Sắc Dụ

Chương 152: Một cái nhìn lướt qua trong đêm tối



Tôi đứng dậy khỏi ghế: “Kiều Dĩ Thương cũng tham dự à?”

Vương Mãnh nói ông ta là kẻ đứng đằng sau, rất khôn ngoan, những chuyện này ông ta tuyệt đối sẽ không dính vào, đều là do anh Kim ra mặt, nhưng ông ta có tiếng nói, xảy ra chuyện ông ta lo được.

Cục trưởng cục Công an vô duyên vô cớ hy sinh rồi, thứ chuyện này ai cũng không lo được, Kiều Dĩ Thương lại dám đứng ra.

Tôi híp mắt lại: “Chỗ dựa của anh ta trên tỉnh lớn lắm à?”

Vương Mãnh lắc đầu: “Bản thân anh ta chính là chỗ dựa, còn ai cứng hơn anh ta nữa chứ? Cô không phải là người trong nghề, không biết được sự nông sâu của nghề này, hắc bạch va chạm với nhau, chỉ cần hắc đủ hắc, áp bức kẻ khác chỉ đơn giản như một trò đùa. Mấy tên trên tỉnh còn muốn chạy đến bên cạnh anh Thương kìa, đạo hạnh của anh ấy cao thâm đến đâu ngay cả con cáo già như ông Thường cũng không đoán ra được. Anh Long đã quen biết với anh ta bao nhiêu năm nay, mà cũng chỉ biết được chưa đến một phần mười thế lực của anh ta.”

Tôi thở ra một hơi thật dài, trong lòng như bị một tảng đá đè lên, tôi vẫn luôn cho rằng Chu Dung Thành và Kiều Dĩ Thương có thế lực ngang nhau, nhưng nghe Vương Mãnh nói như vậy, thật giống như bị người ta lấy tay nhéo cho một phát, giật điếng cả người.

Xét bạch đạo, thế lực của Chu Dung Thành ở đặc khu là không cần phải bàn, chỉ cần nhắc đến tên ông ta là mọi chuyện đều thông suốt, nhưng hắc được đến mức của Kiều Dĩ Thương cũng là hiếm có, quan trọng là ông ta thực sự khôn, chỉ áp trận ở đằng sau, đã có người khác thay ông tay làm việc, có móc ra vài trăm tên thì cũng chẳng móc được đến ông ta, chẳng trách Mạnh Duy Tới từng nói không muốn đụng tới bất kỳ kẻ nào dính dáng với Kiều Dĩ Thương, đã gây họa lại vô ích.

Vương Mãnh thấy sắc mặt tôi không tốt, cho rằng tôi sợ bị liên lụy, liền nói: “Anh Thương thích cô, đây là lần đầu nhìn thấy anh ấy vì một người đàn bà mà, mẹ nó, ngay cả mạng cũng không cần, đối đầu với cục trưởng cục công an đến mức kẻ sống người chết thế này, mà anh ấy vẫn còn nghĩ đến chuyện muốn có đàn bà. Cô biết cũng không ít chuyện đúng không, nếu là bất kỳ ai khác, cô chắc chắn không thể giữ lại được. Nếu không phải anh Thương bảo vệ cô, thì anh Long và anh Kim đã xử cô lâu rồi, cô bình thường đi một mình cũng không ít.”

Đầu lưỡi của Vương Mãnh lướt qua hàm răng trong miệng, để lộ ra một cái răng dính máu, hắn nhíu mày nói: “Tôi đã nói hết rồi, cô đừng đụng đến con gái tôi. Chuyện tôi làm bên ngoài, con gái và vợ tôi đều không biết, trong nhà cần tiền, làm tay sai có tiền nhanh, tôi cũng không phải trời sinh đã là kẻ xấu.”

Tôi lấy mắt ra hiệu cho tay chân của mình, anh ta liền mở cái khóa sắt trên chân Vương Mãnh ra, lại đưa cho hắn ta một bình nước và một điếu thuốc, Vương Mãnh lập tức cầm lấy, xương cốt trên người hắn đại khái đã gãy không ít.

“Xem ra anh cũng còn chút nhân tính, vì muốn nuôi sống gia đình, chỉ cần anh chịu ra mặt làm chứng Kim Đại đã ám sát cục trưởng Chu, tôi đảm bảo tối đa là ba năm anh sẽ được tự do. Ba năm này cả nhà anh sẽ tuyệt đối bình an, không phải lo cơm áo gạo tiền.”

Hắn ta có phần sửng sốt, mất một lúc mới ngập ngừng hỏi tôi, có thật không.

Vệ sĩ liền chỉ vào mặt hắn quát lớn: “Bà chủ của bọn tao đã hứa thì làm gì có chuyện không làm được. Đến đặc khu mà nghe ngóng thử xem, bà Chu đã ra tay thì kẻ nào dám không nể mặt.”

Vương Mãnh nghiến răng nói hắn làm, chuyện gì tôi cũng nghe theo cô.

Tôi bảo tay chân đưa Vương Mãnh đến bệnh viện, còn mấy tên còn lại đem quăng ở cái cửa hàng cũ ở phố Tây, đó là địa bàn của Ma Tùng, đem mấy tên này đến tạo cho hắn chút phiền phức, sống chết có số, sống không nổi thì coi như không có cái số đó vậy.

Tôi vừa rời khỏi quán bar thì đội trưởng Trịnh gọi điện đến, anh ta báo tôi biết đã tìm được hành tung của Kim Đại, chính là ở sòng bạc của Phó Bình, từ quán bar qua đó cũng không xa, tôi bèn bảo anh ta chờ tôi.

Vệ sĩ nhanh chóng đưa tôi đến trước cổng sòng bạc, đội trưởng bước đến hỏi tôi thế nào rồi, tôi nói có thể hành động rồi.

Đội trưởng Trịnh phái đến năm đặc vụ và chín cảnh sát hình sự, để tránh đánh rắn động cỏ cũng không dùng xe cảnh sát, đều là xe hơi đen thông thường, dấu trong mấy góc đường mà ánh đèn không chiếu tới được, hoàn toàn hòa vào bóng đêm.