Sắc Dụ

Chương 122: Trận đấu cờ của hai người đàn ông



Người phụ nữ mắng tôi vì thói trăng hoa lại đứng dậy nhường ghế cho tôi, tươi cười rạng rỡ, trông đúng là đâm bị thóc chọc bị gạo hai mặt mà, tôi hoàn toàn không thể nhớ là đã gặp bà ta ở đâu, có lẽ là vừa nãy tôi đã chạy ra ngoài chơi, tranh cao thấp cùng loại tép riu như thế này thật là mất giá, không sợ trộm nhưng sợ trộm thù dai, hà tất phải khiêu khích một phụ nữ không liên quan.

Tôi không thể hiểu nổi, vợ của cục phó Mã tươi cười chào tôi, tôi bắt tay với bà ấy, chiếc nhẫn ruby khổng lồ trên ngón áp út của bà ấy cực kỳ sáng, tôi nói đây là đồ tốt, bà ấy vui vẻ nâng nó lên và khoe hai lần: “Ông Mã đi công tác ở Hoàng Đông, được người ta tặng, nên đem về cho tôi, tôi còn nghĩ anh ấy phải lấy lòng cái móng chân ngoài kia chứ, coi như anh ấy còn có lương tâm.”

”Ồ, cục phó Mã dám nhận quà? Cục trưởng Chu ở Cục thành phố đã nói rất nhiều lần, lá gan của ông ta cũng không nhỏ nhỉ, bà lại đeo nó khoe ra như vậy, không sợ xảy ra chuyện gì sao?”

Vợ cục phó Mã quay đầu trừng mắt với người phụ nữ kia: “Chỉ có mấy người các người biết, nếu thật sự có việc thì chính là do cô nói, miệng người khác cũng không nát như miệng của cô.”

Vị phu nhân kia biến sắc, bà ta lẩm bẩm vài câu rồi ngồi lại chỗ của mình, Trần Khiết đứng dậy ôm lấy tôi: “Vui mừng thay cho chị, chị em trong giới của chúng ta thì chị là người tốt số nhất, trước đây mọi người muốn tâng bốc chị nên mới gọi một tiếng bà Chu, bây giờ cuối cùng thì cái tên đó cũng xứng đáng với chị rồi.”

Tôi cười và nói rằng cô cũng rất tốt, không cần biết là ai chống lưng, không tốt bằng vợ chính thất, hoặc những chị em khác xinh đẹp hơn cô, nhưng suy cho cùng thì cuộc sống của cô vẫn an nhàn hơn.

Trần Khiết có chút phiền muộn: “Tôi và người đàn ông của tôi mấy ngày trước đã cãi nhau, tôi đã rời khỏi nhà đến ở tại chung cư của Thảo Vy, anh ta vẫn không tìm tôi, tôi nhớ con cũng không dám quay về, sợ một khi trở về anh ta sẽ càng không xem trọng tôi hơn nữa, anh ta sẽ cho rằng tôi không chốn dung thân, kể từ đó bắt đầu đè đầu cưỡi cổ tôi, không cho tôi nói bất cứ điều gì.”

Tôi hỏi cô ấy Thảo Vy đã sống cùng với người đại ca kia phải không.

Trần Khiết nói phải, hai người họ rất thân mật, đại ca đặc biệt cưng chiều Thảo Vy, muốn sao thì không tặng trăng, Thảo Vy đã chết tâm tuyệt vọng rồi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ kết hôn.

Tôi cười chế nhạo trong lòng, lời của đàn ông nếu tin cậy được thì con lợn nái cũng biết leo cây, kinh nghiệm của những người đi trước đúc kết quả thật là chính xác, anh Kim này lừa Thảo Vy tàn nhẫn như vậy, có lẽ là định dựa vào địa chỉ của Thảo Vy ở giới Phong Nguyệt để làm ăn, Thảo Vy tội nghiệp vẫn còn nằm trong mộng, một giấc mơ xuân thu được làm bà Kim.

Trần Khiết ngẩng đầu nhìn chằm chằm chùm đèn pha lê lấp lánh trên trần nhà: “Sau khi chị thành vợ chính thức, chị đã trao vận may này cho chị em trong giới, bọn họ đều lên như diều gặp gió.”

Tôi không nói gì, đi đến bên bàn và rót một ly rượu trái cây, bà Mã và mấy vị phu nhân khác khoe khoang viên đá ruby của mình, vừa mở miệng ra là ông Mã được tặng quà, đến cả xe hơi con trai đang chạy cũng là được thương gia của cùng một nơi tặng, mấy ngày nữa sẽ xây một căn nhà thương phẩm cho con trai lấy vợ.

