Thường Cẩm Lệ cơ thể cứng đờ, đôi mắt của cô ta rũ xuống, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, cô ta vừa đi vừa bình tĩnh ngẩng đầu lên: “Không phải! Không phải!”
Kiều Dĩ Thương cười lớn: “Không phải sao?” Quản lý mang theo mấy người ở bộ phận tiếp tân tới để có thể trấn an khách hàng, còn mấy tên phục vụ thì thừa dịp hỗn loạn mà muốn mang người chết tới buồng nhỏ ở trên boong tàu, yên lặng không tiếng động xử lý sạch sẽ. Lúc bọn họ đi ngang qua Kiều Dĩ Thương, ông ta đột nhiên giơ tay lên ngăn cản, ý muốn đối phương dừng lại, sau đó liền mở bàn tay đang cuộn lại của người chết ra, lấy ra một đôi bông tai.
Khi ông ta làm động tác này, Thường Cẩm Lệ nhíu chặt lông mày. Ông ta chỉ cười mà không nói bất cứ lời nào, khiến cho cô ta có chút không đoán được ý đồ của ông ta. Ông ta cầm đôi bông tai lên, ướm thử vào vành tai của Thường Cẩm Lệ. Sau khi nhìn một hồi lâu, anh nói: “Đôi bông tai này chính là của em.”
Mấy vị bà chủ ngồi ở bên cạnh tôi có chút ngạc nhiên, bà Mạc chọc chọc vào cánh tay của tôi, hạ giọng nói: “Đây chính là chuyện đáng sợ nhất. Không tính chuyện bà Chu đắc tội, nhưng khoảng thời gian cô rơi xuống nước cách đó không đến một giờ, người ta sẽ rất dễ nghĩ rằng cả hai chuyện này có cái gì đó liên quan tới nhau. Đôi bông tai ngọc bích trong tay của người chết kia chính là mồi nhử. Lúc Kiều Dĩ Thương tự tay ướm thử đôi bông tai đó lên vành tai của Thường Cẩm Lệ, ông ta lời ít ý nhiều: “Dưới bóng đêm, đôi tai này nhìn càng đẹp hơn, chỉ là vì em mà vẻ đẹp của nó bị ẩn giấu đi.”
Thường Cẩm Lệ không khỏi cảm thấy bối rối, kỹ năng diễn xuất của cô đúng là quá tệ rồi. Mặc dù cô là cũng một người tàn nhẫn, mưu mô, nhưng nếu so sánh với Kiều Dĩ Thương, thì cô vẫn còn kém xa. Cô cố gắng lẩn lẩn tránh ánh mắt của Kiều Dĩ Thương, nhưng ông ta lại lạnh lùng nói: “Là anh nhận lầm sao? Dù tối nay là lần đầu tiên em mang đôi bông tai này, nhưng chỉ cần nhìn qua một lần, cơ bản là anh sẽ nhớ được.”
Thường Cẩm Lệ hít sâu một hơi, mặt không đổi sắc, đối mặt với Kiều Dĩ Thương nói: “Anh Thương hoài nghi em sao? Bà Chu đã cho em đôi bông tai này. Lúc nãy em còn không tìm thấy nó, không ngờ lại có người tay chân không sạch sẽ lấy trộm nó đi. Món đồ trang sức mấy trăm triệu này em cũng không quan tâm lắm.” Kiều Dĩ Thương nói tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Anh ta đẩy bà Chu xuống nước, có thể là thuận tiện lấy trộm luôn đôi bông tai của em đi. Người này cũng thật là ghê tởm! Chết cũng không hết được tội! Chỉ là em không biết ông ta là ai, đồ mà người chết cầm em cũng không muốn lấy lại.” Thường Cẩm Lệ nói xong, không để ý tới đau đớn, liền lấy đôi bông tai ném xuống biển. Đáy mắt của Kiều Dĩ Thương run lên một cái, nhưng mà, anh vẫn duy trì giống như cũ, nở ra một nụ cười: “Em giống như biết được rất nhiều điều?”
