Trong phòng ngủ một trận dồn dập tiếng vang lên tiếng nước chảy rào rào, mãi không ngừng lại.
Nhưng mà Ôn Tử Hề còn lâu mới quan tâm, vì cô đã tức phồng má như con cá nóc rồi.
“Cố Thời Sâm, cẩu nam nhân! Lão khốn!” Cô ôm một cái gối, dùng sức đấm mạnh.
Đuôi mắt cô cũng đỏ vì tức.
Quả nhiên, đàn ông đều là móng heo, một khi đã có được thì không biết quý trọng.
Ôn Tử Hề cắn đầu lưỡi, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn chưa dứt, trong lòng còn giận dỗi.
“Cốc cốc cốc”, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Ôn Tử Hề bỗng ngẩng đầu, chân trần nhảy từ trên giường xuống, mở cửa liền thấy người làm đứng bên ngoài, cô ngạc nhiên hỏi: “Gì thế?”
Lúc mở cửa thì thái độ của cô cũng bình đạm hơn rồi, nhưng mà trong giọng nói vẫn còn chút bất mãn, đương nhiên không phải cô cố ý nhằm vào người hầu.
“Phu nhân, bác sĩ Lâm dưới lầu nói có khả năng thân thể của tiên sinh sẽ khó chịu, dặn ngài chăm sóc nhiều hơn.”
Người làm kia cúi đầu, thật sự không dám nhìn nhiều vào trong.
Kỳ thật bác sĩ Lâm kêu cô đi lên gõ cửa, nhưng mà cũng nói nếu không ai mở cửa thì có thể đi.
Nếu là phu nhân mở cửa thì cô nói như này.
Nghe vậy, trong lòng Ôn Tử Hề cả kinh, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ tự nhiên, lạnh nhạt lên tiếng, “Được, tôi đã biết.” Sau đó đột nhiên đóng sầm cửa lại.
Hiệu quả cách âm của phòng ngủ luôn luôn tốt, khi cánh cửa phòng đóng chặt thì bên ngoài sẽ không nghe thấy tiếng động bên trong.
Trong phòng tắm vẫn còn vang tiếng nước, lúc này Ôn Tử Hề mới nhận ra, người giúp việc nói thân thể của Cố Thời Sâm không thoải mái, vậy chẳng phải hiện tại anh….
Cô chạy nhanh tới cửa phòng tắm, hoảng loạn gõ cửa, “Cố Thời Sâm! Cố Thời Sâm! Anh làm sao vậy?”
Cô sốt rột vặn tay nắm cửa, không ngờ vừa vặn đã mở ra.
Ôn Tử Hề sửng sốt,, đột nhiên đẩy cửa kính ra nhìn Cố Thời Sâm bên trong, cô lại lần nữa ngây ngẩn cả người.
Trong phòng tắm tràn ngập mùi hương hoa hồng, bồn tắm to tràn đầy nước, nhưng mà nước từ vòi vẫn không ngừng chảy.
Mà cái người đàn ông trước nay đều kiêu ngạo đang ngồi trong bồn tắm, tây trang áo vest, quần âu giày da, từ đầu đến chân đều nhỏ nước tí tách, chật vật kinh khủng.
Thời tiết hiện tại không quá lạnh, nhưng nếu anh tắm bằng nước ấm thì nhất định trong nhà tắm sẽ không rõ ràng như này.
Duy nhất có thể giải thích chính là, những dòng nước chảy xuống kia đều là lạnh.
Ôn tử Hề vô thức đi vào.
Cô không có đi dép, chân trần đạp lên trên sàn nhà lạnh lẽo, dòng nước cuộn cuộn không ngừng chảy vào ống thoát nước, dòng nước chạm vào lòng bàn chân làm cô lạnh đến rùng mình.
“Cố Thời Sâm, anh làm sao vậy?”Cô thật cẩn thận mở miệng, mới phát giác, chính giọng nói mình khàn khàn, sắp khóc.
Giọt nước mắt đau lòng suýt rơi xuống.
Cố Thời Sâm vẫn cúi đầu, Ôn Tử Hề khom lưng tới gần, nhận ra hô hấp của anh rất nặng nề.
Khi nâng khuôn mặt của anh lên, cô phát hiện chóp mũi không có mắt kính gọng vàng nữa, lúc này đôi mắt hẹp dài híp lại, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng đang ửng hồng.
Ôn Tử Hề ngẩn ngơ, cái này, cô hiểu rồi.
“Anh......”
“Ngoan, anh không sao.” Cố Thời Sâm phủ tay lên bàn tay nhỏ đang ôm mặt mình, cực lực nhẫn nại.
Mặc dù ý thức đã hơi rối loạn nhưng anh vẫn có thể cưỡng chế giữ được một tia lý trí, “Về giường nghỉ ngơi đi.”
