Sắc Dụ

Chương 158: Ai dám động vào cô ấy, tôi sẽ giết người đó



Triệu Long vừa rống lên giận dữ thì đám vệ sĩ vây quanh ghế sô pha sôi nổi đem vũ khí nhắm ngay vào tôi, khoảng cách cách thân thể tôi thậm chí không tới nửa bước chân, tôi có thể cảm nhận được vũ khí lạnh băng và bén nhọn, không cần phải đâm thủng tôi, chỉ cần nhẹ nhàng chạm một cái là có khả năng tôi sẽ về chầu trời.

Biểu cảm trên mặt bọn họ rất kinh khủng, đáy mắt không có một chút độ ấm và nhân từ nào, chỉ có ác ý và xấu xa.

Trường hợp như vậy làm trái tim tôi như chìm xuống đáy cốc.

Triệu Long nóng nảy, anh ta muốn cho tôi có đến mà không thể trở về.

Từ bệnh viện đến quán bar sắc tình này không có bất cứ đèn xanh đèn đỏ nào, nếu cảnh sát muốn tra thì cũng không có camera làm mục tiêu, anh ta đã sớm tính kế mọi việc, chính muốn lặng yên không một tiếng động mà đánh rớt tôi.

Trong vòng nửa ngày Chu Dung Thành sẽ không phát hiện tôi xảy ra chuyện, hôm nay rốt cuộc tôi có thoát khỏi chỗ này được hay không thì phải xem ý trời, và phải xem bản lĩnh của tôi.

Tôi thở ra một hơi thật sâu, cố gắng ép mình bình tĩnh lại, ly rượu của Triệu Long đã trống không, tôi đã tận mắt nhìn thấy anh ta uống xong, rượu không có vấn đề gì, tôi ngửa cổ đem ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch, ở trong tầm mắt của ông ta mà dốc ngược ly, không còn một giọt dư thừa.

“Ông chủ Triệu mời tôi uống rượu chỉ có một ly thôi sao?”

Anh ta dùng đầu lưỡi liếm qua răng cửa, lộ ra một tia hung tợn: “Đây là con đường gì rồi? Mẹ nó mày không sợ sao?”

“Sợ nhưng còn đường để đi sao, nếu mà chết thì vẫn nên làm người có cốt khí chút, tôi không thể ném mặt mũi người đàn ông của tôi đi được. Nếu tôi có về chầu trời thì cũng vẫn rượu đủ cơm no, tốt xấu gì tôi cũng là vợ của cục trưởng Cục Công An, điểm này ông chủ Triệu không hiểu được đâu.”

Anh ta thấy vẻ mặt tôi nghiêm nghị không sợ, không mấy vui vẻ: “Được, có gan, thật con mẹ nó có gan, không hổ là người phụ nữ của Chu Dung Thành, tao cho mày uống, nhiều ít tao cũng cho.”

Anh ta lại rót cho tôi một ly nữa, tôi bình tĩnh gạt đi mũi dao gần như đang chọc thẳng vào mặt tôi ra, tên tay sai kia phân cao thấp với tôi, đầu ngón tay tôi cũng không phải ăn chay, tuy rằng sức lực kém cỏi, nhưng toàn thân đều ra sức, tôi đang thử tìm hiểu để hiểu rõ Triệu Long.

Triệu Long thấy thế nhíu mày ý bảo người đó lui ra, lúc này tên tay sai mới đem dao ra xa tôi một chút.

Xem ra anh ta chưa muốn giết tôi ngay. Tôi nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ sậm chứa trong ly: “Thì ra đây là vừa ra khỏi (*) Hồng Môn Yến.”

(*) Hồng Môn Yến: Trong văn hoá Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

Triệu Long châm điếu thuốc, anh ta đánh giá tôi: “Mày cũng quá không biết điều, ở hồ nước đặc khu này là nơi mà một người phụ nữ như mày có thể làm loạn sao? Kim Đại là em trai tao, đi theo tao đánh khắp thiên hạ, nó bị mày chỉnh có lẽ mạng cũng không giữ được, tao có thể buông tha cho mày sao? Mày cho rằng người đàn ông của mày có thể bảo vệ mày sao, nếu tao muốn một người nào đó gặp tai hoạ thì người đó không thể trốn thoát được đâu, tao có rất nhiều biện pháp.”