Sắc Dụ

Chương 105: Mang thai



Chu Dung Thành thấy rõ vết máu kia cùng với sắc mặt trắng như giấy của tôi, vẻ mặt trở nên vô cùng ngưng trọng và căng thẳng, ông ta không nói gì lập tức đứng dậy mặc quần áo cho tử tế, lấy mền trùm cả người tôi lại rồi chạy như bay ra khỏi biệt thự.

Ông ta tự mình lái xe đưa tôi đi bệnh viện nhân dân, trên đường không biết đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ rồi, tôi ngồi ở đằng sau nhìn thân thể cao lớn khôi ngô của ông ta, ông ta thậm chí còn chưa kịp rửa tay, đầu ngón tay còn dính máu của tôi, mà ngón tay đó trông vô cùng cứng nhắc.

Khi người ta ở thời điểm thống khổ khó chịu sẽ phá lệ lưu luyến người mình thích, Chu Dung Thành cũng không thể đau đớn thay thế tôi, càng không cách nào cơn đau kịch liệt kia giảm bớt được, nhưng ông ta lại ở ngay trước mắt tôi, dành cho tôi một lồng ngực ấm áp và rộng rãi để dựa vào.

Đường phố sau nửa đêm rất tối, ánh đèn chiếu sáng toàn thành phố như một quả cầu thủy tinh diễm lệ chói mắt vậy.

Bóng người Chu Dung Thành dần mơ hồ mờ mịt, hai cái tay gắt gao cầm tay lái, ngay cả răng cũng cắn thật chặt, ông ta xuyên qua kính chiếu hậu luôn liếc mắt nhìn về phía sau, khi ông ta thấy sắc mặt của tôi trở nên càng tái nhợt, âm thanh của ông ta mang theo một tia sợ hãi: “Còn có thể kiên trì không."

Tôi gật đầu một cái, muốn nói cho ông ta rằng tôi không khó chịu, thế nhưng khi há miệng lại phát hiện bản thân mình không thể phát ra được âm thanh nào, cổ họng bị nghẹn lại, vừa đau vừa đắng.

Sau một cú xóc nảy mạnh bạo, tôi có chút không nhịn được lên, mí mắt cực kỳ nặng trĩu, điểm cuối cùng trong tầm mắt hẹp của tôi là áo sơ mi màu xanh da trời của Chu Dung Thành, trên lưng đầy nếp nhăn do bị tôi nắm lấy, ông ta đang quay đầu kêu tên tôi, một khắc sau tôi hoàn toàn mất đi ý thức, rơi vào hôn mê sâu.

Tôi cảm giác mình đã ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng, ánh nắng mạnh mẽ xuyên qua khung cửa sổ màu xanh nhạt, ôn nhu không tiếng động rơi vào người của tôi, nơi mà tầm mắt có thể thấy được là một màu trắng như tuyết, Chu Dung Thành đặt mình vào trong nơi trắng như tuyết này rồi nhìn tôi, ông ta thấy tôi mở mắt ra, lập tức cúi người hôn trán tôi một cái: “Tỉnh rồi sao. Đói không."

Tôi nhớ tối ngày hôm qua lúc ân ái thì phía dưới bị chảy máu, thế nhưng tôi cũng không biết tại sao, như vậy nhiều năm qua ngày đêm điên đảo, thường một người đàn ông rồi lại thêm một người đàn ông, chút vấn đề kia của phụ nữ rất tệ hại, tới kinh nguyệt cũng không có ngày tháng cố định, cho nên cho tới bây giờ tôi không nhớ ở trong lòng.

Sắc mặt Chu Dung Thành có chút biến hóa, ông ta cầm tay tôi, môi vẫn dán ở trên trán của tôi như cũ, nhiệt độ nóng bỏng giống như một cây đuốc, thân thể nóng bỏng của tôi nhanh chóng run rẩy hai cái.

"Thật xin lỗi."

