai trong lúc học đại học có thể nghỉ học tạm thời.” Cố Mạc thận trọng dỗ dành Tiếu Nhiễm.”Bà nội đã lớn tuổi, mong chắt trai đến muốn điên rồi. Nha đầu, chúng mình kiểm tra sức khỏe trước đi, nếu sức khỏe của em tạm thời không thích hợp mang thai, anh có thể chờ thêm mấy năm nữa.”
“Thật chứ?” Tiếu Nhiễm nghi ngờ nói.
“Anh thề, tuyệt đối thật!” Cố Mạc giơ tay thề son sắt.
“Vậy được rồi.” Tiếu Nhiễm tươi cười ngọt ngào, đồng ý đề nghị của Cố Mạc. Cô mới mười tám tuổi, cơ thể chắc vẫn chưa thích hợp để mang thai.
“Ngoan!” Cố Mạc nhéo nhéo hai má Tiếu Nhiễm, cưng chiều nói.
“Có phải anh cũng muốn thử một chút không? Lỡ như anh không có khả năng thì sao?” TIếu Nhiễm đột nhiên nghịch ngợm tròn mắt nhìn Cố Mạc.
Nếu Cố Mạc không làm được, sẽ không thể bắt cô mang thai.
Cô thực sự còn quá trẻ, chưa chuẩn bị tinh thần làm mẹ.
“Không có khả năng?” Cố Mạc lặng đi một chút, đột nhiên kéo mạnh Tiếu Nhiễm vào lòng, mê hoặc hỏi, “Nha đầu, có nghĩa là em không tin tưởng vào năng lực của anh?”
“Rất đáng nghi. Chú, anh đã ba mươi rồi!” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói.
“Được! Anh cũng vào kiểm tra. Anh nhất định sẽ cho em thấy khả năng của anh chất lượng như thế nào!” Cố Mạc tràn ngập uy hiếp nói bên tai Tiếu Nhiễm.
Là một người đàn ông, bị hoài nghi về khả năng sinh dục, là một sự sỉ nhục lớn.
Tiếu Nhiễm nhìn vẻ mặt không chịu thua của Cố Mạc, đắc ý nở nụ cười.
Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm, kéo cô đi về phía tòa nhà hành chính.
“Không phải đang đi kiểm tra sao?” Tiếu Nhiễm chỉ vào tòa nhà khám bệnh, bồn chồn hỏi.
“Anh muốn qua thăm Phùng viện trưởng.” Cố Mạc bình tĩnh trả lời.
Phùng viện trưởng nhìn thấy Cố Mạc dắt theo một cô gái đi vào phòng, lập tức đứng lên từ bàn làm việc, cười bắt tay Cố Mạc:”Tất cả đã được lo liệu rồi.”
“Cảm ơn!” Cố Mạc khách sáo nói.
“Vị này chính là Cố phu nhân?” Phùng viện trưởng nhìn Tiếu Nhiễm, hiền lành cười hỏi.
“Vợ tôi, Tiếu Nhiễm. Ông cứ gọi Tiểu Nhiễm là được.” Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm đến phía trước, giới thiệu nói, “Tiểu Nhiễm, đây là Phùng viện trưởng.”
“Cháo bác Phùng!” Tiếu Nhiễm tươi cười ngọt ngào, giơ tay về phía đối phương.
“Quả là động lòng người! Sánh với Cố tổng thực sự là một đôi trời sinh.” Phùng viện trưởng bắt tay với Tiếu Nhiễm, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Cố Mạc.
Phùng viện trưởng hô lên một tiếng “Vào đi”, chỉ thấy một hộ lý bước vào.
“Tiếu Lý, đưa Cố phu nhân đi làm kiểm tra. Tôi và Cố tổng còn có chút việc cần nói.”
“Vâng, viện trưởng. Cố phu nhân, đi theo tôi.” Hộ lý Lý lập tức lễ phép nói với Tiếu Nhiễm.
“Cố Mạc, anh không đi cùng sao?” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu nhìn Cố Mạc liếc mắt một cái.
“Anh và Phùng viện trưởng nói chuyện công việc xong sẽ đi tìm em. Yên tâm, việc anh đồng ý với em nhất định sẽ làm.” Cố Mạc cười hôn lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm.
“Vật em đi trước.” Tiếu Nhiễm vẫy tay với Cố Mạc, sau đó gật gật đầu với Phùng viện trưởng, liền đi theo hộ lý Lý rời khỏi.
Nhìn Tiếu Nhiễm đi rồi, Cố Mạc mới lộ ra vẻ mặt căng thẳng.
“Không cần quá lo lắng. Phu nhân thoạt nhìn sắc mặt hồng hào, môi đỏ, không hề có vẻ bề ngoài đặc thù của người mắc bệnh tin.” Phùng viện trưởng cười an ủi Cố Mạc.