Sắc Dụ - Hoành Tân Khai Tỏa Vương

Chương 36



Edit: annhie

Beta: Đậu Xanh

“Không được, lần này lớp em rất coi trọng việc thi đua này, để em tìm bạn học thay thế.” Phó Hi giữ chặt anh, lấy điện thoại ra gọi điện.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, nữ sinh bên kia sau khi biết được tình huống liền sảng khoái đồng ý, nói sẽ tới tổ trọng tài xin.

Lục Hoàn Thần bực bội đá văng chiếc ghế trên mặt đất, làm cho Phó Hi giật mình.

“Làm sao vậy? Không phải lát nữa anh còn phải chạy tiếp sức sao? Mau đi tập hợp đi.” Cô nhìn về phía chỗ sân tập hợp.

“Chờ giải quyết xong chuyện của em đã.”

“Mọi người ở lớp các anh đều đã luyện tập rồi mà, anh không đi thật sao?”

“Không đi.” Lục Hoàn Thần dứt khoát từ chối.

“Đi đi, em có thể tự giải quyết được.” Phó Hi hôn vào môi anh một cái: “Thắng thì khen thưởng cho anh.”

Lục Hoàn Thần dừng một chút: “Vậy em đến chỗ bơi lội… à không, qua chỗ lều bên kia chờ xem, chỗ đó râm mát, anh chạy xong thì sẽ tới tìm em.”

“Được.” Phó Hi cười với anh, trong lòng Lục Hoàn Thần bực bội nhưng nhờ có nụ cười này của cô mà đã nhanh chóng biến mất.

Nữ sinh đồng ý bơi hộ cho Phó Hi cũng đã tới đây, sau khi trình bày với tổ trọng tài thì họ cũng đồng ý cho thay người.

Cô cự tuyệt lời mời của bạn bè, đi đến phía lều chỗ có ít người, gọi đến một dãy số.

“A Hi? Có chuyện gì vậy?”

“Có thể ra tay rồi.”

“Được, cô ta làm gì em sao?” Thanh âm đối phương lạnh nhạt, nhưng giọng nói ấy lại không dấu được sự quan tâm.


“Không có… đột nhiên em không muốn chơi cùng cô ta nữa.” Phó Hi đứng ở bên cạnh đường biên, thấy được Lục Hoàn Thần và Phó Tuyết đang đứng gần nhau: “À khi nào thì anh đến nơi?”

“Máy bay đã hạ cánh hai giờ trước, anh đang đi mua đồ ăn, đợi lát nữa sẽ mang đến cho em.”

“Được, Trình ca tốt nhất!” Phó Hi cười tạm biệt đối phương rồi cúp điện thoại.

Trên đường chạy, Lục Hoàn Thần đang được người kéo duỗi chân cho, Phó Tuyết cùng bạn cô ta đứng một bên, nói chuyện rất vui vẻ.

Lục Hoàn Thần cả người đều mang bộ dáng lãnh đạm, im lặng để cho người ta giúp mình dãn gân.

Nói một lúc Phó Tuyết cũng không biết tìm đề tài gì nữa, mặc kệ cô ta nói cái gì thì Lục Hoàn Thần cũng không mặn không nhạt “Ừ”, còn lại anh toàn nói chuyện phiếm với nam sinh kéo chân cho mình.

Cô ta đơn giản hỏi, “A Thần, cậu cùng Phó Hi em gái mình có quan hệ gì vậy? Lúc trước không thấy hai người có quen biết gì, kết quả lần trước thấy hai người ra ngoài chơi thật tốt…Hai người không phải là đang yêu đương đó chứ? Tớ hỏi rồi sẽ nói cho ba Phó để ông ấy biết.” Phó Tuyết vừa làm bộ quan tâm em gái vừa làm bộ nói giỡn.

“Liên quan gì đến cô.” Lục Hoàn Thần thấy Phó Hi ghét Phó Tuyết nên anh cũng ghét cô ta luôn, không thèm nhìn cô ta, lôi kéo bạn ra chỗ khác khởi động.

Thật may, may là anh không nói gì, nếu nói linh tinh khiến Hi Hi hiểu lầm thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội.

Phó Tuyết nhìn anh tránh đi thì cắn môi, trong lòng không ngừng mắng Phó Hi là hồ ly tinh.

“Tiểu Tuyết không sao chứ? Chắc là do tâm trạng của Lục Hoàn Thần không tốt thôi, cậu đừng khó chịu.” Bạn của Phó Tuyết thấy Lục Hoàn Thần như vậy trong lòng cũng không thoải mái, nghĩ lại thấy Phó Tuyết thích anh đến vậy mà vẫn bị chê cười, chắc hẳn sẽ rất khó chịu cho nên liền kéo tay cô ta an ủi.