Sắc Dụ

Chương 15: Kích thích



Tôi hỏi sở trưởng Hồ đây là cái gì. Ông ta bất mãn vì tôi biết rõ còn cố hỏi. Ông ta không tiện nói thẳng, người như họ sẽ không để lại nhược điểm: “Tôi còn bận xã giao với khách, cô đưa tây trang lên giúp tôi, có thể nghỉ trong phòng một chút, lát nữa tôi sẽ kêu xe đưa cô đi, tôi phải nể mặt Dung Thành chăm sóc cho cô.”

Tôi giả ngu nói chẳng phải ngài có thư ký rồi sao? Tôi không quen thuộc với khách sạn này, không tìm thấy phòng. Sở trưởng Hồ bưng ly rượu, đứng cách tôi rất gần, ngón tay ma sát trên cổ tôi. Góc độ của ông ta vừa không bị người khác nhìn thấy, tôi cũng không dễ dàng né tránh: “Dung Thành ở quan trường, cậu ta hiểu rõ lý lẽ. Tôi chu toàn giúp cậu ta ở tỉnh ủy, cũng không thể là giúp không công. Cô yên tâm, quyền thế của tôi không thua kém cậu ta, cô muốn gì cũng không thành vấn đề.”

Ông ta trao đổi ly rượu của hai chúng tôi, nâng lên dưới ánh đèn ngắm nghía, tìm thấy dấu son môi trên ly mà tôi mới uống. Son môi của tôi bị Chu Dung Thành lau hết, chỉ có dấu ấn rất mờ, ông ta cười tủm tỉm đè lên dấu ấn đó uống cạn ly rượu.

Khi ánh mắt của sở trưởng Hồ càng ngày càng lộ liễu thì tôi bỗng nghe thấy có người kêu mình. Thư ký của Chu Dung Thành quay lại, chạy tới thấy thẻ phòng trong tay tôi, mỉm cười nói: “Sở trưởng Hồ, hai ly rượu cũng đã mời rồi, cục trưởng Chu còn đang chờ trong xe, tôi dẫn cô Hà đi trước.”

Sở trưởng Hồ cau mày: “Hà Linh San cũng đi à?”

Thư ký nói đương nhiên.

Sở trưởng Hồ hỏi Dung Thành không để lại lời nhắn gì hay sao? Thư ký nói nếu cục trưởng Chu có gì muốn nói thì cũng sẽ tự mình nói cho ngài, không phải là do tôi chuyển đạt. Sắc mặt sở trưởng Hồ hơi khó coi. Ông ta cho rằng Chu Dung Thành tặng tôi cho ông ta, không ngờ sau này lại phái người tới đón tôi. Ông ta kêu thư ký trở về hỏi rõ ràng, Hà Linh San để lại hay là mang đi. Thư ký khẳng định cục trưởng Chu kêu tôi mang đi. Sở trưởng Hồ đặt ly rượu lên bàn thật mạnh, tái mặt không nói một lời, không nói đồng ý cũng không từ chối.

Thư ký nhìn lướt qua thẻ phòng, tôi lập tức hiểu ý anh ta, đưa tấm thẻ đến trước mặt sở trưởng Hồ. Ông ta sửng sốt, phản xạ muốn giật thẻ, tôi lại rụt tay về: “Sở trưởng Hồ, tôi sẽ đưa thứ này cho cục trưởng Chu, chuyện này anh ấy còn phải làm phiền ngài, ngài có gì căn dặn thì kêu anh ấy đến phòng của ngài tìm ngài, được không?”

Sở trưởng Hồ biết tôi đang dùng thứ đó đe dọa ông ta. Ông ta mất cả chì lẫn chài, lại không thể tự bưng cục đá đập chân mình, tấm thẻ này lọt vào tay tôi sẽ hậu hoạn vô cùng, ông ta cắn răng: “Không cần cậu ta đến, tôi sẽ làm thỏa đáng.”

Thư ký lấy tấm thẻ, ngón tay cọ số phòng, tôi nói với anh ta rằng sở trưởng Hồ cần đưa tây trang tới phòng, thư ký ồ một tiếng: “Sở trưởng Hồ, nếu có ngài ra mặt thì cục trưởng Chu cũng không có gì đáng lo ngại. Vậy thì tôi sẽ đưa tây trang lên lầu cho ngài, ngài chờ một chút.”

Sở trưởng Hồ không muốn cho anh ta đi, nhưng ông ta đã đâm lao phải theo lao, không cho anh ta đi có nghĩa là đang mưu đồ gây rối với tôi. Ông ta là người có địa vị cao, không thể mạo hiểm. Sở trưởng Hồ không tình nguyện cởi tây trang, thư ký cười tiếp nhận, kêu tôi vào trong xe chờ.

