Sắc Dụ

Chương 177: Nhớ tôi rồi sao



Thường Cẩm Lệ đi về phía phòng ngủ, mỗi bước cô ta tiến lại gần làm cho tim tôi lại nâng lên một hồi, dường như nhảy ra khỏi lồng ngực, thái độ không chút giấu giếm của Kiều Dĩ Thương khiến tôi rất khó hiểu, nếu ông ta có ý định ngăn cản thì chưa chắc đã không ngăn cản được, cô ta cho dù có nghi ngờ, cũng không thể xông lên như điên, nhưng mà ông ta lại không ngăn cản.

Tôi không đoán được ý định của ông ta là gì mà lại thờ ơ như vậy, tôi vô thức muốn khóa mình lại, chỉ cần không bị Thường Cẩm Lệ bắt tại trận đang thông dâm trên giường, thì sự tình sẽ không quá phức tạp, do hoảng hốt nên tay tôi có chút không nghe sai khiến vừa mới dùng ngón tay chạm vào ổ khóa thì cửa đã bị Thường Cẩm Lệ từ ngoài đẩy vào, theo quán tính đột ngột đập vào ngực tôi, tôi ngã về phía sau một bước, tôi và cô ta bốn mắt nhìn nhau trong không khí, vẻ mặt vốn đã mệt mỏi của cô ta đột nhiên biến sắc: “Bà Chu?”

Tôi buộc mình phải bình tĩnh và mỉm cười với cô ta, cô ta không có ý tốt, chỉ có sự thù địch mạnh mẽ: “Tại sao cô lại ở đây.”

Cô ta ngước qua đầu tôi nhìn vào chiếc giường ở chính giữa phía sau tôi, tôi vẫn chưa kịp thu lại tấm lụa tơ tằm chồng chất ở cuối giường và hai cái gối xếp cạnh nhau, ở giữa bị trũng xuống có dấu vết đã ngủ qua. Sắc mặt cô ta càng thêm tái nhợt khó chịu, quay ra chất vấn Kiều Dĩ Thương: “Anh Thương, tại sao bà Chu lại ở trong phòng anh.”

Kiều Dĩ Thương bình tĩnh đặt tách trà xuống, dựa vào lưng ghế sofa: “Cô ấy đến tìm anh có chuyện.” Bất cứ kẻ ngốc nào nghe thấy câu giải thích đó đều biết là giả tạo, căn bản không có khả năng là thật, mới sáng sớm đã đến nhà thì rất thô lỗ, trận tranh chấp đó mới ổn định trước đó không lâu, Thường Cẩm Lệ đương nhiên không tin, cô ta cau mày nói đã đến bao lâu rồi. Kiều Dĩ Thương thản nhiên như không nhìn đồng hồ: “Khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi.”

Sau khi nói xong ông ta cười nhìn tôi chăm chú: “Vợ tôi đã hiểu lầm rồi, làm phiền bà Chu thanh minh giúp.” Tôi cười xác thực nói tôi thay Chu Dung Thành đến bàn công chuyện, tìm ông Kiều đây nói chuyện công vụ, ông ấy quá bận với những dự án của cục thành phố không thể tự mình đến được, nếu không tôi đã không mạo muội đến đây như vậy.

Trên mặt Thường Cẩm Lệ cũng không giảm đi sự nghi hoặc và tức giận, nhưng giọng điệu đã dịu đi một chút: “Vậy sao.” Tôi nghiến răng nói chính là như vậy, nếu không bà Kiều nghĩ thế nào, loại người này có thể đến đi trong khách sạn bất chấp những lời đồn đại sao.

Cô ta cười giễu cợt và nói chưa chắc, ai biết được lòng người có quỷ hay không. “Giữa thanh thiên bạch nhật, bà Kiều lo lắng nhiều rồi.” Cô ta trầm mặc một lúc, thầm cân nhắc lợi hại, đem so sánh thế lực thân phận của cô ta và Kiều Dĩ Thương cùng với tôi trên mọi phương diện minh bạch, cuối cùng rút ra được kết luận cô ta rõ ràng là người yếu nhất.

