Cô giả vờ trượt từ trên đùi Cố Thời Sâm trượt xuống, hơi thở của người bên cạnh vẫn còn nặng nề, khiến cô tò mò quay đầu nhìn lại.
Khuôn mặt bình tĩnh, dáng ngồi đoan chính.
Cặp kính gọng vàng khẽ phát sáng khi bị ánh đèn chiếu lên, trong đầu Ôn Tử Hề bỗng nhiên nảy ra bốn chữ “ra vẻ đạo mạo”.
Hừ, tiểu hòa thượng dính nữ sắc chính là không thuần khiết.
Sau khi hai người xuống xe, Hàn Lương lập tức rời đi.
Gió đêm hơi lạnh, buổi tối ở Đình Thịnh Loan vắng vẻ không người, nhưng cảnh sắc vẫn khá đẹp, Ôn Tử Hề lơ đãng nhìn ngắm khắp nơi.
Bảo an ở cổng biệt thự đã sớm nhìn thấy Cố Thời Sâm và một cô gái đang đi đến.
Bên ngoài, Cố Thời Sâm luôn luôn khắt khe và cứng nhắc, làm việc ở Đình Thịnh Loan mấy năm, đã sớm nhìn quen dáng vẻ chỉn chu, tây trang giày da tỉ mỉ cẩn thận của anh.
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên thấy anh chỉ mặc áo sơ mi, bên cạnh thế mà lại có một cô gái đang đứng chung.
Nếu không phải áo vest trên người thiếu nữ cùng màu với cà vạt của Cố Thời Sâm thì chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Cố Thời Sâm báo cho bọn họ, đây là nữ chủ nhân của biệt thự.
Mãi đến khi hai người đã đi xa, bọn họ cũng chưa lấy lại tinh thần.
...
Cửa cách biệt thự cũng không xa, Cố Thời Sâm kéo vali màu đỏ giúp Ôn Tử Hề, chậm rãi bước đi.
Mà Ôn Tử Hề bên cạnh anh đang vui vẻ nhảy chân sáo, áo vest trong tay quay tròn.
Ôn Tử Hề chỉ cao tới bả vai của anh, hai người cách nhau thật sự gần.
Rõ ràng cảm thấy khí chất của hai người khác xa nhau rất nhiều, nhưng khi nhìn kỹ, lại cảm thấy đặc biệt xứng đôi.
***
Cố gia nhiều quy củ, tuy rằng Cố Thời Sâm sống một mình nhưng giáo dục từ nhỏ đã khiến anh chưa bao giờ buông lỏng bản thân.
Ôn Tử Hề cảm thấy, cuộc sống sinh hoạt của Cố Thời Sâm rất gò bó, nghiêm cẩn như có một bản quy định ràng buộc.
Cuộc sống của cô, có lẽ hoàn toàn khác biệt với anh, cô sống tùy ý, sống buông thả, sống thoải mái.
Cho nên, sự bảo thủ không chịu thay đổi của Cố Thời Sâm không hề có tác dụng với cô.
Khi ăn cơm tối, anh ăn rất tinh tế nho nhã, mỗi một động tác đều cao quý thanh nhã, hệt như một bức tranh.
Ôn Tử Hề cũng không quan tâm đến điều này.
Trên bàn cơm có không ít món cô thích ăn, chẳng qua dạo gần đây uống rượu hơi nhiều nên buổi tối cô chỉ ăn những món thanh đạm, dễ tiêu.
Cô cúi đầu nhìn di động, trả lời tin nhắn của bạn cùng trường, trên khuôn mặt xinh đẹp hiếm khi nở nụ cười thật lòng.
Nhà ăn không có thanh âm gì, đám người giúp việc đều đứng ở cửa yên lặng chờ.
Mãi đến khi hai vợ chồng lên lầu, các cô giúp việc mới bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Bọn họ chưa từng gặp Ôn Tử Hề, ấn tượng về vị nữ chủ nhân này chỉ dừng lại ở sau bữa tối, cô kiêu ngạo, tùy ý “dụ dỗ” Cố Thời Sâm nghiêm cẩn.
Mà từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy ông chủ nhân gần nữ sắc, lần đầu tiên thể hiện d.ục vọng của mình.
