Sắc Dụ

Chương 108



Điều kiện của Thẩm Quỳnh Tư khiến tôi biến sắc. Bà ta đúng là tuyệt tình, nếu đồng ý điều kiện của bà ta, vậy có khác gì ly hôn đâu. Con trai của bà ta vẫn là người thừa kế duy nhất, tài sản của nhà họ Chu cuối cùng đều rơi vào tay bà ta, Chu Dung Thành lớn hơn tôi hai mươi tuổi, khi ông ta chết, con của ông ta sẽ bỏ qua cho tôi sao? Đừng nói là ngày lành, có thể sống sót hay không tôi cũng không biết nữa là.

Bốn mươi năm mươi tuổi đã là hoa tàn không bướm đậu, nếu trong tay không có gì làm đồ bảo đảm, trong xã hội này phải nói là nửa bước cũng khó đi, chiêu này của Thẩm Quỳnh Tư đúng là quân tử báo thù mười năm không muộn, bà ta muốn chờ tôi dầu cạn đèn tắt đây mà.

Bà ta gả cho Chu Dung Thành khi ông ta không có chút tiếng tăm gì, nhưng cũng coi như là được cưới hỏi đàng hoàng. Bây giờ ông ta có quyền có thế, dựa vào đâu tôi không thể nhận được một hôn lễ xa hoa long trọng. Vợ hai thượng vị, hôn lễ quan trọng hơn tấm giấy đăng ký kết hôn nhiều lắm, chỉ cần một ngày còn chưa thông báo cho toàn thiên hạ, tất ngày đó tôi vẫn là danh không chính ngôn không thuận, hệt như cái danh bà Chu mà tôi đang treo trên người chỉ là cái vỏ rỗng, tôi sẽ luôn bị bà ta đè ở phía dưới.

Chu Dung Thành cũng cảm thấy không công bằng cho tôi. Đàn bà mà, nửa đời trước thì dựa vào người chồng, lúc tuổi già thì dựa vào con cái. Con cái chỉ có hai bàn tay trắng, vậy chẳng khác gì không có đường lui. Ông ta chẳng hề do dự đã lập tức từ chối, ông ta nói, những gì Tiệp có, đứa nhỏ trong bụng Hà Linh San cũng không thể thiếu dù chỉ một món.

"Nhà giàu coi trọng đứa con cả, Tiệp là con cả của anh, nó nên được kế thừa toàn bộ tài sản. Em có thể nhường lại cái danh vợ cả, nhưng em tuyệt đối không nhượng bộ những gì thuộc về con em đâu. Em có thể bị ủy khuất, nhưng Tiệp thì không."

Hai mắt bà ta đẫm lệ, mờ mịt nhìn Chu Dung Thành một cách chăm chú: "Đứa con em mang nặng mười hai tháng, trải qua một đợt cửu tử nhất sinh để sanh nó ra cho anh. Mấy năm này anh bận rộn làm việc, bận rộn đi gầy dựng mối quan hệ, đi xã giao với người ta, là em từng chút từng chút nuôi nấng nó lớn như bây giờ. Tình cảm ba con bảy tám năm nay lại không bằng cục thịt mới hai tháng trong bụng Hà Linh San sao? Ả ta vốn là một con tiện nhân xấu xa, đứa con mà ả sinh ra có tư cách gì ngồi cùng bàn, ăn cùng mâm với con em. Rắn chuột một ổ, thứ do một kẻ đê tiện sinh ra thì cũng là đồ đê tiện."

Lời của Thẩm Quỳnh Tư khiến hai mắt Chu Dung Thành giật liên tục, gương mặt ông ta tối sầm lại, ánh mắt ông ta nhìn bà ta trở nên vô cùng xa lạ. Ông ta không thể tin nổi đây là lời được thốt ra từ miệng một người phụ nữ, sao bà ta có thể nói lời ác độc tàn nhẫn như thế.

Ông ta bỗng nhận ra đã qua nhiều năm như vậy rồi mà bà ta vẫn chưa nhìn rõ chính mình, mà ông ta cũng chưa từng hiểu rõ bà ta.

Bà ta thật sự là một người thiện lương hiền lành dịu dàng sao? Bà ta thật sự thích hợp làm một người vợ, một người mẹ sao? Sự mạnh mẽ, sự ngụy trang che giấu nỗi cô đơn của bà ta trước giờ ông chưa từng thấy.

