Bữa tiệc của Kiến Hoa lần này rất phô trương, nhiều người Ôn Tử Hề mới chỉ thấy trên talk show của tạp chí tài chính.
Cô đối với phương diện tài chính không quan tâm lắm, chỉ lười biếng liếc mắt nhìn, liền trở lại sô pha.
Ngược lại, Cố Kiều Kiều bên cạnh ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhưng ánh mắt rất bận rộn, nhìn xung quanh.
Cô đoán là cô ấy sợ những bậc tiền bối hà khắc ở Cố gia nhìn thấy, cô ấy đang cố gắng hết sức để giả vờ ngoan ngoãn trước mặt họ.
Ôn Tử Hề giương mắt trêu chọc cô, “Không có ai nhìn thấy cậu, cậu sợ cái gì?”
Cô nhìn thấy Cố Bắc Thành đang nói chuyện trên lầu, cô lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, nhìn chằm chằm Cố Thời Sâm cũng đang nói chuyện cách đó không xa.
Cố Kiều Kiều lập tức thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy lời này, bình tĩnh ngồi vào chỗ tối: “Cậu biết không, chuyện lần trước cùng cậu đến hộp đêm, đến giờ ông nội tớ vẫn còn nhớ!”
Lần này chính là không được để mất điểm.
“Ồ.” Ôn Tử Hề liếc nhìn cô bạn một cái, giọng điệukhông mặn không nhạt.
Cố Kiều Kiều càng tức giận hơn.
Sau đó, nhìn Ôn Tử Hề dựa vào trên sô pha, ánh mắt hơi nhướng lên, tràn đầy hứng thú.
Mặt Cố Kiều Kiều nghẹn đỏ.
Không có biện pháp, ai bảo Ôn Tử Hề vẫn là trưởng bối của mình chứ!
Cô bình tĩnh lại, cảm thấy mình không thể bị động như vậy, cái cằm nhỏ lập tức trở thành một con công nhỏ kiêu hãnh, “Không phải cậu nói muốn ly hôn với chú tớ à, sao lại bị chú tớ mê hoặc thay đổi nhanh như vậy?”
Ôn Tử Hề nghiêng đầu nhìn cô.
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, Cố Kiều Kiều cảm thấy đôi mắt của cô bị nhìn xuyên thấu một cách khó hiểu.
“Đây không phải là chủ ý cậu nghĩ cho tớ sao? Chờ tớ chà đạp trái tim của Cố Thời Sâm, sau đó tớ sẽ thông báo tin vui cho cậu.” Ôn Tử Hề vươn tay cầm lấy một ly sâm panh bên cạnh lắc lắc.
Trên lông mày cô hiện lên một nụ cười khiêu khích, “Cậu nói xem, nếu Cố Thời Sâm biết, có phải cậu sẽ chết rất thảm không?”
Cố Kiều Kiều tức giận trợn trắng mắt.
Cô không biết mình sẽ chết thê thảm như thế nào, nhưng sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm cơ hội bóp cổ Ôn Tử Hề cho đến chết!
Nếu có thù không báo, có lẽ người khác đã sớm đấm ngực giậm chân, mà Cố Kiều Kiều cô lại phải giả vờ tươi cười!
Vừa định đáp trả vài câu, cô liền nhìn thấy ánh mắt Ôn Tử Hề thay đổi, cô nghi hoặc nhìn về phía sau cửa.
Hôm nay Ôn Tử Di cũng tới!
Chết tiệt, Cố Kiều Kiều thầm chửi một câu thô tục, nhìn Ôn Tử Hề bên cạnh, “Loại người này cũng xứng đáng tham gia tiệc tối với bổn tiểu thư sao!”
Cố Kiều Kiều cảm thấy lần này tới đây chính là quá hạ thấp mình.
Còn Ôn Tử Hề dựa lưng vào sô pha, lần đầu tiên không mở miệng châm chọc.
Cô lặng lẽ dựa trên mép ghế sô pha, đôi mắt nhướng lên, ánh mắt lại nửa khép lại, trong khung cảnh mờ mịt, nét mặt cô nhòe đi, trông hơi giống một con báo nhỏ đang ngủ đông.
Ôn Tử Di hôm nay cũng không khác thường ngày, cô ta mặc một bộ váy công chúa màu trắng, tóc búi cao, trước trán còn có tóc mái.
Trông giống cô ta như một cô gái trong sáng, một cô tiên nhỏ, giống như một bông hoa sen trắng.
Ôn Tử Hề nhìn một lát, bỗng nhiên cảm thấy ngứa răng.