Trên boong tàu, tiếng người nói chuyện ồn ào, huyên náo, nên không ai biết được bọn họ đang nói cái gì. Chỉ là quản lý đứng ở ngay sau bọn họ, một chữ ông cũng không nghe sót. Sắc mặt của ông có chút thay đổi. Kiều Dĩ Thương và Chu Dung Thành, cả hai người này ông đều không thể đắc tội với họ. Nếu như vụ án này là một vụ án mưu sát, để không gây ra rắc rối lớn, chắc chắn ông ta sẽ phải cho người khiêng người chết đi, thông báo cho tất cả các hành khách tạm dừng việc ca hát nhảy múa ở trên boong tàu, việc này sẽ nhanh chóng được giải quyết.
Sau khi toàn bộ các hành khách đều đã rời đi, Chu Dung Thành và ba tên nhà giàu chạy tới. Ông ta đã thay một bộ âu phục màu trắng, trong màn đêm nhìn rất bắt mắt. Bà chủ tóc ngắn nhìn thấy chồng của mình đi ra, ngay lập tức chạy ra đón rồi kể lại đầu đuôi sự việc cho ông ta nghe. Ông ta ôm trấn an bà ta. Bỗng nhiên, vị bà chủ tóc ngắn nhìn thấy dấu hôn ở cổ của ông ta, biểu cảm trở nên cứng đờ, nhưng bà ta lại làm bộ như không nhìn thấy cái gì, đồng thời cũng nuốt xuống lời muốn nói.
Tôi kéo Chu Dung Thành đi ra bên ngoài, nói mình đói bụng, nũng nịu với ông ta để ông ta đưa tôi đi ăn cái gì đó. Ông ta bị tôi cuốn lấy làm nũng, nên không còn để ý tới những chuyện vừa xảy ra ở trên boong tàu nữa, một lúc sau thì ôm tôi đi vào một gian buồng nhỏ.
Lúc đi qua Thường Cẩm Lệ, tôi nghe thấy cô ta vẫn còn đang cãi nhau, hơn nữa còn rất nhiệt tình, hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm của bản thân.
Thường Cẩm Lệ tuyệt đối không phải là người bình thường. Cô ta rất biết cách đổi trắng thay đen, nhưng cũng rất biết cách giữ đúng chừng mực. Dù có nhìn thấu mưu đồ của cô ta, người ta cũng không thể nào nói thẳng ra được. Đây chính là mánh khóe mà người vợ nên sử dụng trong gia đình của mình, có thể dễ dàng điều khiển cuộc hôn nhân của bản thân. Tôi không động nổi vào cô chủ của nhà họ Thường, dứt khoát vạch ra ranh giới với cô ta, không quan tâm tới chuyện của cô ta, tránh cho tự chuốc họa vào thân.
Tôi và Chu Dung Thành cùng nhau đi vào một gian buồng nhỏ ở trên boong tàu, còn các vị bà chủ khác thì cùng với người nhà đi đến khoang nhất để xem ca hát, hoặc là dùng bữa ở trong phòng riêng của mình. Tôi hỏi ông ta vì sao không đi xem ca hát, ông ta có thể nhịn được sao? Ông ta cười nói rằng, cái đó thì có gì tốt để xem chứ, ở đó cũng đâu có bà Chu làm cho người khác phải động lòng đâu.
Ông ta gỡ vỏ của một con tôm ra, bỏ vào trong bát của tôi: “Eo chỉ bằng một vòng tay, ngực cũng chỉ cần một bàn tay, nhớ tới liền rất muốn ăn.” Tôi cười nói không còn gì khác à. Ông ta nhìn chằm chằm vào đôi môi đầy dầu mỡ của tôi, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi: “Nơi này cũng làm cho anh rất say mê.”
Sau đó, ông ta cũng không có nhắc đến chuyện rơi xuống nước, chỉ dặn tôi khi về nhà nhớ uống canh gừng, tắm nước nóng, rồi cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức. Ăn xong bữa tối, tổng giám đốc Mạc và Chu Dung Thanh đi tới khoang nhất cùng với một doanh nhân người Hương Cảng nói chuyện hợp tác. Ông ta vừa cười, vừa nói to rằng nếu người doanh nhân kia đã coi trọng một người phụ nữ Nga như thế, vậy chỉ cần hai người uống say, người kia lại ôm chặt không chịu buông, chắc chắn người phụ nữ đó sẽ nằm ở bên gối, đêm nay hãy rèn sắt khi còn nóng, khả năng thành công lên đến chín mươi phần trăm.