Tôi vươn tay bắt lấy tấm rèm cửa bị gió thổi bay lại gần giường, tấm rèm được ánh sáng nhuộm thành màu vàng lấp lánh. Tôi chợt nghĩ tới vòng luân hồi, mặt thiện và ác của thế gian là cùng tồn tại, tất cả đều là nhân quả báo ứng, không ai thoát khỏi, có chăng chỉ là chuyện sớm muộn.

Thẩm Quỳnh Tư thua tôi, tôi sẽ không thua bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng tôi sẽ bại dưới cái số phận của bản thân.

"Kinh Phật nói chúng sinh ngang hàng, tôi thấp hèn, vậy chị cao quý chỗ nào. Chị chỉ là được đầu thai vào một gia đình trong sạch, không cần lo chuyện cơm áo, sau đó dùng chút thủ đoạn để được gả cho một người đàn ông tốt. Còn tôi sinh ra trong đất bùn, mọi khổ cực đều phải cắn răng tự mình gánh lấy, tính ra giá trị sống của tôi còn nhiều hơn bà."

Lớp sơn móng tay màu tím bị bong ra, lộ ra phần móng trắng hếu, tôi bám víu vào cái thứ màu xanh nhỏ xíu kia, hệt như một con cá nổi lên từ dưới biển sâu.

"Đứa nhỏ tôi nuôi chắc chắn sẽ không bằng đứa nhỏ của chị. Dung Thành nguyện ý bỏ chị cưới tôi, ai cao ai thấp đã rõ rồi."

Thẩm Quỳnh Tư nghiến răng siết chặt tay lại, ánh mắt nhìn tôi tóe lửa bốn phía. Tôi nở nụ cười lạnh, nằm ở trên giường, miệng bảo bảo mẫu tiễn khách, đá cái người đã không sạch sẽ còn luôn miệng chê người khác bẩn thỉu này ra.

Mọi người đều là kẻ gió chiều nào theo chiều nấy, nào có ai sẽ đứng về phía kẻ thất bại thảm hại cơ chứ. Tất nhiên thái độ của bảo mẫu đối với bà ta cực kỳ kém, ngay cả một cái danh xưng thể hiện sự kính trọng cũng không có: "Bà Thẩm, mời bà đi ra ngoài, đừng làm phiền cô Hà đây dưỡng thai."

Chu Dung Thành nói để thư ký đứng chờ bên ngoài đưa Thẩm Quỳnh Tư về, lại dặn dò kỹ càng y tá ở tầng này không được nói bất cứ điều gì với Tiệp.

Thư ký bước từ ngoài vào, đỡ Thẩm Quỳnh Tư đứng dậy khỏi ghế, anh ta thật ra vô cùng khách khí: "Bà Thẩm…”

Thẩm Quỳnh Tư không đợi anh ta nói xong đã dùng sức hất tay anh ta ra, bà ta bày ra vẻ mặt lạnh lụng, mở miệng mỉa mai: "Bà Thẩm? Sửa miệng nhanh quá ha, quả nhiên chó săn các người đều là gió chiều nào ngả chiều đó, Hà Linh San cho các cậu lợi ích gì mà các cậu phải vội vàng nâng cô ta lên đạp tôi xuống."

Thư ký nghe thấy hai chữ chó săn thì ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vốn cục trưởng Chu còn cảm thấy xấu hổ với bà, nếu không phải do bà không chịu nổi cô đơn, khiến cục trưởng Chu mất hết mặt mũi chốn quan trường, ông ấy cũng sẽ không nể tình nghĩa vợ chồng chín năm như thế. Chuyện thành ra như bây giờ bà có thể đổ cho ai đây? Dù tôi là chó săn, nhưng tôi cũng hiểu được cái đạo nghĩa trung trinh."

Thẩm Quỳnh Tư dùng cơ thể hất vào ngực thư ký, bà ta không cần ai nâng, không cần ai dẫn đường, cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.

Thư ký sửa sang lại cái áo sơ mi trên người, lúc anh ta đang định cất bước đi ra ngoài, Chu Dung Thành bỗng mở miệng gọi ngược anh ta lại: "Hôm nay Chu Tiệp có buổi họp phụ huynh, đúng không?"

Thu ký lấy điện thoại ra kiểm tra lịch trình: "Hôm nay ngoại trừ việc đến thăm cô Hà, ngài không có buổi xã giao nào cả ạ."