Bóng dáng của Cố Thời Sâm biến mất ở góc cầu thang, Ôn Tử Hề nhướng mày, dần cảnh giác.
Vừa rồi cô chú ý thấy cẩu nam nhân Cố Thời Sâm này vừa rồi có nhìn Ôn Tử Di mấy lần!
“Này, Ôn Tử Hề, cậu đã hứa với chú tớ là tối nay sẽ không uống rượu!”
Cố Kiều Kiều ngăn chặn động tác muốn uống rượu của Ôn Tử Hề.
Ôn Tử Hề đầu lưỡi ở phía sau răng đảo qua một vòng, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy cảm xúc, “Ai đồng ý chứ?”
Rượu cay vào cổ họng, Ôn Tử Hề nheo mắt lại.
Cô không đồng ý!
Thời gian Cố Thời Sâm ở dưới sảnh cũng không lâu, mục đích hôm nay của anh cũng không phải ở tại đây, vì vậy anh đi lên lầu.
Hàn Lương đi theo phía sau anh.
Bước chân Cố Thời Sâm bỗng chậm lại, như là suy nghĩ cái gì, anh đi vài bước rồi dừng lại.
“Ôn Hải tới chưa?”
Hàn Lương gật đầu: “Hôm qua tôi vừa gửi tin nhắn, hôm nay đã tới rồi.”
Cố Thời Sâm gật đầu, Hàn Lương tưởng anh rời đi, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên tay hắn.
“Ông chủ, lúc nãy phu nhân có để quên trên xe.” Hàn Lương cười đưa tay ra, là chiếc túi xách bằng ngọc trai của Ôn Tử Hề.
Anh vốn định đưa cho Ôn Tử Hề, nhưng không nhìn thấy người đâu.
Mà rõ ràng ông chủ của anh không muốn chiếc túi xách này nằm trong tay mình.
Cố Thời Sâm cầm lấy nó.
Lòng bàn tay của anh rất to, chiếc túi vỏ sò trông thật nhỏ xinh khi nằm trong lòng bàn tay của anh.
Gương mặt nghiêm nghị của Cố Thời Sâm lộ ra vẻ khó hiểu.
Có thể đựng được gì trong chiếc túi có kích thước như này?
“Đi thôi.”
Kiến Hoa bố trí một phòng họp nhỏ trên lầu hai, nói là phòng họp, nhưng cấu trúc lại trông giống một cái hộp hơn.
Tuy rằng diện tích không lớn, nhưng cũng khá tinh tế, thoạt nhìn còn nghiêm trang hơn so với văn phòng ở công ty một chút.
Người tới rất nhiều.
Mà Cố Bắc Thành đã đến rất sớm, ngồi ngay ngắn ở đó, nét mặt nghiêm túc.
Trong phòng hội nghị yên tĩnh hiếm có.
Khi Cố Thời Sâm bước vào, mọi người mang vẻ mặt nghiêm trang.
Kết quả mảnh đất của Kiến Hoa lần này có lẽ là đã mặc định rồi.
....
Âm nhạc ở tầng dưới ngừng lại một lúc, ở trung tâm đại sảnh, Tông Vĩnh Thăng cùng một thiếu niên bước vào.
Có người đã nhận ra, đó là ngôi sao mới nổi, Tô Dật.
Tô Dật mặc một bộ âu phục màu đen, tai bên trái có đính khuyên tai.
Thoạt nhìn cậu ta không khác trên TV lắm, chỉ là tạo hình có vẻ khá nữ tính, trên trán mái tóc hơi dài che khuất đôi mắt của cậu.
Không có nụ cười tỏa nắng tựa mặt trời như trong TV.
“Tôi thực sự cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay, đầu tiên, tôi kính mọi người một ly!” Tông Vĩnh Thăng nâng ly mỉm cười.
Mọi người cùng cười giơ ly rượu lên.
Tông Vĩnh Thăng tươi cười giới thiệu Tô Dật bên cạnh: “Giới thiệu với mọi người, đây là con trai tôi, Tô Dật!” Ông ta tự hào, “Có phải rất giống phong thái của tôi năm xưa không?”
Mọi người phụ họa cười, đều là những lời hay không ngừng nói.
Ngược lại, Tô Dật ở bên cạnh lại không có biểu cảm gì, thoạt nhìn cả người rất lạnh nhạt, thờ ơ.
Cậu bị Tôn Vĩnh Thăng đưa đi nâng ly mời rượu khách, toàn bộ sảnh tiệc lại bắt đầu khôi phục vẻ náo nhiệt lúc trước.
Một lúc sau, Tông Vĩnh Thăng lên lầu, nhưng lại không thấy bóng dáng Tô Dật đâu.
