Sắc Đẹp

Chương 3: Trêu chọc



Khi Ôn Tử Hề bước vào nhà chính Ôn gia, cả nhà đang dùng bữa sáng ấm áp.

Bầu không khí hòa thuận vui vẻ, tương thân tương ái.

Ôn Tử Hề cười lạnh, trực tiếp đi vòng qua bàn ăn, lên lầu.

“Về nhà thấy người lớn mà không mở miệng chào hỏi, giáo dưỡng của mày đâu Ôn Tử Hề?”

Ôn Tử Hề nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang dựa vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt.

“Chào cái gì? Người một nhà mấy người không phải đang nói chuyện rất vui vẻ sao?”

Tầm mắt của cô dừng lại trên người Ôn Tử Di đang ngoan ngoãn ngồi, ánh mắt chậm rãi bị sương lạnh bao phủ.

“Mày thái độ gì đây? Tao là bố của mày, Tử Di là em gái mày!”

Em gái? Hừ, Ôn Tử Hề không thèm quan tâm, tiếp tục đi lên lầu, đến chỗ rẽ thì nghe thấy cô em gái ngoan hiền kia đang giúp cô nói “lời hay”.

“Ba ba đừng tức giận như vậy, chị cũng không phải cố ý đâu. Có lẽ chị ấy đã lâu không về nên hơi lạ lẫm.”

Ôn Tử Hề cười lạnh, cảm thấy mình vừa được nghe chuyện cười thế kỷ, cô không có dừng lại mà trực tiếp vào thư phòng.

Lấy được thứ mình cần, Ôn Tử Hề không muốn ở Ôn gia thêm một giây một phút nào nữa.

Cô trở về căn phòng trước kia của mình, đồ vật bên trong vẫn được bày biện sắp xếp ý như lúc cô rời đi.

Lặng lẽ đảo mắt về phía tủ quần áo đang đóng chặt, cô đi qua.

Ôn Tử Hề mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong đã trống không. Trên mặt nở nụ cười vui vẻ như đã biết vì sao.

Khóa kỹ cửa phòng, Ôn Tử Hề xoay người bước đi. Ra đến cầu thang thì thấy Ôn Tử Di đang lẳng lặng đứng đợi.

“Chị đã về rồi.”

Giọng nói lễ phép, ngoan ngoãn, tóc cũng là màu đen truyền thống, không nhuộm không uốn, vừa dài vừa thẳng.

Không giống cô.

Ôn Tử Hề như là không nhìn thấy mà đi lướt qua cô ta, trực tiếp coi người như không khí.

“Ôn Tử Hề!”

Ôn Tử Hề vân vê tóc mai hơi loạn, đứng ở bậc thang cuối cùng của tầng hai, quay đầu nhìn.

“Sao, không giả vờ nữa à?”

Ôn Tử Di đứng trên lầu nhìn xuống bằng ánh mắt âm lãnh, hoàn toàn không giống tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn vừa nãy.

Ôn Tử Di hừ lạnh, không có trả lời cô, mà hỏi: “Mày trở về làm gì? Sao, sắp khai giảng mà không có tiền hả?”

Ôn Tử Hề biết, công việc của cô là do Ôn Tử Di giở trò mờ ám nên hiện tại khẳng định nghĩ mình đã bị chặt đứt kinh tế, biến thành quỷ nghèo.

“Đúng rồi, tôi không có tiền nên muốn về lấy ít quần áo trước kia, nhưng lại chẳng thấy cái nào cả, không biết là có người mặc hay bị trộm nữa, haizz.”

Nếu cô nhớ không lầm thì chiếc váy trắng liền thân Ôn Tử Di đang mặc trên người là được cô mua ba năm trước.

Cô châm chọc nói, “Kiểu dáng cũ tôi mặc ba năm trước mà cô vẫn luyến tiếc bỏ, Ôn Hải không cho cô tiền tiêu vặt sao?”

Ôn Tử Di cứng họng, mặt nghẹn đỏ bừng.

“Ôn Tử Hề, mày đừng có đắc ý! Ở bên ngoài hết tiền còn không phải ngoan ngoãn về nhà sao!”

Ôn Tử Hề chỉ cười không nói, bộ dáng thờ ơ không thèm để ý chút nào.

Lúc gần đi, cô cong môi khiêu khích, “Ôn Tử Di, mặc quần áo của tôi, cô cũng đẹp lắm.”

Câu khen nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trọng tâm lại ở “quần áo của tôi” khiến Ôn Tử Di tái mặt, còn Ôn Tử Hề thì mỉm cười dịu dàng.