Sau khi Chu Dung Thành và ông ta rời đi, tôi dựa vào thành giường ngắm nhìn phong cảnh. Đột nhiên, tầm nhìn của tôi bị một bàn tay rất lớn, có chút thô ráp, nhuộm nồng mùi khói ngăn cản, tôi cười nói: “Trở về nhanh như vậy? Anh quên cái gì sao?”
Người đó không nói lời nào, chỉ đặt môi lên gò má của tôi, từ từ hôn xuống. Tôi lập tức ngửi được mùi rượu trắng, Chu Dung Thành sẽ chỉ uống rượu vang đỏ vào ban đêm, vậy người này không phải ông ta.
Tôi nắm chặt bàn tay đó kéo ra, nhìn lên thì thấy gương mặt của Kiều Dĩ Thương. Ông ta vừa cười vừa chăm chú nhìn tôi: “Mới gặp nhau không lâu, vậy mà ngay cả mùi hương của tôi, cô cũng không nhớ. Cô đúng là người phụ nữ bội bạc mà.” Tôi nhớ tới lần ông ta đã liều chết mà cứu tôi, giọng nói có chút nhẹ nhàng hơn: “Tôi đã cảm ơn anh rồi. Nếu như vẫn chưa đủ, vậy thì anh Thương còn muốn tôi báo đáp như thế nào đây? Chỉ cần không phải là người thì cái gì tôi sẽ cũng đều đáp ứng với anh hết.”
Ông ta cười nói: “Nhưng hết lần này tới lần khác, tôi lại chỉ muốn điều ngoại trừ đó mà thôi. Nếu đã không thể, vậy thì cứ coi như là cô thiếu tôi đi.” Ông ta đứng dậy, sửa sang lại áo sơ mi ở trên người: “Cô Hà thiếu tôi rất nhiều, không biết cô có còn nhớ hay không?’
Tôi nhíu chặt lông mày, có chút không nhớ ra: “Lần đỡ đạn kia, anh đã đáp ứng với tôi một điều kiện. Điều kiện này, từ đầu đến cuối, vẫn còn giữ nguyên như vậy.” Lần đỡ đạn kia xảy ra khi tôi và Kiều Dĩ Thương ngủ với nhau, nên điều đó đương nhiên là không thể tránh được. Đó cũng là bởi vì tôi muốn thử yêu đương vụng trộm, vượt quá giới hạn của bản thân. Tôi cảm thấy rất do dự, né tránh nói: “Chuyện quá khứ hiện tại sẽ không nhắc tới.”
Ông ta phát ra tiếng cười, nhưng miệng lại không cười.
“Đây không phải là điều mà một mình anh có quyết định được. Tôi đã nói rồi, tôi muốn giữ lời, anh nói hủy bỏ cũng không có tác dụng.” Tôi rủ đôi mắt xuống, hỏi điều kiện của ông ta là gì.
Ông ta nói ra một câu, nhưng tôi lại không hiểu được: “Sau này sẽ xảy ra một chuyện, hy vọng cô sẽ không oán hận tôi.” Tôi ngẩng đầu lên, muốn hỏi ông ta nói như vậy là có ý gì, nhưng trước khi tôi hỏi, ông ta đã đặt ngón tay lên môi của tôi: “Nhớ kỹ điều này là được rồi.”
Ông ta để lại tôi không hiểu gì ngồi ở đó, lách mình nhảy ra bên ngoài cửa khoang.
Tiệc tối kết thúc, tôi đi cùng với mấy người phụ nữ khác ra khỏi du thuyền.
Chu Dung Thành còn bận xã giao với doanh nhân người Hương Cảng, nên tôi ngồi một mình ở trong xe chờ ông ta. Lúc tôi mở cửa xe ra, cửa xe của một chiếc Maybach cũng đồng thời mở ra khi đó. Thường Cẩm Lệ chống một tay lên cửa xe, tay còn lại thì nghịch mái tóc xoăn của mình, nhìn cô ta rất dụ hoặc, quyến rũ: “Cô Hà, chắc hẳn đêm nay cô sẽ cảm thấy rất sợ hãi?”