Để không thu hút sự chú ý của người khác, Cố Kiều Kiều và Ôn Tử Hề cũng cố gắng tìm một nơi ít người.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì bữa tiệc quá nhàm chán.
Còn Cố Kiều Kiều thì phải lo lắng cho Ôn Tử Hề, nhìn cô bạn kiêm thím hết lần này đến lần khác.
Theo những gì cô biết về Ôn Tử Hề, tối nay tâm tình cô ấy không tốt, bởi vì Ôn Tử Hề đã lén rót mấy ly rượu.
Cố Kiều Kiều khẽ nhìn lén cô, muốn nói lại thôi.
Mái tóc dài của Ôn Tử Hề hơi rối, có thể là do uống quá nhiều, đuôi mắt đỏ lên mang theo vài phần ủy khuất.
Cô vốn dĩ đã rất quyến rũ và xinh đẹp, thường ngày không trang điểm cũng rất đẹp. Sau khi uống rượu mang theo chút an tĩnh ủy mị cộng thêm lớp trang điểm càng khiến người khác mê đắm hơn.
Cố Kiều Kiều đang nghĩ cách dỗ Ôn Tử Hề ra ngoài, dù sao nơi này không phải là nơi tốt để tán gẫu.
Cô suy nghĩ một chút, “Ôn Tử Hề, son môi của cậu bị phai rồi, chúng ta vào toilet trang điểm lại nhé?”
Ôn Tử Hề mất hứng nhìn cô.
Cố Kiều Kiều cười thầm, trong lòng thầm đếm.
Ba, hai, một...
“Đi thôi.” Ôn Tử Hề phủi tóc dài trên vai đứng dậy khỏi sô pha.
Cố Kiều Kiều thấy cô đứng không vững liền vội vàng đỡ cô.
Cả hai đều mặc váy, đi lại không thuận tiện lắm, khi vào nhà vệ sinh mới phát hiện ra một vấn đề lớn hơn.
Cả hai đều chưa lấy túi xách, son phấn đều để hết trong túi.
Nhìn ánh mắt say khướt của Ôn Tử Hề, Cố Kiều Kiều cảm thấy hình như mình tự bê đá đập vào chân rồi.
“Son môi đâu?” Ôn Tử Hề hỏi cô.
Cố Kiều Kiều bất lực, “Hình như là ở trong xe, cậu muốn cùng tớ ra xe lấy không?”
Cô lén lút nhìn vẻ mặt của Ôn Tử Hề.
“Cậu đi lấy đi, tới sẽ đợi cậu ở đây.” Ôn Tử Hề cười, giọng điệu như một nữ vương cao cao tại thượng.
Cố Kiều Kiều bĩu môi, mặc dù cô hiểu tính cách của Ôn Tử Hề, nhưng cô trong lòng vẫn có chút nghẹn khuất.
Được rồi, được rồi.
Cô nắm vai Ôn Tử Hề, căn dặn: “Ôn Tử Hề, cậu ở yên đây nhé, tớ sẽ quay lại ngay, sẽ rất nhanh…” Cô giơ tay lên, “Chỉ năm phút thôi!”
Không phải là Cố Kiều Kiều lo lắng dư thừa, mà thật sự là một khi Ôn Tử Hề uống say thì lỗ tai sẽ mềm, không sợ bố con thằng nào, chuyện gì cũng dám nghe, việc gì cũng dám làm.
“Biết rồi, mau đi đi.” Ôn Tử Hề cười nhìn cô bạn, rất ngoan ngoãn.
Lúc này Cố Kiều Kiều mới yên tâm rời đi.
Hình như trong đại sảnh đang có chuyện gì đó rất náo nhiệt, rất nhiều người đều túm tụm vào một chỗ.
Trên bệ cửa sổ cạnh toilet, Ôn Tử Hề đang dựa vào cửa sổ kính, rèm cửa đung đưa gần như che toàn bộ dáng người của cô.
Nếu không nhìn kỹ thì gần như sẽ không có ai phát hiện ra.
Nhưng Ôn Tử Hề lại liếc mắt một cái liền nhận ra cái người ở quán cà phê ngày hôm đó.
Cô bước ra ngoài, nhưng không bước ra khỏi vùng tối.
Mã Tư cũng liếc mắt một cái liền thấy Ôn Tử Hề, gã lập tức hồn lìa khỏi xác.
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên người Ôn Tử Hề, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cô.
Nhưng trong mắt Mã Tư, người đứng trước mặt gã lúc này còn đáng sợ hơn cả ma nữ trong phim kinh dị!