Khi đi xa, Ôn Tử Hề vẫn còn nghe thấy tiếng đập đồ từ biệt thự Ôn gia, khóe môi càng cong lớn hơn.

Hôm nay là thứ năm, một ngày khá tốt.

Ôn Tử Hề nghĩ nếu không phải do Ôn Tử Di thì hiện tại có lẽ mình đang làm việc ở studio rồi.

Ném những suy nghĩ hỗn độn ra sau đầu, cô đến địa điểm đã hẹn với Cố Thời Sâm đúng giờ, khi xuống xe là vừa vặn 9 giờ 50 phút.

Người ở cửa Cục Dân Chính không quá nhiều, nhìn kỹ thì thấy ngay cả một người xếp hàng cũng không có, vắng vẻ đến lạ kỳ.

Hiện tại còn chưa tới tháng tám, Ôn Tử Hề nghe nói vào ngày Thất Tịch, cặp đôi đến đăng kí phải xếp hàng dài đến tận con đường to ở phía đối diện.

Cô nhìn sổ hộ khẩu trên tay, nghĩ có lẽ hôm nay không phải ngày tốt để kết hôn đâu.

Nhưng, cô cũng không để ý lắm.

Bởi Cố Thời Sâm hôm nay sẽ lãnh chứng với cô và Ôn Hải đều là người xa lạ, không có gì khác nhau.

Chỗ tốt duy nhất chính là, Cố Thời Sâm nhìn còn rất “tú sắc khả xan*”.

(*秀色可餐: sắc đẹp thay cơm, mỹ sắc có thể khiến cho người ta quên đi cơn đói.)

Ôn Tử Hề nghĩ, tuy rằng có treo biển hành nghề vợ chồng thì cũng không “ngủ” được.

Cô quay đầu, nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía mình.

Ánh nắng có chút chói mắt, Ôn Tử Hề hơi híp híp, cảm thấy người đang ngược sáng đi tới này cực kỳ giống người trong cửa Phật phổ độ chúng sinh ở “Tây Du Ký”.

Gương mặt bình tĩnh, phong thái kiêu căng, sau lưng lóe lên chùm sáng nhàn nhạt, ngoại trừ không phải đầu trọc thì đúng là một....

“10 giờ, đi vào thôi.”

Cố Thời Sâm nâng tay nhìn đồng hồ, không nói lời dư thừa, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, thần sắc đạm mạc giống như người đến lãnh chứng kết hôn không phải anh.

Ôn Tử Hề nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay anh, hơi rũ mắt.

Chiếc đồng hồ này cô từng nhìn thấy trên quyển tạp chí nào đó. Cô thường xuyên chụp hình nghệ sĩ cho trang bìa tạp chí mà chưa thấy ai đeo chiếc đồng hồ giống hệt trên đó.

Cô đoán, loại đồng hồ này cực kỳ xa hoa đắt đỏ.

Nhưng mà, xương cổ tay của đôi tay này đúng là đẹp muốn chết.

“Đi thôi.” Suy nghĩ chỉ dừng lại vài giây, Ôn Tử Hề không nhìn nhiều nữa.

…………..

Khi ra ngoài, Ôn Tử Hề đã hoàn toàn kết thúc 22 năm độc thân của mình.

Hồi sinh nhật vào tháng ba cô đã ước nguyện, không ngờ mới qua mấy tháng đã thành phụ nữ đã kết hôn rồi.

Thở dài, cầm hai quyển sổ màu hồng chụp chụp, sau đó ý xấu gửi cho Cố Kiều Kiều.

Tuy biết Cố Kiều Kiều sẽ không nhìn thấy nhưng đáy lòng cô vẫn có chút đắc ý.

Cô bạn thân ngày xưa đã biến thành trưởng bối của mình, cô cảm thấy Cố Kiều Kiều nhất định sẽ bị tức chết!

Quyển sổ màu hồng trong tay bị cướp lấy, bàn tay trắng nõn rơi vào trong túi áo tây trang của người đàn ông.

Ôn Tử Hề nhìn hai bàn tay đang giao nhau, chớp chớp mắt, bỗng cảm thấy mắc cười.

Vào trong xe, người nọ ngồi rất nghiêm chỉnh, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, Ôn Tử Hề lại gần một chút, ngón tay mảnh khảnh di chuyển trên đùi anh.

Đôi mắt lấp lánh nước, giọng nói trong trẻo thanh thúy mang theo ý cười, “Cố tiên sinh, sau này có phải tôi nên gọi anh là ông~xã hay không?”

Âm cuối kéo dài, quyến luyến câu hồn lại pha chút nũng nịu.