Chu Dung Thành nói: "Tôi tới trường một chuyến, năm giờ cậu tới đó đón tôi."

Sau khi thu ký đáp ứng, ông ta lại nói: "Hay là để đích thân anh đưa bà ấy về đi, tiện thể thay đồ luôn. Điều kiện ly hôn cũng cần phải bàn bạc lại."

Ông ta xoay người cúi xuống, cánh tay đặt ở hai bên giường, dịu dàng giải thích với tôi, tôi nói: “Tiệp có một người mẹ ích kỷ như vậy quá thực rất đáng thương. Là một người ba, anh muốn làm bạn với nó thế nào, em không có ý kiến, chỉ cần nó không bị thương, em có thể chủ động nhượng bộ nhiều thứ.”

Lời của tôi là đang ám chỉ, nếu Thẩm Quỳnh Tư không cho phép hôn lễ diễn ra, vậy tôi tình nguyện thỏa hiệp tạm thời. Trẻ con rất sĩ diện, ba mình lén lút cưới một người phụ nữ khác, có thể cậu nhóc sẽ miễn cưỡng đồng ý. Nhưng một khi đã khua chiêng gõ mõ thông báo cho toàn thiên hạ, sợ là cậu nhóc sẽ làm ầm ĩ lên mất.

Muốn thành công thì phải đi từng bước một.

Kết hôn và ly hôn quan trọng hơn tất cả. Chỉ cần giải quyết xong chuyện này, quyền chủ động sẽ nằm trong tay tôi, tôi muốn nghĩ gì thì nghĩ.

Chu Dung Thành thực sự rất hài lòng với sự quan tâm và nhường nhịn của tôi. Ông ta hôn lên môi tôi: "Hà Linh San, cảm ơn em đã hiểu cho anh."

Tôi vươn tay nhéo mũi ông ta, không để cho ông ta thở: "Là bà Chu, đương nhiên em phải khoan dung độ lượng rồi. Biển tiếp nhận nước từ trăm con sông, chỉ có dung nạp trăm sông mới trở nên rộng lớn. Con người cũng phải có tấm lòng bao dung. Chuyện gì em có thể hiểu được thì em sẽ không để anh phải khó xử đâu."

Ông ta cầm lấy ngón tay tôi đặt lên mũi rồi dùng răng cắn nhẹ một cái. Tôi mỉm cười, nhìn hàng răng nông trên ngón tay.

Sau khi Chu Dung Thành rời đi, ông ta sắp xếp hai viên cảnh sát thành phố đến trông coi phòng bệnh ở bệnh viện. Cả hai người bọn họ đều mang theo súng. Mặc dù quy định là cảnh sát không thể rời trạm gác của mình. Nhưng là chỉ thị của cục trưởng thì không một ai dám nói không với ông ta.

Hơn nữa, quả thật tôi cũng gặp chút nguy hiểm. Ông ta gây thù chuốc oán nhiều như vậy. Sự náo loạn này của Thẩm Quỳnh Tư như nhắc nhở ông ta. Ba tháng đầu không thể qua loa được. Thà lấy việc công làm việc tư, cũng phải bảo vệ cái thai.

Thành thật mà nói, ông ta càng coi trọng tôi, tôi càng sợ. Nếu đứa trẻ không phải là con của ông ta, tôi sẽ hận bản thân mình đến phát điên mất. Chu Dung Thành cả đời vinh quang, tự hào với những cuộc chiến đẫm máu trên lưng ngựa. Tất cả mọi thứ đều rất xuất sắc, ngoại trừ duy nhất một chuyện đó là gặp phải người phụ nữ vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tâm địa độc ác như tôi.

Có được thì có mất. Có lẽ ông trời thấy ông ta quá xuất sắc như vậy, liền để một người phụ nữ như tôi tới để phá hủy sự anh minh, sáng suốt của ông ta.

Khoảng bốn giờ chiều, chị Bối từ thẩm mỹ viện tới. Chị ta vừa bước vào đã chửi mấy câu bậy bạ: "Đám cảnh sát ngoài cửa y như mấy tên ôn thần. Còn đòi soát người chị. Cả thành phố này có ai mà không biết Lâm Bảo Bối chị chứ? Chị có thể làm hại em sao? Muốn sờ ngực thì nói thẳng ra đi. Thấy chị vừa trẻ vừa đẹp nên mới làm vậy để thỏa mãn, bày đặt viện cớ làm gì."