Ông ta xảy ra bất ngờ nói ra lời xin lỗi khiến tôi có chút sững sốt: “Tại sao anh lại nói xin lỗi với em chứ."

Chu Dung Thành hô hấp nhẹ nhàng ở trên đỉnh đầu của tôi: “Là do anh quá không cẩn thận, suýt chút nữa hại em phải sinh non."

Tôi đờ đẫn cả người ở, hồi lâu cũng không phản ứng kịp ông ta đang nói gì, ông ta đưa tay ra vuốt ve gương mặt và dung mạo của tôi: “Sao lại không nói cho anh chứ, em biết anh rất khó khống chế dục vọng với em, lỡ như ngày hôm qua phát sinh chuyện thì đứa trẻ sẽ không còn."

Giọng của ông ta đầy vẻ không biết làm sao, lại không đành lòng trách cứ tôi, chỉ có thể há miệng cắn trên chóp mũi của tôi: “Sau này không cho phép bướng bỉnh như vậy nữa."

Tôi rời khỏi dưới người ông ta, có thể để cho bản thân mình thấy khuôn mặt của ông ta rõ ràng hơn, tôi hỏi ông ta cái gì mà đứa trẻ.

Ông ta hỏi ngược lại tôi không biết sao, em mang thai.

Ầm một tiếng, trời đất u ám, cả thế giới giống như nổ tung vậy, tính vỡ nát, khắp nơi là bụi bặm bừa bãi, mảnh ngói nhỏ vụn, trong tầm mắt của tôi cơ hồ không thấy được cái gì, chỉ có khuôn mặt vui sướng của Chu Dung Thành.

Hai chữ mang thai, giống như ngọn lửa căm phẫn bùng cháy, mọi thứ đều bị hủy diệt trong chốc lát, như chết lặng.

Nỗi lo lắng của tôi rốt cuộc cũng đến.

Cuộc đời của tôi làm sao có thể xuôi gió xuôi nước, không gặp trắc trở.

Sẽ không có ai hiểu thời khắc sầu bi tịch mịch kinh hoảng bất lực này của tôi, quả nhiên là nhân quả của bản thân, sớm muộn cũng phải do bản thân mình thưởng thức.

Tôi chống cánh tay muốn ngồi dậy, Chu Dung Thành đè thân thể tôi xuống để cho tôi không động, ông ta tự mình ôm tôi, ở sau lưng tôi lót một cái gối mềm: “Sau này những chuyện này cứ để cho anh, nếu như không có anh thì còn có người bà vú, em không cần phải tự làm."

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn bà vú thu dọn đồ đạc đang đứng ở bên cạnh: “Chăm sóc cô Hà cho kỹ."

Bà vú trấn an ông ta, bà ta nói nhất định sẽ khiến cho tôi trải qua bảy tháng mang thai bình an.

Trong lòng tôi không khỏi dâng lên một trận nghi ngờ và hoảng sợ: “Tôi mang thai bao lâu rồi."

Chu Dung Thành nói hai tháng.

Tôi nghe thấy con số này thì ngón tay không tự chủ được gắt gao nắm lấy drap trải giường, trên mặt hết sức để giữ trấn tĩnh, thế nhưng ngực đã sớm trào dâng sóng gió kinh hoàng, tôi vô cùng ngạt thở trong sự lộn xộn và hỗn loạn này.

Hai tháng trước bởi vì nhóm súng ống đạn dược kia nên tôi đã ngủ một đêm với Kiều Dĩ Thương, ông ta không mang bao, mà đoạn thời gian đó tôi và Chu Dung Thành cũng đặc biệt thường xuyên ân ái, ông ta cũng không có mang bao, đứa nhỏ này rốt cuộc là con của ai còn chưa biết, thế nhưng có một nửa xác suất đến từ Kiều Dĩ Thương.