Vừa dứt lời, chiếc xe liền rung lắc nhẹ.

Ôn Tử Hề nghi hoặc nhìn tài xế.

“Em vui là được.”

Đôi tay người đàn ông nắm chặt hơn.

Rõ ràng chỉ là động tác nho nhỏ nhưng cô lại nhìn thấy rõ ràng.

Ôn Tử Hề tươi cười vì thực hiện được ý đồ, sau đó hơi ngả người vào ghế, đôi mắt mị hoặc nhìn chằm chằm Cố Thời Sâm.

Cố Thời Sâm mím chặt môi, cằm cũng bạnh ra.

Đột nhiên cô cảm thấy bộ dáng hiện tại của Cố Thời Sâm cực kỳ giống tiểu thư sinh đang cố gắng nhẫn nại trước sự dụ dỗ.

Mà cô, giống hệt yêu tinh đi câu dẫn, quyến rũ người khác trong tiểu thuyết.

Hơn nữa sức nhẫn nại của vị thư sinh này không tồi nha.

**** 

Xe di chuyển tới trung tâm thành phố phồn hoa, Ôn Tử Hề chỉ an tĩnh trong chốc lát rồi lại nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, chậm rãi mở miệng.

“Tôi phải về nhà, đến giao lộ phía trước thì thả tôi xuống.”

Hàn Lương nhìn qua kính chiếu hậu, muốn quan sát sắc mặt của Cố Thời Sâm.

“Về công ty trước.”

Giọng nói của Cố Thời Sâm lạnh nhạt, nhưng lại khàn khàn từ tính, rất mê hoặc, khiến Ôn Tử Hề cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa.

Ánh mắt của cô nhìn vào yết hầu trên cổ áo sơ mi, hầu kết phập phồng trên chiếc cổ trắng, lúc nói xong lại khôi phục bình thường.

Đột nhiên Ôn Tử Hề ngứa tay, muốn chọc chọc nha ~

Kiềm chế ý nghĩ hoang đường lại, Ôn Tử Hề nhìn chằm chằm cúc áo sơ mi, hơi thất thần.

Ngẫm lại, tuy người này treo biển hành nghề ông xã, giá trị nhan sắc không thể chê vào đâu được, chẳng biết ngủ với anh có tính là phạm pháp không nhỉ?

Ôn Tử Hề còn đang suy nghĩ miên man, không phát hiện ánh mắt của mình ngày càng trắng trợn lộ liễu làm cho hầu kết của người đàn ông hơi động.

Cô cho rằng Cố Thời Sâm định nói gì đó, nhưng anh vẫn rất yên lặng, bèn ngẩng đầu nhìn.

Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm, Ôn Tử Hề ngửa đầu nhìn xung quanh mình, thân thể nho nho trắng nõn rất cả đều được thu vào đáy mắt của anh dưới chiếc kính gọng vàng.

Làm trái tim cô loạn nhịp.

***** 

Ôn Tử Hề đi theo Cố Thời Sâm đến tổng bộ Khải Thời, nơi này cô đã tới hai lần, lần đầu tiên là đi theo thầy hướng dẫn tới để học tập.

Lần thứ hai là tới một mình.

Cô biết dưới trướng Khải Thời có rất nhiều nghệ sĩ nổi danh, dù sao nhân viên trong studio bọn cô từng tới rất nhiều lần, tạp chí thời trang cũng chụp không ít.

Chỉ là không nghĩ tới, lần tiếp theo bước vào Khải Thời, cô lại xuất hiện với một thân phận khác. Ở sảnh lớn của tập đoàn Khải Thời có không ít nhân viên, nhưng mà thấy Ôn Tử Hề đi theo Cố Thời Sâm thì không thấy bất kỳ ai xì xào bàn tán câu nào. Hàn Lương đi theo phía sau có chút chân tay luống cuống, hắn không biết vỗ mông ngựa (nịnh) như thế nào để bà chủ nhớ kỹ mình. 

Hắn cung kính lễ phép nói: ”Phu nhân, mời”. 

Tiếng “phu nhân” này khiến Ôn Tử Hề có chút mềm chân, thân thể khẽ lung lay, cô bèn vịn lấy Cố Thời Sâm đứng cạnh mình.

“Chào anh, Ôn Tử Hề.”

Ôn Tử Hề đứng vững, lễ phép bắt tay, mà bàn tay vừa vịn vào ai kia cũng rất tự nhiên buông xuống.

Nhìn bàn tay trắng nõn của cô, Hàn Lương cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình.

Hắn căng da đầu vươn tay ra, nhưng bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay che mắt của Ôn Tử Hề lại.