Sau khi rời khỏi phòng yến tiệc, tôi với thư ký mỗi người đi một phía. Khi tôi thấy Chu Dung Thành ngồi trong xe chờ mình, tôi như trút được gánh nặng. Cuối cùng ông ta vẫn luyến tiếc tôi. Ông ta thà mạo hiểm chứ không muốn đưa tôi lên giường của sở trưởng Hồ.

Tôi chạy tới kéo cửa xe, nhào vào lòng ông ta. Ông ta mặc cho tôi ôm, cũng không đáp lại tôi, cứ như là ngủ rồi. Hô hấp vững vàng của ông ta tản ra từ đỉnh đầu, khiến nhiệt độ trong xe trở nên nóng bỏng. Khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy trên đời này không có chỗ nào an toàn hơn trong lòng của Chu Dung Thành.

Thư ký nhanh chóng đi ra khách sạn, ngồi trên xe không nhịn được cười: “Cục trưởng Chu, may mà ngài hiểu biết con cáo già đó, cờ cao hơn ông ta một nước, bây giờ ông ta bị phản đòn, không thể không làm việc cho ngài, đúng là không thể bỏ qua công lao của cô Hà.”

Chu Dung Thành kêu anh ta về biệt thự, đẩy tôi ra: “Ông ta nói gì với em?”

Tôi thuật lại lời nói của sở trưởng Hồ, đồng thời cả chuyện ông ta uống ly rượu dính son môi của tôi cho Chu Dung Thành. Sắc mặt ông ta càng ngày càng âm trầm, cuối cùng cứ như bị bôi mực. Thư ký nói hồi trước Hồ Quang Minh làm cục trưởng còn từng chiếm đoạt con gái của cấp dưới, lúc đó làm to bụng người ta, chẳng qua chống lưng của ông ta ở tỉnh ủy rất cứng nên cuối cùng sống chết mặc bây, bây giờ vẫn bệnh cũ không đổi được.

Chu Dung Thành kêu thư ký tới hội sở Nam Giang chọn hai hoa khôi nhan sắc xuất chúng, nhất định phải hỏi rõ là đã từng hầu hạ Hồ Quang Minh bao giờ chưa, nếu chưa thì dạy dỗ một chút rồi tặng cho ông ta, đưa đến một tòa nhà ở Nam Sơn của ông ta. Chu Dung Thành còn bổ sung một câu: “Tốt nhất là còn trinh, không có thì đưa đi vá lại.”

Thư ký nhìn ông ta qua gương chiếu hậu: “Tôi biết rồi.”

Chiếc xe chạy ra ngoài phố, rẽ vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh, thư ký bỗng dừng xe lại, tắt cả đèn xe, chỉ chừa lại đèn trong xe. Chu Dung Thành hỏi anh ta có chuyện gì vậy, thư ký nói đằng trước có hai nhóm người cầm súng. Tôi lập tức rướn người ra xem, quả nhiên có hai nhóm người hùng hổ đứng đưới đèn đường, một dãy xe chặn ngay đầu ngõ, đầu xe nhắm vào nhau, bốn chiếc xe hơi cùng hai chiếc minibus màu bạc. Tôi cảm thấy một lão già trong đó hơi quen quen, kêu tài xế nháy đèn một chút. Ông ta nháy đèn chưa tới một giây, không làm kinh động đối phương, tôi thấy rõ người kia rồi nói với Chu Dung Thành: “Là ông Phó của sòng bạc Hoa Tây.”

Chu Dung Thành chậm rãi mở mắt, nhìn vào trong hẻm sâu u tối.

Ông Phó tên gọi là Phó Bình, còn được gọi là Phó Nhị. Bàn theo tư lịch giang hồ, ông Rỗ xếp thứ ba, ông Phó có thể nói là hoành hành ngang ngược ở Quảng Đà này. Sòng bạc Hoa Tây, phường bài Hoa Chướng, hội sở Nam Giang, làng chơi phố tây, cả bốn nơi này bị cớm liệt vào bốn u ác tính của tỉnh Thanh Hòa, trăm phương nghìn kế muốn san bằng, nhưng không thể thắng được thế lực hắc ám sau lưng chúng. Mấy ông trùm này đã như cá gặp nước từ những năm bảy mươi, căn cơ quá sâu, không làm mấy lần thì không thể nào khiến chúng lay động.

Bên giằng co với ông Phó thì không thấy lão đại, chỉ có một đám vệ sĩ, cùng với một người đàn ông thoạt nhìn như người cầm đầu. Khí thế của người đàn ông này rất kiêu ngạo, chỉ vào mũi lão ta hỏi muốn chặn đường anh Thương sao.

Kiều Dĩ Thương.