“Ôn, Ôn tiểu thư có khỏe không?” Mã Tư cười gượng, một nụ cười giả tạo.
Ôn Tử Hề hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt mang theo men say chứa đầy băng giá, hoàn toàn mất đi cảm giác ‘yếu đuối’ khi gặp nhau lần trước.
“Tôi không khỏe.” Cô cũng không muốn lòng vòng.
“Chai rượu vang đỏ lần trước là Ôn Tử Di đưa cho anh.”
Lời nói của cô là câu khẳng định, và cô cũng đã chắc chắn được suy nghĩ của mình rồi.
Mã Tư gật đầu không ngừng, “Đúng, đúng, là cô ta đưa nó cho tôi, nhưng lần trước tôi cũng đã nói chuyện này với Cố tổng rồi.”
Mã Tư không dám giấu giếm, kể hết mọi chuyện lần trước ra, kể cả việc Hàn Lương tới tìm gã.
Sau khi Ôn Tử Hề nghe xong, vẻ mặt lập tức trở nên nặng nề.
Mã Tư không biết là cô không vui hay là cô đã uống quá nhiều, nhưng gã không hề muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa!
Cũng may Ôn Tử Hề không nói nữa, gã lập tức cắm đầu chạy đi.
Mà khuôn mặt nhỏ của Ôn Tử Hề lại xuất hiện vẻ mờ mịt hiếm thấy, cô dựa lưng vào một bức tường, muốn làm tan đi ý nhiệt trong lòng.
Cô suy nghĩ về những gì mình vừa nghe thấy.
Cố Kiều Kiều còn chưa có tới, Ôn Tử Hề đứng một lát đã cảm thấy mỏi chân.
Cô hiếm khi đi giày cao gót đế nhọn, lại còn đi hồi lâu nên giờ chân bắt đầu đau rồi.
Cô đoán, chân đã bị sưng đỏ.
Cô lười biếng dựa người vào góc tường, mái tóc dài hỗn độn che quá mặt, nhưng đôi mắt lại long lanh sáng ngời.
Chiếc váy dài màu đen che đi đôi chân trần của cô, đôi giày cao gót bị cô cởi ra.
Có lẽ do tác dụng của rượu nên đại não của Ôn Tử Hề đã ở trong tình trạng trống rỗng, cho nên cô không nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy cách chỗ mình không xa.
Từ Lị Lị nhìn ảnh chụp trên điện thoại, trong mắt lóe lên tia âm ngoan.
Hôm nay cô ta đi cùng Cao Dương tới đây chụp ảnh Tô Dật.
Nghe nói tạp chí đã đặc biệt mời Tô Dật làm người đại diện trang bìa cho số báo này, nhưng đối phương lại không thích Thụy Ảnh cho lắm.
Sau khi thương lượng với quản lý của Tô Dật, bọn họ hy vọng Thụy Ảnh sẽ cử một số nhân viên đến đây chụp một số bức ảnh để họ nhìn xem hiệu quả thế nào.
Từ Lị Lị cảm thấy yêu cầu này là khá xúc phạm Thụy Ảnh.
Tô Dật này căn bản cố ý làm khó người khác, nếu là cô ta thì cô ta nhất định sẽ không đồng ý, nhưng biên tập viên của bọn họ lại gật đầu.
Tạp chí đã yêu cầu Cao Dương đến, nhưng Từ Lị Lị chủ động yêu cầu muốn tới cùng.
Đây không phải là một việc dễ dàng, nhưng vì có thể ở cùng Cao Dương, cô ta đành xung phong ra trận.
Bởi vì lần trước cô ta cho Cao Dương xem bức ảnh mình chụp trộm ở Khải Thời, nhưng người đàn ông trong ảnh chỉ có cái bóng nên anh không tin lời cô ta, còn nói loại hành vi lén lút này thật quá đáng.
Từ Lị Lị cảm thấy mình như ngậm bồ hòn, có khổ mà không nói lên lời, còn không thể không nhận sai.
Cũng vì chuyện đó mà Cao Dương không để ý tới cô ta hai ngày liền, may có lần hợp tác này, anh mới nói với cô ta mấy câu.
Trải qua sự tình lần trước, cô ta cũng học được chút thông minh.
Vừa rồi cô ta chụp ảnh rõ cả mặt, đây chính là bằng chứng đanh thép chứng tỏ Ôn Tử Hề là hồ ly tinh, chuyên đi dụ dỗ đàn ông.
Chắc chắn phải cho Cao Dương xem bức ảnh này!
Chỉ là cô ta không ngờ người giàu có mà Ôn Tử Hề bám lên lại là gã đàn ông trung niên béo mập.