Thanh âm cuối cùng bị tiếng nước che giấu đi, đã không nghe thấy được nữa.
Ôn Tử Hề nghiến răng, trong lòng thực hụt hẫng.
Người anh lạnh vô cùng, nhưng độ ấm bàn tay đang phủ lên tay cô dần tăng cao, cái loại cảm giác quen thuộc này cô không lạ lẫm.
Cô nhìn từng giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán anh, mái tóc ngắn ẩm ướt, nước nhỏ tí tách xuống dưới. Cô tức anh, nhưng đau lòng nhiều hơn.
“Hừ, chờ ngày mai em lại xử lý anh!”
Nói rất mạnh miệng.
Cô vừa tới gần, đã bị người đàn ông thô lỗ ấn vào ngực.
**
Rạng sáng 1 giờ, Lâm Trí cùng Hàn Lương đi lên thư phòng lầu 3.
Toàn bộ hành trình Lâm Trí đều giữ tư thái đang xem kịch vui, nụ cười hóng hớt trên mặt chưa từng tắt, mà Hàn Lương thì khá thảm, anh không tìm được chỗ để tắm nước lạnh ở Thịnh Đình Loan thì thôi, còn bị Lâm Trí đá một phát xuống bể bơi.
Tuy rằng đã thay một bộ quần áo khác rồi nhưng sắp gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, anh vẫn lạnh muốn chết.
Trên mặt Lâm Trí còn tràn đầy ý cười, nhưng khi đẩy cửa thư phòng ra, anh không cười nổi nữa.
Trong thư phòng, Cố Thời Sâm đang ngồi sau bàn làm việc, thoạt nhìn đã đợi được một lúc rồi.
Anh đã thay bộ quần áo khác, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cúc áo cởi hai cái, trên xương quai xanh có thể nhìn thấy mấy vết cào.
Quan trọng chính là, trong lòng Cố Thời Sâm còn ôm một đống gì đó, cái chăn lông màu nâu đen bao bọc không một kẽ hở.
Lâm Trí trợn trắng mắt, không cần đoán cũng biết trong lòng cậu ta ôm ai.
“Người anh em, đâu cần phải như thế!” Anh chỉ có lòng tốt tới thăm, cũng không phải tới để ăn cơm chó.
Anh không hề che giấu ý trêu chọc của mình, sau đó tùy tiện nằm lên sô pha.
Hàn Lương cũng theo ở phía sau, không nhanh không chậm đóng cửa, “Ông chủ.”
Cố Thời Sâm rũ mắt, hơi hơi gật đầu, ý bảo anh ta ngồi xuống.
Anh quay sang Lâm Trí, hỏi: “Có tác dụng phụ không?”
Lâm Trí vẫn giữ cái vẻ cà lơ phất phơ, “Bước đầu giám định, thành phần giống loại lần trước vợ cậu dính”, anh lười nhác nâng mắt, “À, báo cáo lần trước gửi cho cậu chắc cậu cũng xem rồi.”
Ánh mắt của Cố Thời Sâm thêm thâm thúy, quay hàm bạnh ra.
Tuy đã đoán ra, một khi Ôn thị phá sản thì Ôn Hải sẽ chó cùng rứt giậu, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn để bổ cứu.
Nhưng mà anh đâu ngờ, thủ đoạn Ôn Hải sử dụng lại giống Ôn Tử Di, chỉ biết dùng cái cách dơ bẩn không lên nổi mặt bàn.
Ngực mỗi lúc một ngứa, Cố Thời Sâm cúi đầu, đôi mắt trở nên ấm áp, “Làm sao vậy?”
Anh cố ý nói nhỏ hơn, hai người cách nhau rất gần, đề xi ben kia giống như chỉ đủ cho hai người họ nghe.
Mà người phụ nữ được bọc trong chăn lông, ngoài lộ mặt thì toàn thân đều kín mít, cặp mắt kia tựa như con báo nhỏ có thể săn mồi.
“Là Ôn Tử Di sao?”
Cô ngửa đầu nhìn chằm chằm anh, tiếng nói nhỏ nhẹ mềm mại, lại không khó để nghe ra sự mệt mỏi trong đó.
đầu ngón tay của Cố Thời Sâm khẽ vuốt ve làn mi đen của người phụ nữ, trầm giọng đáp một câu.
Anh nhìn ra cô rất mệt, tâm trạng cũng không được tốt, nhưng khi thấy anh phải đi, cô vẫn không nhịn được mà đòi đi theo, chẳng qua là muốn biết ngọn nguồn sự việc thôi.
Anh luôn không muốn để cô biết những việc xấu xa này, nếu đêm nay Ôn Tử Hề không mở cửa vào phòng tắm thì anh có thể tiếp tục chịu đựng đến khi thuốc hết tác dụng.
Chung quy, anh sợ làm cô bị thương, mặc dù người đó là anh thì anh cũng sợ.