Nếu quả thật là của Kiều Dĩ Thương thì có thể Chu Dung Thành rất nhanh sẽ biết, ông ta làm sao mà không biết chứ, ông ta là cục trưởng cục công an thành phố, tòa thành thị này có cái gì mà ông ta không biết chứ, ông ta sẽ không rõ máu mủ của mình hay sao. Tôi có thể tránh khỏi ngày lấy nhóm máu khi sinh con ra ánh sáng sao.

Cho dù tôi may mắn chịu đựng qua được tầng tầng cửa ải, thì nó cũng sẽ vĩnh viễn không chờ đến một ngày rõ ràng mà hại tôi chết đến mức không có chỗ chôn, thế nhưng nó sẽ hành hạ tôi ngày đêm, thậm chí cũng hành hạ tôi cả đời này, để cho tôi biết được bản thân đã làm một chuyện sai lầm đáng sợ đến nhường nào.

Tương lai bị bao phủ tràn ngập trong mảnh sương mù, tôi không thể thấy được đường đi, là ánh mặt trời, là mưa gió, là bi ai hay là vui mừng, đang che kín trước mắt của tôi, hoàn toàn không có.

Tôi chỉ có thể dùng việc đứa trẻ là máu mủ của Chu Dung Thành đặt cược, tôi đã làm qua với ông ta nhiều lần rồi, làm sao bằng được với Kiều Dĩ Thương chỉ có hai lần.

Đời người chính là một trận đặt cuộc, mỗi một người đều ở đây mạo hiểm, mặc dù thua rất nhiều, thế nhưng thắng được cũng không ít

Đi tới hôm nay tôi đã không còn đường sống để thay đổi ý nữa rồi, càng không có cơ hội quay đầu, trừ lảo đảo đi về phía trước, còn có lựa chọn thứ hai sao.

Chu Dung Thành nhận lấy trái cây mà bà vú đưa tới, dùng cái muỗng múc cho tôi ăn, lòng tôi không bình tĩnh, giống như một con rô bốt đang lặp lại động tác nhai và nuốt bằng miệng. Sau khi Chu Dung Thành đút tôi ăn sạch hết một chén, ông ta hỏi tôi còn cảm giác không thoải mái gì không.

Tôi miễng cưỡng cười vui nói tôi rất tốt, chẳng qua là không nghĩ tới trong bụng lại ầm thầm có đứa nhỏ, thật đúng là sợ hết hồn.

Chu Dung Thành vô cùng ôn nhu đưa tay rơi xuống vùng bụng bằng phẳng: “Khó trách khoảng thời gian này em cứ luôn nôn mửa, anh cũng không có nghĩ tới phương diện này, xem ra thằng bé rất tinh nghịch, giày vò như vậy mẹ của nó như vậy."

Tôi dựa vào ngực ông ta, hỏi ông ta muốn con trai hay là con gái.

Ông ta nói đều tốt, là của em sinh thì tôi đều thích.

Tôi gỡ tay anh ra khỏi bụng mình, nũng nịu bắt ông ta nhất định phải nói, ông ta suy nghĩ rất lâu: “Con gái sẽ giống như em vậy thông minh xinh đẹp, là hòn ngọc quý ở trên tay, con gái tốt nhất."

Tôi hỏi ông ta nếu như là con trai thì như thế nào. Ông ta nói đều giống nhau, đều là máu mủ của ông ta.

Trong lòng của tôi mơ hồ khó chịu như bị kim châm đâm, tôi dùng sức ôm lấy ông ta: “Em sẽ vì anh mà sinh một đứa bé, nhất định là đứa trẻ của anh."

Ông ta bực bội bật cười: “Được."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt ông ta: “Dung Thành, anh có vui không."

Ông ta nhìn chăm chú vào thịt quả vụn rơi ở trên khóe môi của tôi, tìm bà vú muốn lấy khăn giấy, một bên muốn lau sạc cho tôi một bên nói dĩ nhiên là vui.

Động tác lau chùi của ông ta quá êm ái, rất sợ làm đau tôi, cũng không có lau hết tất cả các vết bẩn, bản thân tôi lại lấy tay lau thật mạnh: “Thế nhưng em lại thấy anh không vui lắm."

