“Con tôm này anh bóc đã vừa lòng em chưa?” Cố Mạc lấy lòng nói.
Tiêu Nhiễm ôm khuôn mặt tuấn tú của anh, cười nói: “Vừa lòng vô cùng!”
“Kia có thể ký hiệp ước vĩnh viễn không?” Cố Mạc trầm thấp cười hỏi.
“Vĩnh cửu?” Tiếu Nhiễm nâng cằm lên, nghịch ngợm cười lại: “Cái này, anh phải suy nghĩ cho kỹ.”
Cố Manc bất mãn khơi lên mày kiếm: “Em vẫn còn phải suy nghĩ sao?”
Tiếu Nhiễm cười nói: “Đúng là hợp đồng sống còn, em đương nhiên phải suy xét! Nhỡ đâu em thi lên đại học, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, học tưởng tiêu sái anh tuấn theo đuổi, di tình biệt luyến, không phải em sẽ bội ước sao? Em cũng không muốn bồi thường hợp đồng giá trị trên trời đâu!”
“Em còn muốn di tình biệt luyến?” Cố mạc hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: “Baby cũng có rồi, di tình biệt luyến, em nghĩ cũng đừng nghĩ!’
“Cảm giác em sẽ vô cùng ủy khuất!” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ, kèm theo thương cảm trả lời: “Người khác đi học đại học đều là để nói chuyện yêu đương, kết giao bạn bè, đại học của em là sữa bột, giặt tã!”
“Đút sữa bột, giặt tã anh sẽ làm! Em chỉ cần làm Cố phu nhân là được” Cố Mạc nhéo má cô, cưng chiều cười nói.