Cô ta không tranh cãi kịch liệt, càng không dũng cảm cãi mãi không từ bỏ, mà chỉ nở một nụ cười hào phóng, chủ động nắm tay tôi: “Bà Chu đừng trách tôi, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cảnh như vậy cũng khó tránh khỏi có hoài nghi, kì thực nếu suy nghĩ kỹ thì đúng là tôi lo lắng quá rồi, cục trưởng Chu đối với cô tốt như vậy, cô cũng là một người thông minh, cũng sẽ không làm chuyện như vậy.” Tôi cười không nói gì, cô ta vuốt ve ngón tay tôi và chiếc nhẫn kim cương trên đó: “Việc tốt khó đến, hôn lễ của tôi và anh Thương xảy ra chút chuyện, bà Chu lần này liệu có đi trước tôi một bước không.”

Tôi bình tĩnh rút ngón áp út đang đeo nhẫn kim cương ra khỏi tay cô ta: “Tôi và Chu Dung Thành vẫn chưa có kế hoạch, tôi không quá xem trọng nghi thức.” “Đây chính là sự thông minh của bà Chu, hôn lễ đơn giản thì phụ nữ chúng ta mất mặt không can tâm, hôn lễ long trọng thì các quan chức cấp cao sẽ bị bêu rếu, tôi thấy ai mà gặp đối thủ có tầm nhìn xa trông rộng như bà Chu đây nhất định sẽ đứng ngồi không yên.”

Có câu nói châm biếm miệng nam mô bụng bồ dao găm, Thường Cẩm Lệ là người phụ nữ hợp nhất với câu nói đó mà tôi từng biết, cô ta rất biết đường ẩn nhẫn, những lời nói ra đều rất có tư vị, làm cho trong lòng người khác cảm thấy rất khó chịu, không cách nào phản bác được, cô ta tuyệt đối là một người có thể chiến đấu với tiểu tam để bảo vệ vị trí vợ cả.

“Anh Thương, sáng nay ba gọi điện đến bảo em chuyển lời cho anh, ông ấy rất hài lòng với người phụ nữ mà anh đưa qua.” Kiều Dĩ Thương nói ừ: “Ba vợ thích thì tốt.”

Thường Cẩm Lệ rũ mắt xuống, giọng điệu đầy ẩn ý: “Nhưng ba đã nói, anh còn chưa có thử lấy cho ông người phụ nữ ông ấy chỉ đích danh mà trực tiếp mang tặng ông ấy, đặc biệt đưa cho ông ấy nên cũng có chút thất vọng, hài lòng thì vẫn hài lòng, nhưng dù sao vẫn không phải người ông ấy muốn nhất.”

Cô ta nói xong cười: “Người ba muốn rốt cuộc là ai, anh có thể hùa theo sự yêu thích của ông ấy, nhất định là biết.” Kiều Dĩ Thương rút một điếu thuốc ra châm lửa: “Không rõ.”

“Nhất định phải trẻ trung xinh đẹp thông minh và lanh lợi, nhất định phải nổi bật hơn các dì trong gia đình, ba khẳng định sẽ chấp nhận anh sống chết có nhau, còn rất vừa với ý của ông ấy.”

Kiều Dĩ Thương cười nói người phụ nữ trong lòng ông ấy cũng không bằng viên ngọc quý trong tay ông ta. Thường Cẩm Lệ cười tươi rói: “Anh cái gì cũng giấu em, nhưng miệng lại luôn dỗ dành em.”



Cô ta kéo tay tôi bước ra phòng khách, ra hiệu bảo tôi ngồi xuống, đi đến bàn uống nước rót một cốc sữa bò nóng đưa cho tôi với tư thế của nữ chủ nhân rất đạt cũng rất tận lực: “Anh Thương, bảo người ta đưa đồ ăn sáng đến phòng khách. Em vẫn chưa ăn sáng.”