Chị ta tức giận ném cái túi xuống ghế, rồi nhìn quanh phòng bệnh, nhếch miệng cười: "Hà Linh San, chị sống bốn mươi năm rồi cũng phục em. Mười bảy tuổi rưỡi đã ra ngoài làm ăn, mười chín tuổi đã làm tình nhân, hai mươi mốt tuổi đã trở thành bà xã của cục trưởng Cục Công an nhờ đứa con quý giá trong bụng. Mấy năm qua em đều sống dựa vào người khác. Này, phía sau em còn trâu bò như thế nào nữa? Em có ông nội làm ở Bảo Dương Văn, đúng không?"

Tôi đặt tờ tạp chí trên tay xuống: "Sao chị biết em đang mang thai?"

Chị ta chỉ ra ngoài cửa: "Chị đã đưa biết bao nhiêu cô gái đến bệnh viện này phá thai rồi? Mấy bác sĩ khoa phụ của khoa này chị đều vô cùng quen thuộc. Bà xã của cục trưởng Chu mang thai không phải chuyện xấu. Có thể giấu diếm được sao?"

Dù sao lúc này cũng không thể tổ chức đám cưới được. Coi như có truyền ra ngoài thì cũng xứng danh với tôi, không có tổn hại gì cả. Nghĩ như vậy nhưng thực ra tôi đang cố gắng tỏ ra vui vẻ.

Chị Bối lấy trong túi da ra một hộp mỹ phẩm. Mặt trên hộp viết bằng tiếng Pháp mà tôi không biết. Chị ta ném cho tôi: “Em có biết khi nào đàn ông dễ lạc lối nhất không? Khi vợ mang thai, không thể phục vụ cậu nhỏ của hắn ta được. Hắn ta có thể không bứt rứt đến mức phát điên lên sao? Với thân phận của cục trưởng Chu, nếu em không mang thai thì vẫn có cả tá phụ nữ muốn tóm lấy ông ta. Em càng phải cảnh giác hơn khi có thai."

Chị ta chạm vào khuôn mặt căng mọng như quả vải mới lột vỏ, vừa được trẻ hóa bằng tia laser của mình. Một trăm năm mươi triệu cho một lần bắn tia laser như vậy thật sự không lãng phí. Trông chị ta không già hơn tôi bây giờ là mấy.

"Phụ nữ một khi mang thai, liền cảm thấy mình là anh hùng. Tất cả sức lực đều dồn hết vào cái bụng mà không thèm quan tâm đến gương mặt, vóc dáng của mình. Em suy nghĩ lại đi, nếu em không tiêu tiền để chăm chút, sửa soạn cho bản thân mình thì chắc chắn lũ đàn ông sẽ đem số tiền đó đi chơi gái hết. Trang điểm, làm móng tay, nhuộm tóc, có cái gì mà không tốt chứ. Mua hàng nhập khẩu còn đắt hơn! Hơn nữa, em định dành cả đời cho một đứa trẻ hay cho một người đàn ông? Bảo vệ đứa nhỏ nhưng chồng không có, thì có ích gì chứ!"

Chị Bối ngồi ở bên giường nhéo mặt tôi: "Hà Linh San, em nhất định phải nâng niu khuôn mặt của em. Nếu chăm sóc tốt thì có thể sẽ còn đẹp hai mươi năm nữa đấy. Tất cả những gì chị mua cho em đều là dành cho phụ nữ có thai. Còn em, ngày nào cũng phải trang điểm, ăn mặc chỉnh tề. Đừng nghĩ vì mình đang mang thai mà không để ý tới lũ đàn ông. Ba tháng sau mới có thể tự mình vào trận, làm nhẹ nhàng cũng không có sao hết. Nếu không làm, em không còn miệng đâu. Đừng để ông ấy bứt rứt quá. Nhớ kỹ chưa?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng như vậy của chị Bối khiến tôi càng nghĩ càng thấy buồn cười. Tôi miễn cưỡng nói nhớ rồi. Ông ta không phải loại người như vậy.

Chị ta nuốt nước bọt, rồi hỏi tôi có phải Thẩm Quỳnh Tư đã chen chân hãm hại không, liệu trong mấy ngày tới ông ấy sẽ ly hôn với bà ta và kết hôn với tôi không.

"Còn cần chị đào hố chờ bà ta nhảy vào không? Chính bà ta không biết lựa lời mà nói, chọc giận Chu Dung Thành. Chu Tiệp có một người mẹ như thế này đúng là tám đời xui xẻo rồi. Chẳng những không giúp được gì mà còn hủy hoại tương lai của cậu ta."