Ông ta hỏi tôi như thế nào mới tính là vui trong mắt của em.

Phòng bệnh bên ngoài lúc này có một cặp vợ chồng vừa nhập viện, cô y tá ở phía trước dẫn đường, hai vợ chồng đi theo phía sau, bụng của người vợ đã rất lớn, giống như hai cái quả bóng rổ phòng lên vậy, mỗi một bước đi của cô ấy cũng vạn phần khó khăn, thiếu dưỡng khí khiến cho ấy ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.

Người chồng không tới ba mươi tuổi, mặt đầy hơi thở trẻ tuổi, nửa người chống đỡ eo của cô ấy, trên mặt không giấu được niềm vui sướng khi sắp làm cha, miệng cong lên giống như lưỡi liềm, không lúc nào không nhắc nhở cô ấy cẩm thận chậm một chút, hỏi cô ấy rằng bản thân mình đặt tên cho con trai có được không, từ mấy trăm chọn một, buổi trưa uống sữa tươi hay là trái táo.

Người phụ nữ phiền đến mức cau mày, đưa tay đánh anh ta một chút, để cho anh ta không ồn ào nữa, tránh để cho con trai ngủ không ngon.

Người chồng gãi đầu một cái, một nửa lúng túng một nửa oan ức nói không phải là do anh vui quá sao, còn chưa đến một tuần là có thể ôm con trai được rồi.

Tôi và Chu Dung Thành đồng thời nhìn thấy màn này, tôi đưa mắt dời về phía ông ta, ông ta cười sờ đỉnh đầu của tôi một cái: “Dù sao thì đây cũng không phải là lần thứ nhất của tôi, biết khắc chế vui sướng của mình, quá coi trọng chuyện này chưa chắc đã là tốt cho con."

Chu Dung Thành đã nếm trải niềm vui làm ba vào tám năm trước rồi, chuyện gì đã trải qua một lần thì sẽ bình thản hơn nhiều, đàn ông ba mươi tuổi và bốn mươi tuổi khi đối mặt với mừng rỡ đau buồn có cách biểu đạt không giống nhau, Chu Dung Thành thì ngay cả điện Diêm Vương cũng đã xông đến mấy chục lần, ông ta đối với đời người đã trầm ổn đến mức độ cao nhất.

Ông ta có thể khẩn trương về an nguy của tôi như vậy, có thể cười chân thực như vậy, đã chứng minh ông ta có bao nhiêu khát vọng về đứa trẻ trong bụng của tôi.

Tôi nằm ở trong ngực Chu Dung Thành không nhúc nhích, mặc cho ông ta chải đầu cho tôi, dùng khăn lông lau chùi mồ hôi nhễ nhại trên thân thể của tôi, thư ký của ông ta từ bên ngoài đi vào trong phòng bệnh, hỏi ông ta đại hội công an thành phố sẽ dời lại hay thời gian vẫn như cũ. Nếu như thời gian không thay đổi thì phải đi ngay bây giờ.

Chu Dung Thành chần chờ chốc lát hỏi tôi ông ta có thể rời đi được không.

Tôi nói cái này thì có gì đâu, cũng đâu phải là sinh con, bản thân mình sẽ cẩn thận một chút, đừng làm chậm trễ công việc.

Ông ta vô cùng hài lòng về sự săn sóc và hiểu chuyện của tôi, ngay khi người tôi dính đầy mùi trái cây thì ông ta hôn tôi thật sâu, hơn một nửa thời gian, ông ta bảo tôi chờ ông ta, kết thúc hội nghị ông ta sẽ lập tức trở về chăm sóc tôi.

Sau khi Chu Dung Thành và thư ký rời đi thì bà vú hỏi tôi muốn ăn gì, tôi nói một chén rau cải cháo, bà ấy cúi người lấy ấm từ dưới bàn đầu giường ra: “Cô Hà ăn bữa trưa trước đi, buổi chiều chờ cô ngủ dậy rồi, tôi trở về biệt thự mang một nồi canh gà ác, bây giờ e rằng đã không còn kịp rồi."