Kiều Dĩ Thương dùng đầu ngón tay rút điếu thuốc ra khỏi miệng, phả ra một đám khói trắng: “Anh đưa em về.” Sắc mặt Thường Cẩm Lệ có chút suy sụp: “Làm sao, anh ở đây em không thể đến sao? Đợi chút nữa muốn đuổi em ra ngoài, bà Chu là khách, em không ở đây anh tiếp đãi không chu đáo thì phải làm sao.”

“Lại nói người phụ nữ cô độc, nói chuyện phiếm truyền ra ngoài cũng không hay.” Nói chuyện phiếm vốn dĩ không ai nói thì cũng không ai biết, Thường Cẩm Lệ nhất định muốn ở lại nên cứ nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt của vợ cả người phụ nữ như tôi là phiền nhất, hơi một chút không chịu được thì có thể đào góc tường của cô ta bất cứ lúc nào.

Kiều Dĩ Thương nhấc điện thoại bảo phòng trọ giao đồ ăn, ông ta đứng lên đi vào phòng ngủ, không có khép cửa lại, đi vào chỗ mà ở phòng khách không nhìn thấy để thay quần áo chỉnh tề, nụ cười và vẻ mặt dịu dàng của Thường Cẩm Lệ hoàn toàn thu lại, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

“Bà Chu, tôi không tin lời giải thích vừa rồi của cô, nếu mà tôi ngu xuẩn như vậy thì đã không dám gả cho anh Thương.”

Ở thế bất lợi nên chỉ có thể giả câm giả điếc, tôi im lặng ngoảnh mặt làm ngơ trước sự chất vấn của cô ta, cô ta cười lạnh: “Nếu cục trưởng Chu biết bộ mặt lẳng lơ dâm đãng của cô, không biết liệu có đá cô ra khỏi cửa để cô thảm hại giống như con chuột ngoài đường không.”

Tôi cười như không cười nhìn cô ta, tôi muốn biểu đạt là Chu Dung Thành biết, nhưng cô ta lại hiểu nhầm rằng tôi đang gây hấn với cô ta: “Bà Chu chắc là tương khắc với tôi, tôi hiện tại có chút sợ cô, nếu có thể làm thế nào cô mới chịu buông ta cho những người bên cạnh tôi.

Tôi lại thêm một lớp nợ mới trên môi: “Bà Kiều yên tâm, lần này là lần cuối cùng.” Tôi nhìn lá trà đang trôi trong chén của Kiều Dĩ Thương: “Đã không cùng đường không cùng quan điểm, có được ắt sẽ có mất. Cuộc sống ổn định và sự cám dỗ của thế giới, mỗi người đều sẽ phải đối mặt với sự lựa chọn, suy cho cùng thì cũng rất ít người chọn cái sau, huống hồ chồng tôi cũng không để tôi có lý do để chọn cái sau.” Cô ta cười hả hê: “Bà Chu cuối cùng cũng thừa nhận rồi, không diễn nữa sao?”

Tôi nghiêng đầu chớp mắt: “Bà Kiều đã mặc định tôi là người độc ác, tôi hành xử lương thiện có tác dụng sao.” Cô ta liếc nhìn phòng ngủ, mở tủ quần áo truyền đến âm thanh huyên náo, Kiều Dĩ Thương không chú ý bên ngoài, cô ta đột nhiên tiến lại gần tôi: “Hà Linh San, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có người giật đồ của tôi, thì đều phải trải qua những ngày tháng dày vò, sống không bằng chết, tôi sẽ từng chút từng chút một đem cô ta nấu thành bộ xương trắng. Gần như méo mó.”

Tôi nhướng mày cười: “Hóa ra bà Kiều không phải là một con thỏ trắng yếu đuối trong tình cảm, trong cuộc sống cũng là một con sói đội lốt cừu.”

