Ngọc như ý đập mạnh xuống cánh tay ông ta, phát ra tiếng thở nặng nề, mặc dù mặt ông ta không có biểu cảm, nhưng tôi thấy một lượng lớn máu rỉ ra từ vết dao chém của ông ta, băng gạc nhiều lớp ướt đẫm máu, máu điểm trên màu trắng đến chói mắt, ông ta vẫn cười một cách thờ ơ, tôi hỏi ông ta không đau à.
Ông ta nói có hơi.
Tôi cau mày: “Vậy thì anh cười cái gì?”
Ông ta đứng dậy khỏi ghế, vòng qua chiếc bàn dài rồi đi về phía tôi, vừa đến gần vừa chậm rãi tháo băng gạc ra: “Nếu tôi không cười, để cô biết được rằng cô đã khiến vết thương của tôi nứt ra, chẳng phải cô sẽ tự trách bản thân mình sao. Tôi vẫn thích dáng vẻ nhe nanh múa vuốt, ỷ được yêu thương nên kiêu căng của cô hơn.”
Tôi mím môi nhìn vết thương lộ dưới không khí của anh ta, quả nhiên da thịt lại bị xé toạc ra, phần đuôi những vết sẹo gớm ghiếc dài đến xương khuỷu tay. Có thể thấy được cô gái kia xuống tay hung và nhẫn tâm đến mức nào.
Một người luôn luôn bình tĩnh như tôi đột nhiên không dám nhìn thêm nữa.
Từ khi biết ông ta đến nay, tôi luôn luôn cảm thấy ông ta mang trên mình tội ác tày trời, sẽ bị ông trời trừng phạt, ông ta giết người không chớp mắt, phất tay một cái là lấy đi hơn chục mạng người, làm nhiều chuyện ác đi ngược lại với chuẩn mực xã hội, đi ngược lại với lẽ trời. Sâu trong đôi mắt ông ta không có độ ấm, chỉ có vực băng sâu thẳm, giống như lời nói lạnh lùng của ông ta vậy.
Nhưng ông ta sẵn sàng cứu một cô gái đang gặp nạn, nhiều người dưới lớp vỏ bọc của người tốt chưa chắc đã đành lòng làm như vậy, ông ta ở trong bóng tối vô biên, bản chất con người ở nơi sâu cũng không phải là không có ánh sáng.
Cái người Kiều Dĩ Thương này khiến tôi càng thêm bối rối.
Ông ta có chút cứng ngắc quay cổ tay lau vết thương, ở góc độ này sẽ chạm đến xương cốt, có thể làm tổn thương phổi dù chỉ là lực nhẹ, tôi không nói lời nào, nắm lấy đầu ngón tay của ông ta, đẩy ông ta xuống ghế sô pha. Ông ta hơi sững sờ, thấy tôi ngồi xổm trên mặt đất sau đó tiến lại gần thân thể ông ta, ông ta cười hỏi có phải muốn cởi khoá quần ông ta không.
Tôi lạnh lùng liếc ông ta một cái, kéo cánh tay của ông ta xuống trước mặt mình, tỉ mỉ bôi thuốc mỡ cho ông ta, không bỏ sót bất kì tấc da nào, chỗ vết dao chém bị huỷ hoại nặng nề nhất, tôi nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể xuống tay được, tôi biết rằng Kiều Dĩ Thương rất có sức chịu đựng, nhưng dù sao tôi cũng không phải bác sĩ, cũng không biết làm thế nào mới khiến ông ta bớt đau hơn.
Tôi hé môi, nhẹ nhàng thổi vào vùng da thịt bị toạc ra, ông ta run lên, tôi nghĩ là ông ta đau, động tác nhẹ nhàng hơn, tôi hỏi ông ta đau không. Ông ta im lặng, tôi nói rằng nếu đau thì bảo tôi.
Ông ta đột nhiên kêu đau.
Tôi ngẩng đầu lên, ông ta nhìn tôi rồi lặp lại lần nữa rất đau.
Tôi nói tôi đi tìm người khác, vừa định đứng dậy thì ông ta đột ngột kéo tôi, thân thể tôi mất thăng bằng nhào vào trong vòng tay ông ta, ông ta chỉ vào đôi môi tái nhợt của mình: “Hôn tôi đi, hôn rồi thì không đau nữa.”
Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng ông ta đang trêu chọc tôi, với vẻ mặt bình tĩnh, tôi chống tay lên sô pha và che môi ông ta lại, ông ta cười thầm, ngoan ngoãn cho tôi che, tôi lại ngồi xổm xuống băng bó vết thương cho ông ta, hai sợi tóc dài lướt qua đôi má, xoã xuống bàn tay thon dài đẹp đẽ của ông ta, chúng tôi không nói tiếng nào, cả căn phòng lặng im như tờ.
Một tia nóng rực trên đỉnh đầu, xuyên qua da thịt tôi, tôi biết đó không phải ánh nắng ngoài cửa sổ, mà chính là ánh mắt nhìn tôi chăm chú của ông ta.
Trên đời này, không có gì quyến rũ, nóng bỏng và hung hăng hơn ánh mắt của Kiều Dĩ Thương.
Tôi buộc chặt cánh tay ông ta xong, hung hăng ném đi, ông ta vẫn chưa thoả mãn dư vị: “Nếu cô Hà luôn luôn dịu dàng như vậy, tôi có bị thương bao nhiêu lần cũng đáng.”