Không gian trong phòng chật chội, theo lý thuyết nó sẽ náo nhiệt hơn khi có nhiều người bước vào, nhưng bầu không khí rõ ràng là đang đình trệ.
Bởi vì khí chất của người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa quá mạnh, quanh thân với khí chất của một người lạnh lùng độc đoán khiến người ta không dám tới gần, mọi người đều có chút không được thoải mái.
Các đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông rất tinh xảo, ngay cả khi anh ta rũ mắt ngồi xuống, cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Lưu Diễm và Tô Bình Bình đã biết trước về điều đó.
Nhưng cũng chỉ là nghe nói là một giám đốc điều hành cấp cao ở Khải Thời đến và cũng chỉ là một cuộc hẹn của quản lý hay gì đó.
Vào cửa mới biết, là giám đốc tới, là đại phật không thể xúc phạm.
Vừa ăn vừa nói chuyện hàn huyên về thương nghiệp, Cố Thời Sâm luôn coi thường những lời chào hỏi trong kinh doanh, đều là người quản lý bên cạnh đang nói chuyện.
Khi ngồi vào chỗ, ánh mắt Lưu Diễm quét một vòng nhìn trên người đàn ông.
Người đàn ông mặc một thân tây trang cùng giày da bóng loáng không có một nét gấp nhăn nào, nhưng trông anh ta rất nghiêm túc, sắc mặt một bộ lạnh lùng, chiếc mắt kính trên cánh mũi che cảm xúc ở đáy mắt, thật sự khó có thể thăm dò được cảm xúc anh ta.
Với vẻ ngoài phong trần như thế này cùng với sự điềm đạm, sâu sắc của một người đàn ông trưởng thành cũng đủ khiến trái tim cô rung động.
Lưu Diễm năm nay 32 tuổi, ở tuổi này cô nên có dục vọng và khát khao, những năm qua cô đã gặp qua rất nhiều người, nhưng những người đó đều khiến cô thấy chướng mắt.
Mà người đàn ông trước mắt này, rõ ràng làm mắt cô sáng ngời.
Nở nụ cười tự tin, cô vòng đến vị trí bên tay phải của người đàn ông.
Khi cúi người xuống, để khoe được thân hình đẹp mê hồn của mình, cô còn đem mông cố ý cong lên, định ngồi xuống.
“Xin lỗi, Cố mỗ có thói quen ở sạch nghiêm trọng, không thích người khác lại gần.” Người đàn ông rũ mắt xuống, mi mắt cũng không hề nhúc nhích.
Ánh mắt của những người trong phòng dừng lại trên người cô, Lưu Diễm xấu hổ muốn tìm cái khe dưới đất chui vào.
Một tiếng “Cạch” vang lên, chói tai kinh khủng.
Đối mặt với lời cảnh cáo của người đàn ông, Ôn Tử Hề che tai không nghe thấy. Mời mọi người ngồi xuống, người đàn ông tùy tiện ngồi bên tay trái.
Mà Cố Thời Sâm, không nói một lời.
Những người có mặt đều sửng sốt, lúc này có thể dùng “nghé con mới sinh không sợ hổ” để miêu tả Ôn Tử Hề có vẻ rất thích hợp.
Tuy nhiên, không một ai dám mạnh mẽ tới và dạy dỗ “chú nghe con” này.
“Làm sao vậy, có vấn đề gì không?” Ôn Tử Hề ngẩng đầu tầm mắt nhìn một đám người đang đứng.
Đôi mắt ngây thơ lạ thường.
Người đàn ông bên cạnh cũng khẽ nhướng mắt khi nghe thấy tiếng động.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, khóe mắt cô gái có chút hồng nhạt, có lẽ là do trong lòng dâng trào cảm xúc bất thường, lúc này khuôn mặt trắng nõn lại dần trở nên sáng sủa hơn.
“Mọi người không cần khách khí, hôm nay là Cố tổng nhà chúng tôi mời mọi người, mọi người cũng không cần bó buộc.” Quản lý ở xa dường như đã nhận ra điều gì đó, chạy nhanh tới giải quyết ổn thỏa.
Anh ta mỉm cười chào hỏi Lưu Diễm đang đứng bên cạnh, “Giám đốc Lưu, mau qua bên này ngồi đi, Cố tống từ trước đến nay đều không thích có người lạ bên cạnh.