Bọn họ cho rằng, vị nữ chủ nhân này có thể là “hồ ly tinh”.
****
Khai giảng có rất nhiều việc phải làm, Ôn Tử Hề tính ngủ sớm để nhan sắc được đẹp nhất.
Từ khi Cố Thời Sâm lên lầu cũng không thấy bóng dáng, nghe thấy người hầu nói, anh đi vào thư phòng làm việc.
Thời gian còn rất sớm, cô đem đồ dùng sinh hoạt của mình sắp xếp vào phòng tắm.
Phòng tắm Cố Thời Sâm so với chung cư của cô lớn hơn rất nhiều, bồn tắm thoạt nhìn bộ dạng cũng thực tốt.
Ôn Tử Hề cảm thấy thật là vừa lòng.
Sữa tắm là hương hoa hồng, mùi hương không quá nồng, nhưng lại rất mê người, nước bồn tắm có chút phớt hồng.
Ôn Tử Hề ở trong bồn tắm cảm thấy trong lòng như hoa nở rộ.
Từ sau khi rời đi khỏi Ôn gia, cô hiếm khi thoải mái như vậy, lúc trước chỉ có một lần là cô cùng Cố Kiều Kiều đi spa vào năm thứ hai.
Thay áo ngủ, cô sấy tóc.
Tóc quá dài, cô có chút lười, chỉ đơn giản sấy qua một chút, đuôi tóc có chút ướt.
Rất nhanh đã xong, cô quỳ gối ở trên giường, nhận được tin nhắn từ Cố Kiều Kiều.
W: [Ngày mai mấy giờ đưa tin].
Cô và Cố Kiều Kiều học cùng một học viện, Cố Kiều Kiều học thiết kế thời trang.
Hai phút sau.
Kiều gia cô nương: [mặt không cảm xúc.JPG]
Cố Kiều Kiều luôn luôn rất mang thù dai, Ôn Tử Hề cong mi cười nhạt, cô cảm thấy cố Kiều Kiều còn vẫn ghi hận cô vì sự tình cô muốn làm “thím”.
Tỷ muội thù một thời gian lâu, vẫn là không bảo được cái loại này.
Trong mắt cô hiện lên chút ranh mãnh, môi hơi đỏ mọng hơi mím lại.
W: [Không biết tôn trọng người lớn, không phân biệt lớn nhỏ!]
Ôn Tử Hề cảm thấy cô nói chuyện cực kỳ giống Cố Thời Sâm.
Cái này đúng, Cố Kiều Kiều hoàn toàn không nói nên lời.
Ôn Tử Hề cười, gửi mấy cái biểu cảm đáng yêu, sau đó liền buông di động xuống chuồn ra phòng ngủ.
Trong thư phòng thoang thoảng mùi hương trà.
Trước cái bàn dài bằng gỗ đàn hương, Cố Thời Sâm rũ mắt nhìn văn kiện trong tay.
Quần áo anh không đổi, cà vạt vẫn đều chỉnh tề, cặp mắt kính đáp ở trên mũi cao thẳng, bởi vì tư thế, có chút trượt xuống.
Người đàn ông chuyên chú vào công việc rất có mỹ lực, Ôn Tử Hề cảm thấy, nói như vậy cũng không phải không có đạo lý.
Cô vừa mới đẩy cửa, Cố Thời Sâm liền phát hiện ra cô.
“Tôi đã gõ cửa, là anh không nghe thấy.”
Sắc mặt Ôn Tử Hề bình tĩnh, cô không nói dối.
Tuy rằng, cô cũng chỉ là tính gõ tượng trưng một chút.
Cố Thời Sâm nhìn cô một cái, “Ừm.”
Người đàn ông buông văn kiện trên tay xuống, mắt sáng như đuốc, yên lặng mà chờ người trước cửa đến gần.
Ôn Tử Hề mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, hình như đang nghĩ tới cái gì, khi tiến vào, cánh cửa phía sau liền kêu “cạch” một tiếng.
Cố Thời Sâm nhìn cô, ánh mắt thâm thúy hơi có chút phức tạp, “Lại đây”
Tự nhiên Ôn Tử Hề ngoan ngoãn nghe lời đi qua, nghiêng đầu, cô nháy mắt với anh.