Nghĩ tới ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông đó khi nhìn khe ngực của mình, tôi lại cảm thấy không thoải mái.

Ông Phó nhổ một ngụm đờm: “Mày là cái thá gì mà cũng dám la ó với tao?”

Người đàn ông cười lạnh, cung kính mở cửa xe, một cặp giày da đen bóng đạp vào hố nước mưa, khiến bọt nước văng tung tóe. Kiều Dĩ Thương bước xuống xe, vẫn mặc tây trang đen như trong bữa tiệc, giống như la sát địa ngục, lạnh đến gai người.

Thấy Kiều Dĩ Thương, ông Phó hơi ỉu xìu: “Ông chủ Kiều.”

Kiều Dĩ Thương không lên tiếng. Ông ta đứng dưới ánh đèn đường, không nâng mí mắt lên một chút. Tùy tùng khom lưng đưa một điếu thuốc cho ông ta, đang định châm thuốc thì bị Kiều Dĩ Thương ngăn cản. Một chiếc bật lửa bằng bạc xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, ánh mắt ông Phó bị đau nhói, lùi về sau lửa bước.

“Ông chủ Kiều, tôi mới từChương Thanh trở về thì nghe đám ở sòng bạc nói anh ngủ ghệ tôi hả? Chuyện này không phải là tôi phỉ báng anh đúng không?”

Kiều Dĩ Thương quay lưng về phía hướng gió, ánh lửa vững vàng cháy lên, chiếu rọi gương mặt lạnh lẽo của ông ta. Ông ta im lặng ngậm điếu thuốc, mặt mày lạnh lùng không có chút độ ấm.

“Phó Bình, không phải là tôi đụng vào người phụ nữ của ông.”

Ông Phó hỏi vậy thì là ai.

Kiều Dĩ Thương nhếch môi cười lạnh: “Tôi cho thuộc hạ của tôi sung sướng.”

Ông Phó giận tím mặt: “Mày cho rằng tao là rùa hả? Dám thay phiên hiếp ghệ tao à?”

Ngón tay Kiều Dĩ Thương run lên, một khúc tàn thuốc rơi xuống đất. Không biết thuộc hạ của ông ta nhận được chỉ thị gì, bỗng chỉ vào ông Phó chửi ầm lên: “Họ Phó, mày không có mắt hả? Mày ở trên đường lăn lộn cái búa, dám khoe khoang trước mặt anh Thương là chán sống rồi à? Không muốn lăn lộn ở Quảng Đà nữa hả?”

Người đàn ông kia nói xong thì giơ chân lên đá. Đám vệ sĩ sau lưng ông Phó chịu đòn thay ông ta, nhất thời đau tới mức sắc mặt trắng bệch. Ông Phó sửng sốt, không ngờ Kiều Dĩ Thương lại chơi thật, không nể mặt chút nào. Sắc mặt ông ta trầm xuống: “Ông chủ Kiều, tôi không chặn đường anh, thuộc hạ của anh chơi ghệ tôi, anh không giải thích gì với tôi sao?”

Kiều Dĩ Thương nói chờ khi nào ông giao ra mười hai cửa hàng ở phố tây rồi lại tới tìm tôi đòi lời giải thích. Nói xong, ông ta xoay người lên xe. Ông Phó rút súng từ trong túi áo nhắm vào sau lưng ông ta: “Từ mười mấy tuổi tôi đã kiếm cơm ở bến tàu, tới bây giờ cũng có bốn mươi năm. Tôi làm bang phái còn lớn tuổi hơn cả anh, anh đúng là không để mắt tới tôi. Kiều Dĩ Thương, anh rất giỏi, anh là lão đại của Quảng Đà, đắc tội anh thì không sống nổi, nhưng anh cũng đừng quá kiêu ngạo.”

Thuộc hạ của Kiều Dĩ Thương nín họng, sợ ông Phó chó cùng giứt rậu thật sự nổ súng, vội vàng kêu anh Thương, chờ ông ta ra lệnh. Kiều Dĩ Thương thong dong dụi tắt tàn thuốc: “Dám kêu gào với tôi, không ai có thể chiếm lợi được đâu. Phó Bình, ông chán sống thì nổ súng đi.”

Tay cầm súng của ông Phó run lên. Kiều Dĩ Thương đứng tại chỗ ba giây, nghe thấy tiếng ghìm cò súng. Ông ta bình tĩnh ngồi vào xe, bỗng nhiên nhanh chóng ném ra thứ gì đó. “Bốp” một tiếng, tay cầm súng của ông Phó chợt vặn vẹo, khẩu súng rơi xuống đất, đám vệ sĩ hoảng loạn ùa lên kêu ông Phó.