Tôi từ trên giường ngồi dậy, mở hộp mỹ phẩm mà chị Bối đưa cho tôi ra: "Ngoài kia có tin đồn gì về chuyện này không chị?"

"Đương nhiên ngoài mặt thì tốt rồi, nhưng sau lưng thì toàn nói mấy lời khó nghe thôi. Đời là vậy mà, người ta đều rất mơ hồ. Không một ai thèm tìm hiểu nguyên nhân bên trong là gì. Họ chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Vợ cũ của cục trưởng Chu không phải là một người phụ nữ tốt. Nhưng vẻ bề ngoài của bà ta... đủ để phủ nhận tất cả. Không tính tới cái thân phận hồng nhan tri kỷ với cục trưởng Chu, chưa kể nó không quá lố nhưng bà ta cũng không thể, bởi vì đây vẫn là một thế giới mà đàn ông nắm quyền.”

Tay của tôi cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi, hỏi: "Còn em thì sao?"

Chị Bối biết tôi đang nói gì, chị ta đập đập vào đầu tôi: "Không phải em kết hôn rồi sao, em còn lo chuyện bên ngoài làm gì? Không phải em còn chưa sinh con sao? Em không được hồ đồ như bà ta. Để có được ngày hôm nay, trải qua bao nhiêu khó khăn, em là người biết rõ nhất. Cục trưởng Chu lấy em, em sẽ phải cẩn trọng hơn bây giờ rất nhiều. Hà Linh San, em không xấu, chỉ là em đứng giữa một nhóm người không tốt đẹp gì. So với những người phụ nữ đó, em tốt, vô tư trong sáng và ngay thẳng hơn rất nhiều."

Tôi bật cười thành tiếng, mở lọ phấn nền màu vàng ra, kiểm tra màu một chút lên tay: "Không thể lưu danh muôn đời thì cũng phải để lại tiếng xấu. Nói chung là không thể sống một cuộc đời vô ích được. Tiếng tốt hay tiếng xấu cũng được, dù sao cũng phải có một cái. Tội ác tày trời như Phan Kim Liên mà còn được ghi vào sử sách nữa mà. Dù có là gì đi nữa, mắng mỏ một cách tùy tiện, dù cay nghiệt đến đâu cũng không thay đổi được sự thành công của em. Sự ghen tị, hận thù hay chửi rủa, em đã phải chịu đựng tất cả những điều này mới có thể trở thành bà Chu."

Tôi đưa chiếc hộp rỗng cho chị Bối, chị cầm lấy và vuốt mặt trên tráng kim của nó, nói: "Chỉ cần em đứng trên cao, người ta có chửi bới cũng không thể làm tổn thương em được. Bây giờ, tất cả đám gái bán hoa hay con gái nhà giàu ở đặc khu này có ai là không phục em đâu. Từ doanh nhân đến quan chức nhà nước, có ai mới hai mươi mốt tuổi mà đã có thành tích như em chứ? Từ một gái bán hoa mà trở thành vợ của một quan chức cấp cao. Họ có mắng cũng là vì họ ghen ghét, hận bản thân mình không được như em."

Tôi hỏi chị Bối rằng liệu tôi có xuống địa ngục sau khi chết không.

Trái lại, chị ta không hề nói dối tôi. Chị ta nói có, không chỉ xuống địa ngục, mà còn bị tra tấn bằng chảo dầu, roi lửa, đầu thai làm thú vật, một cái cũng không thiếu.
Nói xong chị ta liếc tôi một cái và hứa lúc đó sẽ đi cùng tôi. Tôi nắm tay chị ta cười ha hả.

Tối hôm đó Chu Dung Thành không về, tôi cũng không tìm ông ta. Một gia đình chuẩn bị ly tán, có rất nhiều việc phải xử lý. Riêng về Chu Tiệp thôi cũng đã rất khó khăn rồi.

Sáng hôm sau, sau khi tiêm thuốc tránh sảy thai, tôi đang ngồi trên ghế uống canh thì Chu Dung Thành cùng thư ký bước vào, trên tay cầm một bản hợp đồng hay gì đó. Vừa thấy tôi đã tỉnh dậy, ông ta lập tức giấu chúng sau lưng, mỉm cười khiến tôi tưởng rằng ông ta mang tin tức tốt lành tới.