“Tôi tùy tiện xem một chút thôi, anh có thể tiếp tục.”
Làm lơ ánh mắt sâu thẳm khó lường của người đàn ông, cô ở trong thư phòng đánh giá khắp nơi.
Thư phòng của Cố Thời Sâm cùng với văn phòng của anh không khác nhau là mấy, không ngoài ý muốn của Ôn Tử Hề, ngược lại cô còn cảm thấy rất bình thường.
Cô lang thang ở thư phòng không có mục tiêu lúc ẩn lúc hiện, không chú ý tới người đàn ông phía sau, ánh mắt cứ dán chặt trên người cô.
Cố Thời Sâm bị làm lơ cố ý qua bên cạnh lấy văn kiện tiếp theo xem, những tờ giấy trắng mực đen trong trong mắt anh lại thành có hình ảnh.
Trước kệ sách, cô đưa lưng về phía anh.
Tóc cô dài đã dài quá eo, đuôi tóc hơi ướt một vài sợi nhỏ vương trên vai, từ góc độ của anh, chỉ có thể thấy một cánh tay trắng nõn.
Bởi vì động tác nhỏ chiếc váy ngủ màu đen bị kéo lên, mang theo viền ren ở chân cô đung đưa, lộ ra bắp chân trắng nõn cân xứng giống như một thiếu nữ xinh đẹp.
Ngón trỏ của Cố Thời Sâm một lần nữa chỉnh lại cặp mắt kính đang trượt xuống.
Rõ ràng thư phòng có gam màu tối mạnh mẽ, một gam màu có vẻ lạnh lùng và nghiêm túc.
Nhưng mà Ôn Tử Hề mặc màu đen nhưng lại kiều diễm không thua kém sắc hồng ngọt ngào chút nào, khắp nơi đều có vẻ quyến rũ.
“Như thế nào, có phải chính mình bị sắc đẹp của tôi mê hoặc?”.
Ôn Tử Hề không biết quay đầu lại từ khi nào, Cố Thời Sâm đứng ở đối diện cô, trong ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.
Cô đến gần một chút, mắt kính của người đàn ông hạ xuống gần nhìn cẳng chân trắng nõn, từ từ trở lên rõ ràng hơn.
Ôn Tử Hề làm càn nhảy lên mặt bàn, đối mặt với người đàn ông, “Ngày mai khai giảng, sẽ rất bận, tôi sẽ không trở về.”
Đinh Thịnh Loan này cách trường học rất xa, nếu ngồi xe trở về khả năng sẽ tương đối phiền toái.
Nói xong, cô chớp mắt, “Tôi nói để anh biết thôi”.
Cô vui vẻ, cẳng chân trắng nõn đung đưa, ánh mắt kiêu ngạo nhưng khi nói, giọng nói nói rõ ràng thong thả bình tĩnh.
“Anh đi đón em.”
Cố Thời Sâm nhíu mày, nắm được mắt cá chân đang đưa về phía mình.
Bởi vì đối với anh là tư thế nghiêng, Ôn Tử Hề bị túm chặt chân, khiến cô ngồi có chút không vững
Cô cố vùng vẫy, nhưng không thoát ra khỏi, trong lòng có chút ngứa ngáy, cô nhướng mày theo khiêu khích, có ý đấu tranh lại vị trí.
“Trong hợp đồng không có việc không được đi học và ở ngoài một hôm.”
Cô thề, nghĩ rằng Cố Thời Sâm sẽ không bao giờ nghĩ đến điều này.
Nghe vậy, người đàn ông yên lặng buông lỏng tay ra.
Ôn Tử Hề đạt được ý muốn, cười toe toét với anh, người đàn ông lại thong thả ung dung lấy hợp đồng từ trong ngăn kéo ra, khẽ nhíu mày.
Cố Thời Sâm đưa hợp đồng dày cộp vào tay cô.
“Điều thứ 5 của thỏa thuận, sau khi kết hôn, đối phương không được ngủ lại bên ngoài, mỗi ngày đúng 9 giờ tối phải trở về nhà.”
Vẻ mặt Ôn Tử Hề nhìn anh như nhìn một tên ngốc.
“Anh nói giỡn sao?”
Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt bình tĩnh, “Anh là người kinh doanh.”
Cô có chút mệt, cảm thấy mình bị một con cáo già như Cố Thời Sâm hố, có chút hối hận lúc trước chê hợp đồng quá dày nên không đọc kỹ hợp đồng mà ký tên luôn.
Cô lật hai trang, nhưng thực sự là nó quá dày.
Cuối cùng cô hầm hừ đem hợp đồng ném vào trong lòng ngực anh, “Cố Thời Sâm, anh đừng tưởng bở.”
Cô sẽ không chấp nhận quy định đó đâu.
Trước khi bỏ đi, cô còn tức giận đá mạnh một phát vào chân của người đàn ông.
Cô nhanh chóng rời đi, còn nhướng mày thách thức với anh, nhưng cô run lên khi cầm tay nắm cửa.
Mở mãi không ra!
Ôn Tử Hề cảm thấy mọi thứ đều bắt nạt cô, sau lưng căng thẳng, người đàn ông phía sau nắm tay cô đè cô vào cửa.
Trong phòng cách âm rất tốt, cho nên cô có thể nghe rõ ràng người đàn ông phía sau nặng nề mà thở dốc.
Rõ ràng hai người ở cùng với nhau không quá một ngày, nhưng khi Cố Thời Sâm tiếp cận, lại khiến tim cô đập rất nhanh.
“Cố Thời Sâm, anh buông tôi ra!”
Cô mắng mỏ người đàn ông phía sau mình, giọng nói nhỏ thực sự mê hoặc, nhưng trong giọng nói mang theo mệnh lệnh.
Kết quả lại là, cô bị Cố Thời Sâm ôm chặt, đặt ở trên bàn làm việc.
Vẫn là chỗ lúc nãy, chỉ khác lúc nãy là người đàn ông ngồi trên ghế, lúc này lại đang đứng trước mặt cô.
Không khí ái muội, cô nhận ra được, đêm khuya như vậy lại ăn mặc như này mà tới gặp Cố Thời Sâm, thực sự không an toàn chút nào.
Đặc biệt, lại còn lại một người đàn ông chưa từng nếm trải mùi vị của tình yêu.
“Cố Thời Sâm, anh đúng là giả đứng đắn!”.
Đôi môi đỏ mọng bị đôi môi mỏng người đàn ông xâm nhập, màn đen ban đêm nhiễm sắc tình.
Ôn Tử Hề lúc này mới nhận ra, chính mình tắm rửa sạch sẽ còn đưa chính mình tới cửa làm con mồi.
Chỉ là, cô tỉnh ngộ hơi muộn màng, cuối cùng cái giá phải trả là rất lớn.
Rõ ràng ngày hôm qua kỹ thuật của người đàn ông còn có chút mới lạ, như là không có thầy dạy cũng hiểu, học được rất nhiều thủ đoạn tra tấn người.
Ôn Tử Hề phản kháng không thành, ngược lại còn khơi dậy đáy lòng d.ục vọng người đàn ông, khiến cô không chịu nổi.
Cô không bao giờ nghĩ đến, Cố Thời Sâm sẽ làm chuyện xằng bậy với cô trong thư phòng.
Ánh trăng đánh cắp nét kiều diễm xa hoa ở nơi này cảnh sắc lãng phí.
Trong thư phòng, người đàn ông vẫn như cũ ít khi nói cười, mang cặp mắt kính.
Cổ áo sơ mi của anh chỉ mở hai cái cúc, trên mặt lộ rõ một ít ái muội dấu môi cùng dấu cắn, bàn tay lạnh giữ chặt bàn tay cô, không cho cô có đường chạy thoát.
Bọn họ đứng rất gần, áo sơ mi che khuất chiếc eo thon săn chắc của anh.
Tóc dài của cô che khuất bàn tay đang véo vòng eo thon của cô, lòng bàn tay khác giữ không cho đuôi tóc được đong đưa, mang theo thanh âm thanh nhẹ.
Khuôn mặt anh thanh lãnh, nhưng quần áo thì xộc xệch, đáy mắt hiện lên một màu đỏ tươi ham muốn tìn.h dục.
Bốn phần cấm dục, sáu phần phong lưu, bị anh thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.