Quản lý đang đi xuống bậc thang, Lưu Diễm làm sao không hiểu, cô cười cứng ngắc, chậm rãi đi tới bên cạnh ngồi xuống, nhưng tầm mắt lại như có như không dừng ở trên người ôn Tử Hề.
Cô gái mặc một chiếc váy dài bằng vải cotton màu xanh đậm, tóc dài buông thả, bàn tay đặt trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cũng sáng lung linh, khi im lặng thì trông vô cùng ngây thơ và vô hại.
Cô và Cố Thời Sâm ở rất gần nhau, cái loại cảm giác này là liếc mắt một cái liền nhìn ra thấy rất hòa hợp cùng xứng đôi, Lưu Diễm cảm thấy đặc biệt chói mắt khi nhìn nó.
Cô biết phần nào tính cách của Ôn Tử Hề, trong trường hợp như vậy, cô trong lúc vô tình nhìn xuống mặt mũi mình, thoạt nhìn lại càng như là khiêu khích.
Lưu Diễm trong lòng liền có chút hụt hẫng.
Mà đương sự Ôn Tử Hề, giống như hoàn toàn không quan tâm tới, ánh mắt dừng ở trên người anh.
Bóng mi khẽ động, vội giấu bàn tay nhỏ ở phía dưới bàn, khóe môi lại nở một nụ cười tự mãn.
Khi đột nhiên phát hiện bên tay trái có thứ gì đó khác thường, Ôn Tử Hề nhìn sang thì hơi giật mình.
Cao Dương không biết từ khi nào đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Nghĩ đến chuyện lần trước, hắn dường như không quá muốn để ý đến cô, hôm nay sao lại bất thường như vậy.
Ôn Tử Hề nhướng mày, âm thầm thu hồi ánh mắt, sau đó với vẻ mặt bình tĩnh rút bàn tay đã nhéo người đàn ông.
Cô có chút chột dạ, cảm thấy chính mình vừa rồi trộm véo Cố Thời Sâm vài cái, hắn hẳn là cũng đều thấy.
Không biết vị đại huynh đệ này sẽ nghĩ như thế nào!
Đồ ăn chậm rãi được bày biện trên bàn, rượu cũng được dọn ở trên bàn.
Cố Thời Sâm tự ngồi vào vị trí sau đó liền một lời cũng chưa nói, khuôn mặt trầm mặc và cứng ngắc như là một lão hòa thượng.
Ôn Tử Hề cảm thấy anh giống như một khối tượng, đương nhiên là cái loại đặc biệt đẹp.
Nếu không cũng sẽ không an tĩnh ngồi ở kia, là có thể đem suy diễn “Trêu hoa ghẹo nguyệt”.
Lưu Diễm là một phụ nữ có thù tất báo, cô đã bị xúc phạm, còn không biết sau này sẽ có những vấp ngã sẽ gây ra trong tương lai.
Thật là bất cẩn!
“Nào, Tiểu Ôn, còn không mau rót rượu cho giám đốc của chúng ta.” Lưu Diễm đột nhiên nở nụ cười, giọng điệu lãnh đạm.
Ôn Tử Hề ngẩn người.
Cô là thực tập sinh, ở đây ngay cả Cao Dương cũng là người có đia vị nhỏ, sắp xếp như vậy khiến người ta không nói lên lời.
Phòng chừng chỉ có chính mình cô mới biết, đây là một cuộc đấu tay đôi giữa những người phụ nữ.
Ôn Tử Hề cong môi cười, đứng lên nói, không ngoan ngoãn không được: “Mời, tổng giám đốc”.
Cô xoay chai rượu vang đỏ lại, chuẩn bị rót.
Theo tình trạng thân phận địa vị này, cô nên mời Cố Thời Sâm trước.
Đầu lưỡi đảo một vòng ở hàm trên, cô bày ra cái vẻ mặt giả bộ cười, “Cố Tổng, tôi rót rượu cho ngài”.
Cô trong lòng chửi thầm: Cẩu nam nhân, chờ em trở về liền xử lý anh.
Tuy nhiên, bình rượu vang đỏ mới vừa nghiêng xuống một góc, đã bị xương ngón tay trắng và lạnh giữ lại, “Không cần”.
Nhãn lực giám đốc thức tỉnh, chạy nhanh giải thích, “Cố tổng không uống rượu.”
“Để tôi tự mình rót.”
Câu nói trong trường hợp này lại làm cho người kinh ngạc sợ hãi.
Chỉ thấy người đàn ông ở vị trí chủ tọa, liền đảo thân bình rượu lại, tự rót cho mình nửa ly rượu.