Ông Phó đau đến nhe răng trợn mắt, cổ tay bầm tím. Kiều Dĩ Thương kêu thuộc hạ lên xe, chờ đám người đều ngồi vào xe, vệ sĩ ông Phó nhặt một chiếc cúc áo từ trên mặt đất. Thấy rõ thứ này, sắc mặt ông Phó càng trắng bệch. Giọng vệ sĩ run rẩy: “Cơ bắp của Kiều Dĩ Thương quá mạnh, tôi thật sự không phải là đối thủ của anh ta, cho dù vừa rồi ngài nổ súng thì e rằng cũng không thể bắn trúng anh ta. Trên đường đều nói anh ta rất giỏi võ, xem ra không phải là tâng bốc.”

Ông Phó đá vệ sĩ văng ra, nhìn chiếc xe của Kiều Dĩ Thương lặng lẽ rời xa: “Dám chơi tao như thế, chuyện này chưa xong đâu.”

Thấy cảnh này, thư ký quay lại hỏi Chu Dung Thành có cần qua đó không. Trong bóng đêm, đầu ngõ bị một ánh lửa chiếu sáng, đầu mẩu thuốc lá bị vứt dưới mặt đất châm lửa chiếc giỏ tre bị vứt bỏ, chỉ thoáng chốc đã ánh lửa tận trời, chiếu sáng hai bên tường.

“Về biệt thự.”

Tài xé hỏi ông ta mặc kệ sao. Chu Dung Thành nhắm mắt lại không muốn trả lời. Tôi nháy mắt với tài xế, ông ta cố gắng lái thật vững vàng, không phát ra một chút động tĩnh, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Chuyện xảy ra tối nay khiến Chu Dung Thành có cảm giác đã mất mà tìm lại được với tôi. Sau khi tôi tắm rửa xong đi ra, ông ta đang tựa vào vách tường hút thuốc. Tôi hỏi ông ta không buồn ngủ sao? Ông ta không lên tiếng, tùy tay dụi tắt tàn thuốc trong ly nước, nhanh chóng đi về phía tôi. Ông ta khiêng tôi lên, vẻ mặt tràn đầy tình dục khủng bố, gần như bạo ngược. Ông ta ném tôi lên giường, cởi thắt lưng rồi đè đầu tôi vào giữa hai chân ông ta. Cả người tôi bị giam cầm không thể nhúc nhích, bị ông ta vùi mặt vào chùm lông rậm rạp. May mà chỗ ấy của ông ta không tanh không tối, chẳng qua là quá lớn, khiến tôi không thể hạ khẩu.

Tôi rất ít kinh nghiệm trong chuyện này. Có những người đàn ông thích, có những người đàn ông cảm thấy không kích thích bằng giao hợp. Mà tôi đa phần chỉ gặp những sau. Nếu như là tình thú một chút thì tôi còn làm được, nhưng nếu tối nay ông ta muốn sung sướng bằng cách này thì tôi thật sự không có thủ đoạn đó. Tôi muốn lấy lòng ông ta bằng cách khác, nhưng ông ta không cho phép. Ông ta đè mặt tôi xuống, tôi đành phải há miệng ngậm lấy nó, ông ta bị tôi bọc lấy, cúi đầu hừ một tiếng, tiếng kêu rất gợi cảm, cứ như đã lên tới đỉnh.

Ban đầu ông ta đi theo tiết tấu của tôi, đến khi tôi thành thạo một chút, ông ta dùng tay chống đầu tôi, đè tôi xuống sâu hơn. Mỗi lần bị thọc đến cổ họng, tôi đều không nhịn được nôn khan, còn lỡ cắn trúng ông ta. Ông ta hỏi tôi có phải tôi cố ý không, muốn làm cho ông ta tàn phế. Tôi không nói nên lời, chỉ có thể ra sức lắc đầu.

Thật lâu sau, cuối cùng ông ta khàn giọng gầm lên, phóng ra. Tôi ôm gò má tê dại ngồi trên đùi ông ta. Cơ bắp cường tráng của ông ta ánh lên màu mật ong bóng loáng đưới ánh dèn, ông ta kêu tên tôi, Hà Linh San.
Ông ta há mồm thở hổn hển, tôi dùng tay lau chất lỏng chảy trên khóe môi, còn lại đều nuốt hết. Tôi muốn vào phòng tắm đánh răng, ông ta lại kéo tôi khi tôi vừa đứng dậy, kéo vào trong lòng ông ta.

Ông ta lại kêu tên tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta. Trên mặt ông ta là mồ hôi nóng bỏng sau khi được thỏa mãn. Ông ta siết cằm cảnh cáo tôi: “Tôi không cho phép em quyến rũ người khác, bất kể là vì mục đích gì. Nếu em bị bẩn thì tôi sẽ bắn chết em.”