Tôi liếc nhìn khuôn mặt hạnh phúc của bà ấy, phụ nữ đúng thật là hiểu biết nông cạn mà, lẽ nào bà ấy không hiểu được như vậy là nhận hối lộ sao, nếu nó được truyền đến tai của những người quan tâm, thì cả cuộc đời này cũng không thể cựa mình nữa rồi.

Tôi gắp vài miếng thức ăn, Trần Khiết đứng bên cạnh tôi luôn ngoái đầu nhìn lại, tôi hỏi cô nhìn gì vậy, cô ấy nhỏ giọng nói bên kia có một người đàn ông cứ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của Trần Khiết, khi ánh mắt tôi rơi vào vòng xoáy của người đàn ông có nụ cười sâu trong mắt, tôi không khỏi nghẹt thở.

Kiều Dĩ Thương tối nay rất đẹp trai, mái tóc chải ngược bóng bẩy đầy nam tính của ông ta, bộ tây trang màu xám đậm, ông ta đứng trong đám đông không nói lời nào cũng đủ rạng rỡ nổi bật, ai cũng không thể nào che giấu hào quang rực rỡ và sự vĩ đại của ông ta.

Dường như ông ta đã khóa chặt tôi giữa đám đông bằng ánh mắt, dù thế nào cũng sẽ không rời đi, Thường Cẩm Lệ đang khoát tay bên cạnh ông ta không hề phát hiện ra điều gì khác thường, vẫn mỉm cười chào những vị khách tiến lên bắt chuyện, mặc dù cô ta cứ ngây thơ và quyến rũ, nhưng tiếc là ngoại hình kém cỏi, chẳng qua có Kiều Dĩ Thương đứng bên cạnh, nên cô ta cũng được xem như hào quang chói lọi.



”Chị Hà, là ngài Kiều sao?”

Tôi ngầm thừa nhận, Trần Khiến nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Sao ngài Kiều lại nhìn chị như vậy?”

Tôi đưa ly rượu vào tay cô ta: “Đừng nói lung tung.”

Tôi mỉm cười và nói với tất cả các vị phu nhân xin thất lễ không thể tiếp tục trò chuyện, rồi đi thẳng đến bên Chu Dung Thành, ông ta cũng đang tìm tôi, tôi nắm lấy cánh tay của ông ta và hỏi ông ta có nhớ tôi không.

Chu Dung Thành cười vui vẻ nói mới xa nhau có một hồi, sao lại phóng đại như vậy.

Tôi hơi bất mãn: “Người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta không gặp nhau một tiếng cũng là đã cách xa ba ngày, ba ngày rồi mà anh không nhớ em, còn gạt em nói muốn chung sống trọn đời, trong miệng của đàn ông các anh không có câu nào là thật hết.”

Chu Dung Thành bị miệng mồm lanh lợi của tôi nói cho hết cách, ông ta nói được được được, đương nhiên anh nhớ, nhớ đến nỗi uống rượu trắng cũng không có mùi vị gì hết đây này.

Tôi phì cười, tôi ước tính thời gian một cách chính xác trong tâm trí mình, lúc này Kiều Dĩ Thương và Thường Cẩm Lệ dừng lại ngay trước mặt Chu Dung Thành, Thường Cẩm Lệ nói làm phiền cục trưởng Chu và cô Hà rồi.

Chu Dung Thành bắt tay với Kiều Dĩ Thương, ông ta ôm eo tôi giới thiệu rất tự nhiên: “Vợ tôi, Hà Linh San.”

Thường Cẩm Lệ giật mình, cô ta lập tức có phản ứng, chân thành xin lỗi: “Không ngờ một người to lớn như cục trưởng Chu đây lại tổ chức hôn lễ một cách lặng lẽ như vậy, trách tôi vô lễ, bà Chu.”

Tôi chủ động giơ tay về phía cô ta: “Bà Kiều hy vọng cô vẫn khỏe.”

Tôi gọi một tiếng bà Kiều này, làm cho Thường Cẩm Lệ vui như mở cờ trong bụng, cô ta bối rối và nói rằng mình chưa lập gia đình, tiếng bà Kiều có phải là gọi quá sớm rồi không.

Tôi buông những đầu ngón tay lạnh lẽo của cô ta ra: “Đây không phải là chuyện sớm muộn hay sao, tướng phu thê của cô cùng ngài Kiều rất rõ ràng, ngoài cô ra thì còn ai phù hợp hơn đây.”

”Ồ, vậy sao.” Đôi mắt của Kiều Dĩ Thương sâu không thấy đáy: “Bà Chu nhìn từ đâu ra tướng phu thê vậy.”