Ôn Tử Hề lại đột nhiên cảm thấy Cố Thời Sâm vẫn là rất có lý!
Quả nhiên, chờ khi cô hỏi ai muốn rót rượu, tất cả mọi người đều “khách khí” muốn tự mình rót, không ai để cho cô rót rượu nữa.
Rốt cuộc, ngay cả Cố Thời Sâm cũng chiếu cố tự mình rót rượu, nên không có ai dám bắt người khác rót rượu.
Và như vậy một mở màn kinh thiên động địa, làm bữa cơm này ăn trong không khí quỷ dị muốn chết.
Ước chừng là chỉ có Ôn Tử Hề nó tới mức thiếu chủ nữa thì ợ.
Cô lén lút nhìn sườn mặt người đàn ông, khẽ trừng mắt.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách Cố Thời Sâm đã quá quen thuộc với khẩu vị của cô, tất cả đều là món cô thích ăn, nhất là khi anh chuyển cái bàn thì không ai dám động vào.
Ngay khi Ôn Tử Hề đang vui mừng vì “Hồng Môn yến” sắp kết thúc, Lưu Diễm lại lên tiếng.
Ánh mắt cô dừng ở trên người Cố Thời Sâm, “Tiểu Ôn có quen biết Cố tổng chúng ta sao?”
Câu hỏi này không thể giải thích được, nhưng trong lòng những người có mặt ai cũng thích những lời đàm tiếu.
“Không quen biết.”
“Đúng.”
Giọng của Ôn Tử Hề ngọt ngào, làm lu mờ giọng nói trầm ấm của Cố Thời Sâm bên cạnh.
Cô trả lời quá gọn gàng, ngẫm nghĩ lại cảm thấy có gì đó không ổn, vội nói thêm: “Giám đốc Lưu hỏi câu này hơi bất ngờ nha, tôi cũng chỉ là nhìn thấy Cố tổng của chúng ta ở trên TV, thật sự không quen biết nhau.”
Lưu Diễm lại nhíu nhíu mày.
Là ảo giác sao? Cô dường như nghe được Cố Thời Sâm nói chuyện.
Nhưng cô vẫn cười, “Ừ, tôi còn tưởng lần trước cô nói với tôi chỉ quen biết nhân viên ở Khải Thời là cùng tôi nói giỡn sao?”
Ôn Tử Hề nghe xong nghiến răng nghiến lợi, “Đúng rồi, nhân viên bên đó mỗi lần đến sẽ cùng tôi nói chuyện phiếm, mọi người đều thực sự rất tốt!”
Cô yên lặng ho khan, đột nhiên xấu hổ!
May mắn thay, điện thoại của Ôn Tử Hề đúng lúc vang lên, cô liếc mắt một cái, sắc mặt khẩn trương, “Thực xin lỗi, tôi sẽ ra ngoài nghe điện thoại”.
Sau đó, Ôn Tử Hề bị một đám ánh mắt của đám đông nhìn, cô đi ra ngoài nhìn vào màn hình một lần nữa, lướt mạnh một cái từ chối!
Hành lang của nhà hàng đều là hàng ghế dựa dài, nhà vệ sinh cũng vậy, cho nên bên ngoài có vẻ hơi khó tìm.
Đối với Ôn Tử Hề mà nói, so với bị một đám người xem xét nhìn chằm chằm từ đầu tới chân thà rằng ở một mình trong toilet còn hơn.
Các thiết bị trong phòng tắm rất cổ điển, những chiếc bàn gắn bồn rửa tay đều là những chiếc bàn kính màu gỗ mun kiểu cổ điển.
Bên trong vô cùng yên tĩnh, Ôn Hình Hề có chút buồn chán liền đứng đối diện gương sửa tóc một chút.
Hôm nay cô không buộc tóc lên mà để xõa, sau một ngày như vậy, kiểu tóc của cô đều có chút rối loạn.
Cô không định quay lại nên khi điện thoại vang lên, cô cũng không thèm nhìn.
Cứ như vậy cho đến khi mọi người ăn xong mới thực sự tốt!
Nhưng không lâu sau cô nhận ra rằng có điều gì đó không đúng.
Cố Thời Sâm, cái cẩu nam nhân này vẫn ở bên trong. Những người phụ nữ trong phòng giống như sói và hổ. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ móc nối với anh?