Bà ấy nhìn tôi mà vô cùng vui vẻ: “Thật là chuyện vui, cục trưởng Chu đã bốn mươi mấy tuổi rồi, nhà họ Chu lại có một thêm một huyết mạch, cô Hà đúng là người có công lớn, mặc dù cục trưởng Chu không hớn hở ra mặt, thế nhưng ông ấy vô cùng trân trọng đứa trẻ trong bụng của cô, cũng rất đau tiếc biết ơn cô."

Trong lòng tôi có chút không yên, cảm kích tôi cái gì, ông ấy cho tôi ăn ở, hẳn phải là tôi cảm kích ông ấy.

"Trong tương lai cô và cục trưởng Chu có lẽ sẽ thành vợ chồng, đương nhiên là ông ấy sẽ cung cấp cho cô những thứ này, cô còn trẻ như vậy đã chịu sinh con dưỡng cái cho ông ấy, ngoài miệng đàn ông không nói, nhưng trong lòng đều có, sức nặng của cô sẽ nặng hơn, địa vị sẽ vững hơn, chúc mừng cô Hà, bước này của cô đúng là được trời phù hộ mà."

Tôi căn bản không nghe lọt tai bà vú đang chúc mừng tôi cái gì, chờ bà ấy ra khỏi phòng bệnh thì tôi lảo đảo xuống giường, cả người vô lực đứng ở tầng mười hai, trước cửa sổ chật hẹp, dán sát thân thể của mình vào miếng thủy tinh, thủy tinh không hề phong phú, một ranh giới mỏng manh ngăn cách với thế giới phồn hoa rộng lớn bên ngoài, thậm chí mỏng đến mức tôi hơi mất trọng lượng rơi về phía trước thì sẽ có thể phá vỡ tầng cách trở kia, hoàn toàn rơi xuống, tan xương nát thịt.

Cả người của tôi giống như ngâm trong một hồ nước màu đen vậy, từ miệng mũi và ánh mắt đều rưới vào lục phủ ngũ tạng của tôi, tôi ở đáy ao không ngừng giãy giụa, không cách nào há mồm thở dốc kêu cứu, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ánh sáng lơ lửng trên mặt nước, nhìn nó cách tôi càng ngày càng xa, không có bất kỳ người bằng lòng cứu tôi, mà tôi rốt cuộc cũng bị vùi lấp, không còn con đường sống.
Trước mắt là khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc của Kiều Dĩ Thương, ông ta cười như không cười, mặt đầy phỉ khí, nhẹ nhàng kêu Hà Linh San.

Tôi trợn to hai mắt nhìn chăm chú ông ta, quơ quơ cánh tay muốn xua tan đi mặt của ông ta, tôi đánh vài cái thì gương mặt đó đột nhiên biến mất, sau một giây nó đã biến thành một thanh huyết kiếm đâm thẳng vào người tôi, khiến cho tôi không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể xé nát bản thân mình, hòa tan vào hoàng hôn không chịu nổivà ban đêm.

Bàn tay của tôi che ngực lại thật chặt, hoảng hốt lo sợ đi rá khỏi phòng bệnh, chạy nhanh về phía cầu thang, bóng người của tôi lướt qua y tá thật nhanh, y tá trùng hợp đứng dậy, theo bản năng kéo lấy tôi, cô ấy thấy rõ mặt của tôi thì ngay lập tức vô cùng khẩn trương nói: “Bà Chu sao lại chạy ở đây, cô suýt chút nữa đã sinh non rồi đó, bây giờ cô cần nằm trên giường nghỉ ngơi, hơn nữa ngay lập tức cô phải chích để bảo vệ thai, cục trưởng Chu đã dặn dò, cô không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào cả, nếu không chúng tôi giao phó không nổi."