Tôi không hiểu nổi Kiều Dĩ Thương, ông ta vẫn nhìn Thường Cẩm Lệ và mỉm cười, tôi không biết được tôi đã xúc phạm gì ông ta bằng nhận xét lịch sự này, khen vợ ông ta có gì sai mà ông ta lại không bỏ qua cho tôi: “Tôi thấy cục trưởng Chu và bà Chu đây không có lấy nửa điểm nào giống tướng phu thê, lẽ nào lại không thành vợ chồng được sao. Hay là dù có là vợ chồng rồi thì cũng không lâu dài.”

Thường Cẩm Lệ bẽ mặt, cô ta kéo kéo ống tay áo của Kiều Dĩ Thương, nhỏ giọng nói ông ta nghiêm túc như vậy làm gì, có nói nữa thì nói hãy nói mấy lời tốt đẹp.



Tôi nói vì ngài Kiều không tôn trọng cuộc hôn nhân của chính mình nên mới thấy tình cảm vợ chồng thật vô nghĩa.

Một người phục vụ bê khay rượu đi ngang qua, bị ông ta chộp lấy, làm cho người phục vụ tái mặt sợ hãi nói ngài Kiều.

Đôi mắt của Kiều Dĩ Thương luôn dừng lại trên khuôn mặt tôi và không bao giờ dời đi chỗ khác, ông ta cầm lấy ly rượu người phục vụ liền vội vàng chạy trốn.

”Một là bạn bè, hai là cạnh tranh.”

Kiều Dĩ Thương nhướng mày: “Giữa tôi và cục trưởng Chu, còn tồn tại tình bạn sao.”

Chu Dung Thành hỏi ngược lại không tồn tại sao.

Kiều Dĩ Thương suy nghĩ một chút: “Đương nhiên cục trưởng Chu nói có, nên tôi khó mà từ chối, tôi còn phải cảm kích nữa.”

Bọn họ uống cạn ly rượu mạnh, mùi rượu nồng nặc lan tỏa trong không khí, rất hăng, nồng cả mũi.

Chu Dung Thành ra hiệu cho nhân viên lễ nghi cách đó không xa, đưa ly rỗng cho cô ta, bảo cô ta rót thêm mười ly Tequila.

Nhân viên lễ nghi mang rượu tới, sau khi Chu Dung Thành và Kiều Dĩ Thương uống cạn ba ly, họ vẫn chưa say chút nào, cảm giác giống như kỳ phùng địch thủ, Chu Dung Thành lắc những giọt rượu còn lại dưới đáy ly: “Có thể nào nhờ tổng giám đốc Kiều đây giúp tôi một việc được không.”

”Ở đặc khu này có điều gì mà cục trưởng Chu không làm được chứ.”

Chu Dung Thành khó khăn nói: “Có một số người không mua thể diện của tôi, thì sẽ không thể làm gì khác đi được, tôi cũng sẽ không để nợ tổng giám đốc Kiều cái ân tình này.”

Kiều Dĩ Thương không nói gì, Chu Dung Thành nhìn bình rượu đang treo lủng lẳng dưới ánh đèn đầy ẩn ý, từng giọt rượu như những viên ngọc trai hội tụ lại với nhau, lộng lẫy không gì sánh bằng.

“Tỉnh Quảng Đà có một thị trường ma túy ngầm, thị trường xuất khẩu đã bao trùm một nửa tỉnh Khánh Lăng, vị trí cụ thể thì không nằm ngoài dự đoán chính là ở đặc khu, tổng giám đốc Kiều có thể nào thay tôi điều tra một chút, nếu như thật sự có manh mối, thì tôi sẵn sàng bảo vệ hội sở Nam Giang.”

Tôi nín thở im lặng, bàn tay buông thõng bên hông ông ta bình tĩnh siết chặt, Chu Dung Thành nheo mắt đánh giá Kiều Dĩ Thương một cách cẩn thận, Kiều Dĩ Thương nghe ra được đây chính là cám dỗ và nghi ngờ, suy cho cùng ông ta cũng là người đã xông pha trận mạt hàng trăm lần, gặp lúc lâm nguy vẫn đứng im không hề nao núng, chỉ trầm mặc uống rượu, càng không thấy sợ hãi hay cắn rứt lương tâm.

Chuyện mà Chu Dung Thành nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, dựa vào các mối quan hệ và sự ảnh hưởng của tổng giám đốc Kiều, chắc hẳn là sẽ nắm gọn trong lòng bàn tay, chỉ là có nguyện ý giúp đỡ hay không mà thôi.

Kiều Dĩ Thương chậm rãi phun ra từ đầu lưỡi đi qua giữa răng cửa và môi, một nụ cười ảm đạm hiện lên trên khuôn mặt bình tĩnh.