Ôn Tử Hề không có ngẩng đầu, cầm điện thoại di động bước ra ngoài, chóp mũi đụng phải một “bức tường thịt”.
Cô cau mày, xoa xoa chóp mũi đỏ ửng và nhìn lên liền thấy Cố Thời Sâm, vốn dĩ vẫn là đang ngồi trong đó.
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô hỏi, nhưng khóe miệng vô thức giật giật.
“Vội vàng cái gì?” Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng trầm thấp, anh đặt lòng bàn tay lên đầu cô xoa xoa.
Ôn Tử Tây chớp chớp mắt nhìn anh, ánh mắt dưới ánh đèn rực rỡ sáng ngời, như bầu trời đầy sao.
Cố Thời Sâm bị đôi mắt ngấn nước kia làm cho cảm động, anh ôm lấy vòng eo thon nhỏ trong lòng bàn tay, bế người lên bồn rửa tay, thực tự nhiên nghiêng người đi tìm đôi môi đỏ mọng.
Ôn Tử Hề ngẩng đầu ngả về phía sau, quyến rũ và kiêu ngạo, “Không cho hôn! Không cho hôn!”
Bàn chân nhỏ bé dưới váy đang lắc qua lắc lại trên chiếc quần âu của người đàn ông, giống như tức giận.
Dưới ánh đèn retro này, lông mày và đôi mắt của cô đầy quyến rũ, càng giống một yêu tinh đang cố tình câu dẫn.
“Ngoan, sao vậy?”
Giọng nói khàn khàn còn mang theo dục vọng đen tối, Ôn Tử Hề ngứa lỗ tai, tầm mắt dần dần mơ hồ.
Mà bàn tay đặt ở sau cổ cô tựa hồ trống rỗng, đột nhiên dùng sức, bá đạo đấy cô về phía trước.
Môi và răng toàn bộ bị đầu lưỡi của người đàn ông xâm chiếm, cảm giác tê dại quen thuộc khiến hai người quấn lấy nhau càng chặt hơn.
Lưng của Ôn Tử Hề dần dần chạm vào gương, đôi chân nhàn nhã không ngừng hoảng hốt, cô đang từ từ ngã về phía sau vội vàng chụp lấy bờ vai dày rộng của người đàn ông.
Cố Thời Sâm rốt cuộc cũng dừng lại hỏi một chút, “Làm sao vậy?”
Giọng anh càng khàn hơn, khàn đến mức không thể nghe được, trong ánh sáng và bóng tối lờ mờ, mắt kính không thể ngăn được ánh mắt đầy dục vọng.
“Cố Thời Sâm, em còn có chuyện muốn hỏi anh, anh đừng động thủ.”
Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước đã bị sương mù bao phủ, khi đuôi mắt nhếch lên ẩn chứa một chút ủy khuất, càng có vẻ quyến rũ.
“Hôm nay sao anh lại đến đây?”
Cố Thời Sâm cúi đầu nhẹ hôn đôi mắt kia, động tác ôn nhu tới cực điểm, anh tựa hồ không thể giải thích được, hôm nay gần như là hành động điên cuồng.
Trước đây anh lười biếng ra tay những việc trong công ty, tự mình ra mặt lại càng không có khả năng.
Chỉ là sau khi nghe Hàn Lương nói về chuyện sáng nay của Thụy Ảnh, anh liền không chút suy nghĩ liền chạy tới.
Cố Thời Sâm thật lâu không lên tiếng, Ôn Tử Hề chân nhỏ đá vào ống quần gọn gàng của anh, “Đồ ngốc, còn anh thì sao?”
Cô có chút tức giận, ngữ khí có chút kiêu ngạo, lời nói của cô càng không có khuôn phép.
Cố Thời Sâm hơi sững sờ trước tiếng gọi đó, mày cau lại, “Đồ ngốc?”
Sau biệt danh “Lão già cổ hủ”, hình như anh lại được “trao tặng” một danh hiệu mới.
Ôn Tử Hề bị ngữ khí của anh chọc cười, nhưng vẫn không muốn tha cho anh như vậy, tay không thành thật kéo cà vạt của người đàn ông.
“Cô Thời Sâm, em muốn hỏi anh một vấn đề này, anh nhất định phải nghiêm túc trả lời.”
Cố Thời Sâm bị cô kéo thấp đầu xuống, “Được, hỏi đi.”
Ôn Tử Hề cười ác ý nhìn anh, “Anh nói em đẹp hay là giám đốc của chúng em đẹp hơn?”