“Lớn lên trong một gia đình xã hội đen, cũng gả cho một người như vậy, con thỏ làm sao lớn mật quyết đoán như vậy, tôi nhất định ngăn chặn tất cả những người phụ nữ dòm ngó mới dám chọn lựa vị trí này.”

Cô ấy vuốt mái tóc dài rơi lả tả của tôi: “Nếu bà Chu ép tôi ra tay, tôi e là cô không thể chịu nổi. Ba tôi có nói, tôi kế thừa chín phần kỹ năng của ông ấy, sự tàn nhẫn của ông ấy tôi đã học không bỏ sót một chút nào.” Sống lưng tôi cảm giác có một tầng khí lạnh, Kiều Dĩ Thương đúng lúc này bước ra, ông ta thay một bộ tây trang màu đen, hỏi Thường Cẩm Lệ ở lại ăn cơm hay đi ra ngoài với ông ta.

Sau khi Thường Cẩm Lệ cảnh cáo tôi xong, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ở bên Kiều Dĩ Thương, cô ta đi qua khoác lên cánh tay ông ta, yêu kiều nói đi cùng ông ta. Cô ta hỏi bà Chu thì làm thế nào, Kiều Dĩ Thương nói Hàn Xuân Bắc sẽ đến tiếp tục thảo luận công việc thay ông ta.

Cả ba chúng tôi đều biết đây là lời nói dối, nhưng không ai dám phá, sau khi bọn họ đi tôi yếu ớt gục xuống ghế sofa, nhịn không được muốn nghĩ xem từ lúc bắt đầu mình đã sai ở bước nào, cục diện bị đẩy đến mức ngày hôm nay nguy cơ trùng trùng. Tôi giống như một người máy, sàng lọc mỗi việc sau nửa năm tôi cuối cùng cũng hiểu tôi không sai, tôi chỉ là một con rối bị các thế lực cầm quyền chơi đùa, từ lúc bước vào cục diện này đã được định sẵn phải đối đầu với tất cả những người trong cục diện này, chơi đùa với tình yêu thù hận quyền lực địa vị, cúi đầu trước vận mệnh nghiệt ngã không do mình làm chủ, cúi đầu trước những bàn tay điều khiển khống chế quyền lực.

Dù tình yêu có tồn tại trong trái tim những người như họ, nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, họ sẽ không còn gì nữa nếu rơi khỏi đỉnh kim tự tháp, họ vì bảo vệ tất cả những điều này nên không thể không máu lạnh điên cuồng. Đến tận năm giờ chiều tôi vẫn không có một chút tin tức, tôi đợi điện thoại của Chu Dung Thành, nhưng ông ấy so với tôi còn bình tĩnh hơn, ông ấy biết tôi thất bại rồi, đợi tôi chủ động giải thích.



Khi tôi lấy hết can đảm đối diện với giọng nói của ông ấy ở đầu dây bên kia, vì quá căng thẳng và hổ thẹn nên đã không nhịn được rơi xuống, tôi vừa khóc vừa run rẩy gọi tên ông ấy. Ông ấy không đáp lại ngoại trừ tiếng thở. Đây là khoảng cách và sự trầm lặng dài nhất cũng xa nhất giữa tôi và ông ấy, ông ấy lắng nghe tiếng khóc của tôi, còn tôi thì bối rối trước sự im lặng của ông ấy.

Tôi nói tôi xin lỗi, tôi không làm được. Rất lâu sau ông ấy mới phát ra tiếng cười nhẹ: “Anh biết sẽ có kết cục như thế này, thế nên tối qua anh không sắp xếp người ở tầng một, bởi vì biết sẽ không cần dùng đến.” Tôi thà rằng để ông ấy đánh tôi mắng tôi hay thậm chí dọa giết tôi, hận tôi cũng không muốn ông ấy giống như gió nhẹ mây bay vậy.