Tôi híp mắt nhìn cô ta, không nói gì cả. Cô ta nhíu mày nói: “Không cần phải thể hiện địch ý như vậy đâu. Không phải là tôi và cô Hà rất thân với nhau sao?” Cô ta gõ gõ ở trên cửa xe: “Nơi này cũng chỉ có tôi và cô, không cần phải mang theo bộ mặt như thế đâu.” Cô ta bật cười một tiếng: “Nếu cứ mang theo bộ mặt như vậy, tôi sợ là có khi, cô lại đánh rơi ở chỗ nào không biết, đến lúc cần lại không biết phải làm thế nào, như vậy không phải là bị lộ tẩy rồi hay sao?”
Tôi híp mắt hỏi cô Thường không mệt sao. Cô ta nói cô ta mệt mỏi, nhưng đối với người quyền cao chức trọng, thì chút mệt mỏi đó có đáng là gì. Tôi lạnh lùng cười một tiếng, rồi mở cửa xe bước vào, tựa lưng ngồi đọc tạp chí.
“Trước đây không lâu, tôi từng nhìn thấy cô và anh Thương. Lúc ấy tôi đi ngang qua, chính là lúc cô đang ngủ say, cô gối lên bả vai của anh ấy, anh ấy cầm một tờ báo. Đáng tiếc là cô không nhìn thấy, anh ấy cúi đầu xuống nhìn cô, cô lại không có phản ứng gì.” Thường Cẩm Lệ nói chuyện này ra, tôi cảm thấy có chút lạ lẫm, có thể là do tôi nghĩ không ra, cũng có thể là do căn bản chuyện này không tồn tại ở trong trí nhớ của tôi.
Tôi cười nói với cô ta rằng chắc có lẽ đó chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng mà, anh Thương lại không đành lòng đánh thức tôi. Cô ta nói đó là điều đương nhiên, địa vị trong gần hai mươi năm này của ông ta sẽ không cho phép ông ta làm chuyện như vậy. Trong giới xã hội đen, con người chỉ có thể đơn độc mà chiến đấu. Ba của cô ta có hơn một nghìn thuộc hạ, sản nghiệp trải rộng khắp nơi. Trong cái giới này, quy tắc chính là người nào có thế lực lớn, người đó sẽ cường mạnh.
Lúc này, các hành khách bắt đầu lần lượt từ trên du thuyền đi xuống. Kiều Dĩ Thương và Chu Dung Thành cũng chào tạm biệt nhau. Thường Cẩm Lệ dùng ánh mắt tràn đầy sự ái mộ nhìn gương mặt của ông ta: “Anh Thương thích cười, cũng không phải là rất thích. Nhưng cô sẽ không thể nào phân biệt được, khi nào thì anh ấy cười thật lòng, và khi nào thì anh ấy cười giả bộ. Dù sao thì cả hai nụ cười ấy cũng đều rất ôn nhu. Không biết anh ấy đã đối xử như vậy với bao người rồi, nếu tính cả tôi và cô Hà đây.”
Tôi thu hồi tầm mắt của mình lại, nhìn ngọn đèn sáng ở phía trước, giọng điệu chối bỏ: “Anh ta sẽ không thể nào làm cho tôi cảm thấy cảm động được. Tôi sẽ chỉ yêu những người có quyền cao, có tiền tài, sẽ không bao giờ yêu một kẻ giang hồ.”
“Đúng vậy! Cho nên tôi mới không lo lắng. Chỉ là tôi không quen nhìn cô mà thôi.” Cô ta cười lạnh: “Có vài người phụ nữ chỉ thích hợp để lưu giữ ở trong lòng. Chắc cô cũng biết rằng, nếu như ở trên con đường mà mình đang đi có một vật gì đó làm cho mình cảm thấy chướng mắt, người ta sẽ nhanh chóng loại bỏ nó đi.”
“Cho nên, tôi muốn nhanh chóng trở thành bà Kiều.” Cô ta nói không được sao, tôi đã cho cô ta cơ hội nhưng bây giờ, cô ta lại càng ngày càng làm càn. Trên mặt của cô ta đã sớm không còn ý cười, chỉ còn sự tàn độc: “Tôi hiểu rất rõ bộ mặt ngây thơ này của cô. Tôi có dự cảm rằng, trong tương lai, cô sẽ trở nên giống như như tôi vậy, ấp ủ âm mưu, cướp đi thứ quan trọng nhất của tôi.”