Ôn Tử Hề bị che mắt, vô thức hạ tay xuống. Khi Cố Thời Sâm xoay người lại, cô lập tức bị vây trong lòng anh.

Một mùi hương thanh nhã đánh úp tới, đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng ấn xuống con số 31 trong thang máy, Ôn Tử Hề chỉ có thể cười cười. 

Cô cảm thấy người đàn ông này đang câu dẫn cô! 

Ôn Tử Hề đi theo Cố Thời Sâm vào văn phòng, bên trong rất rộng, bởi vì hơi trống vắng nên trông cực kỳ sạch sẽ, sáng sủa. Đồ vật trong này bày biện hết sức tinh tế, không hề cầu thả chút nào,đúng là rất phù hợp với tính cách của chủ nhân căn phòng.

Ôn Tử Hề dạo qua một vòng liền phát hiện không thấy Cố Thời Sâm đâu, cảm thấy có chút nhàm chán, trực tiếp đến chỗ kệ sách. 

Kệ sách bằng gỗ tử đàn được lau chùi thật sự sạch sẽ, không có tí bụi bẩn nào, trên đó đều là những quyển sách liên quan tới kinh tế. Sách rất dày, chính là cái loại mà Ôn Từ Hề vừa thấy đã không muốn mở ra. Tầm mắt di chuyển, chậm rãi dừng lại ở uyển tạp chí ở tầng trên cùng, cô ngửa dầu. 

Hơi muốn xem, nhưng cô với không tới.

Khi cô đang định lùi ra phía sau thì một mùi hương tươi mát thanh nhã lại tới nữa, hơi thở nồng đậm kia khiến Ôn Tử Hề theo bản năng mà dịch sát kệ sách hơn.

“Muốn đọc?”

Cố Thời sâm đặt tạp chí vào tay cô rồi lùi lại phía sau một bước, nhìn cô từ trên cao.

Ôn Tử Hề nhận lấy quyển sách, đầu dựa vào kệ, dáng vẻ có chút lười biếng.

Cô đưa quyển sách ra phía sau lưng, trưng ra cặp mắt to tròn lấp lánh cùng với vòng eo mảnh khảnh đã bị bộ váy cô mặc che lại.

Ôn Tử Hề ngoan ngoãn nói: ”Cảm ơn”

“không cần khách khí ”. Cố Thời Sâm rũ mắt nhìn cô.

Cô ngạc nhiên “ồ” một tiếng, chuyển mắt nhìn anh, ngoan ngoãn nói: ”Cảm ơn....ông xã”, cánh môi nhịn không được mà nhếch lên.

Nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, Ôn Tử Hề thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.

“Anh học đại học tài chính sao?”

Ôn Tử Hề nhìn người đàn ông với ánh mắt sâu thẳm khó lường,cô biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

“Chính là học tài chính, phụ là học kinh tế quốc tế.”

“Ồ, ra là vậy.” Cô đứng thẳng người, nghiêm túc gật đầu

Hai tay chắp sau lưng, cô khập khiễng đi đến gần anh thêm một chút, ”Tôi cảm thấy, anh nói sai rồi.”

Đầu ngón tay không thành thật đặt trên bả vai người đàn ông. Lúc này, Ôn Tử Hề giống hệt ”Tiểu lưu manh” ngả ngớn, háo sắc.

“Khẳng định anh tu ‘hệ cấm dục’”.

Thanh âm mềm mại truyền vào tai Cố Thời Sâm, vẻ mặt của anh hết sức bình tĩnh, không chút biến hóa như thể mình không nghe thấy cô đang nói cái gì.

Ôn Tử Hề buông lời đùa giỡn xong, thấy mặt anh hoàn toàn không đỏ lên chút nào, bộ dạng như chuyện không liên quan tới mình.

Hơn nữa cô phát hiện, Cố Thời Sâm càng biểu hiện là bình tĩnh thì cô lại càng muốn cười.

**

Ôn Tử Hề đợi một hồi lâu cũng không thấy Cố Thời Sâm tới tìm mình, bản thân nhàm chán rúc trên sô pha nằm ngủ. Trong văn phòng thực sự rất an tĩnh, mà lần này Cố Thời Sâm cũng không đi ra đi vào nhiều.

Tiếng điều hòa vang rất nhỏ cùng với tiếng lật giấy, dường như có vẻ năm tháng tĩnh lặng.

Thật lâu về sau, một tấm chăn lông màu đen đắp lên người Ôn Tử Hề, Cố Thời Sâm nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang để bên tai của cô, vô thức giật giật.