Ông ấy hỏi bằng giọng trầm khi tôi có chút ngạt thở: “Vết thương ở cổ tay đỡ hơn chưa, có bị dính nước không.” Tôi choáng váng, trước mắt tôi nổi lên sương mù âm u, đây là quả đại bác mạnh nhất, nó đã làm sụp đổ bức tường thành sứt mẻ của tôi, bơm vào axit mênh mông vô tận, thấm đẫm vào trái tim và máu của tôi. Tôi hỏi ông ấy tha thứ cho tôi không.

Ông ấy có chút không biết phải làm sao: “Nếu không thì thế nào, em biết anh có thể làm cho em rất ít.” Tôi che miệng nghẹn ngào khóc nức nở, ông ấy ở đầu kia điện thoại nhẹ nhàng an ủi tôi, tôi nghe thấy cấp dưới hỏi ông ấy về tình tiết vụ án và hội nghị, ông ấy đều bảo đối phương đợi chỉ để xoa dịu cảm xúc của tôi, ông ta nhìn tôi không ngừng rồi cười nói: “Nếu vẫn còn khóc nữa, anh sẽ trở thành một quan chức bỏ bê công việc của mình đi làm việc riêng tư mất.”

Tôi nuốt nước bọt và nói: “Tối nay Kiều Dĩ Thương sẽ vận chuyển một lô hàng hóa quan trọng ở bến tàu, rất khó để cục thành phố giam giữ, nhưng em có thể thử phá hủy nó.” Tôi không thể để Chu Dung Thành bị chết bởi vấn đề này, từ nay về sau cho dù thế nào đi chăng nữa trung gian, hôn nhân, tin tức đều sứt mẻ tôi nhất định phải làm cái gì đó để che lấp và bù đắp. Chu Dung Thành trầm mặc hai giây: “Không cần ép buộc quá.”

Tôi nói không ép buộc. Tôi dừng cuộc gọi này, ra khỏi khách sạn và đón xe đi về phía cảng, xe đậu ngoài cổng sắt của cảng, có mấy tên côn đồ đang canh cổng. Bọn họ không biết tôi nên dùng đèn pin chiếu vào mặt tôi, hỏi tôi là ai, đến đây làm gì, tôi nói tôi đến tìm Kiều Dĩ Thương, người đó hít lên một tiếng: “Cô trực tiếp gọi tên anh Thương?” Người đàn ông đầu trọc bên cạnh huých vào sườn anh ta một cái: “Không phải bạn gái sao?” Mọi người không yên tâm, bĩu môi bảo anh ta đi vào thông báo, tôi hét to nói tôi họ Hà.

Không đến một phút đồng hồ sau khi tên đầu trọc đi vào, hắn nhanh chóng chạy ra, chào hỏi mấy người khác rồi đẩy cửa sắt ra, phủi bụi trên thân thể gật đầu nghiêng mình chào cười nói: “Cô Hà, tôi có mắt như mù, mời cô vào.”

Tên đầu hói dẫn tôi đi về phía trước, tôi để ý đến mọi thứ trên đường đi, tôi thản nhiên như không có việc gì, tên đầu hói chỉ vào cánh cửa sắt sau lều, nhà kho quá nóng, không có cửa sổ, người không thể ở được.

Anh ta dừng lại bên ngoài căn lều lớn nhất, kéo rèm lên, cúi xuống nói cô Hà đến rồi. Kiều Dĩ Thương đang ngồi trên ghế uống trà, Hoàng Mao và một người đàn ông có vết sẹo dài cũng đang ở đó, sau khi tôi đi vào vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi, không thân thiện cho lắm, Kiều Dĩ Thương hỏi tôi sao lại đến đây, tôi nói vụ án của Dung Thành sắp kết thúc rồi, ở đây thêm hai ngày nữa là phải về.

Ông ta mặt không biểu tình ừ một tiếng: “Không gấp, sáng mai tôi tiễn cô.” Ông ta đưa tay ra cho tôi, tôi thuận theo bước đến, ngồi vào lòng ông ta, ông ta cười hôn lên khóe môi tôi: “Nói ra cái cớ quang minh chính đại như vậy, không phải vì nhớ tôi muốn đến xem một chút sao.”