“Buồn ngủ rồi sao?” Anh cúi thấp đầu xuống, cẩn thận hỏi như đang dỗ trẻ con.
Làm người đứng xem là Lâm Trí cùng Hàn Lương cảm thấy thu được về mười vạn điểm bạo kích, Ôn Tử Hề cũng đỏ mặt lên.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, nhưng ngại đang có người ngoài ở đây nên cũng chỉ trừng mà thôi.
Dù sao ở bên ngoài cũng nên chừa cho Cố Thời Sâm chút mặt mũi.
Cô nghĩ như vậy, trong lòng dễ chịu nhiều.
Cảm giác như trút được gánh nặng làm Ôn Tử Hề dần dần thả lỏng lại, Cố Thời Sâm bên cạnh nói chuyện với hai người kia, cô ngáp một cái, không thức nổi nữa, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
**
Thứ hai, ánh nắng buổi sớm tươi sáng, mang theo gió thu lành lạnh, thổi bay tấm rèm trong phòng.
Hôm nay Ôn Tử Hề hiếm khi dậy sớm, nhưng không phải vì cô chăm chỉ mà là Cố Thời Sâm phát sốt.
Tối hôm qua tắm nước lạnh lâu như thế, dù có là người sắt cũng không chịu nổi.
Tố chất thân thể của Cố Thời Sâm còn tính là khá tốt, sau nửa đêm mới sốt nhẹ, anh không quan tâm cũng không uống thuốc, thế nên tới sáng đã nghiêm trọng hơn.
Mà sáng sớm Ôn Tử Hề chạy lên chạy xuống tất bật, bận việc này bận việc kia, làm cho mấy người giúp việc hoảng sợ. Chỉ là sau khi biết nguyên nhân, bọn họ cũng không thấy lạ nữa.
Cố Thời Sâm không đi làm, cũng không đi thư phòng, anh ngồi ở ban công lầu 3, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên tai vang lên tiếng bước chân khẽ khẽ, nghe ra đối phương cố ý bước nhẹ. Anh không mở mắt cũng biết là người nào đó lại tới “tuần tra”.
Sáng sớm, từ lúc cơm nước xong đến bây giờ, Ôn Tử Hề hết lấy thuốc lại bưng nước lên lầu, xem anh có hạ sốt hay chưa, đi lại không dưới mười lần.
Trước kia anh sống một mình, những việc này có thể nhịn thì sẽ qua, nhưng hôm nay anh lại phát hiện lạc thú trong đó.
Cảm giác được quan tâm chiếu cố từng giây từng phút, thật sự làm người ta vô cùng quyến luyến.
Cơn gió mang theo hơi ấm thổi nhè nhẹ, tay nhỏ ấm áp đặt lên hai bên thái dương của anh, anh nghe thấy giọng cô nỉ non:
“Không phải uống thuốc rồi sao? Sao còn chưa hạ sốt?”
“A!” Cố Thời Sâm đột nhiên cầm tay cô, kéo cô vào lòng khiến cô giật thót, hoảng sợ hét lên.
Khi anh mở mắt, liền thấy Ôn Tử Hề phồng má, đuôi mắt tức giận như sắp nhảy ra, minh diễm lại linh động.
Ôn Tử Hề nhéo tai anh, “Làm em hết cả hồn!”
Từ sáng cô đã lo lắng.
Cố Thời Sâm cười nhạt, “Thuốc mới uống được một giờ mà em đã chạy tới chạy lui mười ba lần.”
Ôn Tử Hề nhướng mày trừng anh, con ngươi hơi đỏ lên, lại bị ý cười trên khóe môi anh làm cho rối loạn nhịp tim.
Cô lập tức dí sát vào mặt anh, như phát hiện ra bí mật động trời nào đó, “Cố Thời Sâm, anh cười!”
Cô cực kỳ ít khi thấy anh cười nên đương nhiên không biết anh cười rộ lên sẽ đẹp như này.
Ngày thường Cố Thời Sâm như là cơn gió đông lạnh thấu xương, lạnh nhạt vô tình, tuy lúc động tình thì xúc cảm sẽ thay đổi nhưng nụ cười nhạt như này là chưa từng xuất hiện.
Ôn Tử Hề càng vui vẻ.
Cô nghĩ, khẳng định Cố Thời Sâm cười vì mình.
“Cố Thời Sâm, anh cười lên trông đẹp trai quá!”
Cô đắc ý cười mà không biết bàn tay đặt ở lưng mình đột nhiên dùng sức, ép cô dán chặt vào ngực mình.
Tiếng cười kiều tiếu dễ nghe vang khắp ban công, nghe mà lỗ tai ngưa ngứa.
Bên tai nghe được tiếng tim đập, Ôn Tử Hề nghĩ chắc chắn Cố Thời Sâm đang thẹn thùng.