Tôi không thèm quan tâm ông ta, ông ta cười càng lớn hơn. tên mặt sẹo ở bên cạnh xoa tay: “Anh Thương, anh có phụ nữ để làm, mấy anh em nhìn thấy mà thèm, chúng nó đã khô héo nửa tháng nay rồi, hai quả trứng cũng trướng lên rất khó chịu.”

Bởi vì ôm tôi trong lòng nên tâm tình Kiều Dĩ Thương rất tốt, lấy ra một tấm thẻ ném qua: “Tối nay hàng xuất cảng, ngày mai cho các chú nghỉ ngơi một buổi tối, sáng sớm hôm sau trở về là được.” Tên mặt sẹo nháy mắt với Hoàng Mao, xoa xoa tay cười độc ác: “Anh Thương, có câu nói này của anh chúng em liền sảng khoái vui chơi rồi, không cần đợi đến tối mai, trước khi anh đến chúng em đã gọi gái điếm rồi.”

Anh ta đi ra ngoài lều bạt huýt sáo, giọng nói của một người phụ nữ quyến rũ vang lên, kèm theo mùi nước hoa rẻ tiền, đung đưa phất phơ tiến vào, một người béo một người gầy nhìn như một tay lão luyện, loại phụ nữ này kĩ thuật vô cùng tốt, nếu một người có ham muốn thuần túy, tìm họ sẽ rất thoải mái.

Kiều Dĩ Thương vừa cười vừa chửi một câu súc vật, cũng không nói gì khác nữa, Hoàng Mao kêu người phụ nữ béo đến phục vụ anh ta để lại cho tên mặt sẹo người gầy, họ cũng không né tránh, trực tiếp cởi quần ra rồi làm, tôi và Kiều Dĩ Thương ngồi ở đầu bên kia quay lưng về phía họ. Người phụ nữ béo ục ịch ngồi xuống, Hoàng Mao bị kẹp biểu tình dữ tợn, anh ta lớn tiếng hỏi xem có muốn làm với anh Thương hay không, người phụ nữ tùy ý vặn vẹo thân thể: “Muốn, trong đặc khu này có người phụ nữ nào không thèm muốn anh Thương sao, nhưng chúng tôi cũng không làm được.”

Hoàng Mao cười lớn: “Làm ông nội đây cũng là hời cho cô rồi.” Người phụ nữ béo chớp mắt rên rỉ ừ ừ a a, cô ta chớp mắt nhìn ra ngoài lều làm điệu run rẩy nói: “Sương mù làm sao lại lớn như vậy, vừa nãy vẫn còn không có.” Thân thể Hoàng Mao dừng lại: “Sương mù: ban đêm lấy đâu ra sương mù.” Anh ta đẩy người phụ nữ béo ra, vừa kéo quần vừa đi ra ngoài xem, không lâu sau liền chạy lại: “Anh Thương, trên biển có sương mù rồi, mấy con thuyền ở cảng vẫn chưa rời bến, chúng ta vẫn xuất sao?” Tên mặt sẹo nghe thấy cũng đứng dậy khịt khịt mũi rồi đi ra khỏi lều nhìn xem, cũng chửi rủa quay lại: “Thật là bất thường, mưa lớn xong cũng không thể con mẹ nó xuất hiện sương mù lớn như vậy, sương mù này làm sao lại trắng như vậy?” Bình thường sương mù có màu trắng xám hoặc màu trắng vàng, màu trắng tinh như vậy không tồn tại bởi vì trong sương mù có bụi và khói, những kẻ cáo già làm ăn ở bến sông này rất khó bị lừa.

Kiều Dĩ Thương ngậm điếu thuốc trong miệng đi ra ngoài, ông ta ngửi thấy mùi gì đó không đúng, bảo Hoàng Mao đưa ống nhòm cho ông ta, ông ta nhấc lên nhìn bờ biển xa xăm một lúc lâu, giọng nghiêm nghị nói: “Cớm trà trộn vào rồi.”