Sắc Dụ

Chương 190: Hai phần bản lĩnh?



Người trong giới trước nay chưa từng thấy Kiều Dĩ Thương như vậy. Ông ta mỗi câu nói ra đều mang lãnh khí khiến người đối diện không rét mà run. Bỗng nhiên lại gọi tôi một cách ôn nhu như nước khiến Hổ Trắng vốn phóng đãng cũng cảm thấy sửng sốt. Ông ta nhận thấy bầu không khí có vẻ bối rối liền cười lớn, kéo Tuyết Nhi vào lòng, mơn chớn đôi môi đỏ mọng của cô ta, nói: "Người được anh Thương đưa đến hẳn là người rất có năng lực. Chắc chắn không chỉ là một chiếc gối thêu hoa mà phải có điểm đặc biệt hơn thế.”

Hổ Trắng cúi xuống nâng cằm Tuyết Nhi, cắn một cái lên môi cô ấy: “Em có dám nắm chắc phần thắng không?” Tuyết Nhi liếc ánh mắt gợi tình về phía Kiều Dĩ Thương, nũng nịu nói: "Em cùng anh Hổ vào Nam ra Bắc, từng qua bao nhiêu bàn khó dễ, chẳng lẽ còn phải sợ ai sao?”

“Tôi chỉ là kẻ hèn mọn mà thôi.” Anh Hổ rất thích cách nói chuyện ngon ngọt của Tuyết Nhi, ông ta cao hứng nhìn tôi: “Nếu không sử dụng triệt để kỹ năng của cô đây, e rằng không thể thắng được bảo bối của tôi." Tôi bày ra nụ cười phong tình vạn chủng “Còn cần kỹ năng gì ư? Không phải giao cho Dearler là được rồi sao.”

Tuyết Nhi che miệng bật cười : “Xem ra anh Thương thật sự là tìm người mua vui. Có lẽ một chút giúp ích cũng không có. Như này em có phải là ỷ mạnh hiếp yếu rồi không?”

Cô ấy nũng nịu dựa vào vai Hổ Trắng: "Anh còn nói em chỉ để ngắm chứ không dùng được, thứ càng vô dụng hơn tới rồi kìa." Hổ Trắng nhìn tôi nghi ngờ đánh giá: “Tại sao người phụ nữ của anh Thương lại không hiểu cách chơi?

Kiều Dĩ Thương không lên tiếng, ném bật lửa lên bàn và nhấn vào cái nút màu đỏ. Không lâu sau, một nhân viên đưa hai Dealer đến.

Một trong hai người này là do Kiều Dĩ Thương đưa đến, người còn lại là Hổ Trắng mang đến. Cả hai đều có dáng người cao gầy, trang điểm tỉ mỉ vô cùng xinh đẹp, mặc lên người một bộ sườn xám nền đen thêu hoa trắng, tà váy xẻ cao tối đa khiến hai đùi như ẩn như hiện, lộ rõ bên sườn chiếc quần lót ren màu đỏ. Dân chơi bài đến đây, một bên đánh bài một bên thưởng thức cảnh xuân, như vậy bảo sao kinh doanh không thịnh vượng. Hầu hết Dealer đều là người mẫu chuyển sang, làm việc này lãi không thua gì đi sàn diễn, chỉ cần dung mạo xuất chúng thì không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc. Những người dưới tay Kiều Dĩ Thương lại càng là “chén vàng”, bốn tên tuổi lớn nhất trong hội sở Nam Giang, Dealer chuyên nghiệp ở sòng bài Hoa Chướng, khách mỗi lần thuận tay cũng phải ba bốn triệu tiền boa, ngay cả xe đưa đón cũng có.

Dealer đem chiếc cốc úp ngược xuống đổ ra bàn sáu con xúc xắc, hướng phía trước chia ra. Tôi và Tuyết Nhi mỗi người nhận lấy ba con đưa lại cho cô ấy. Dealer kiểm tra ra hiệu con xúc không có vấn đề gì rồi cho lại vào trong cốc.

Nhân viên phục vụ lúc này đưa lên một ấm trà, miệng ấm dài nửa thước, đế nung cháy đen, loại bình này pha trà rất ngon, nhưng không được sử dụng rộng rãi.

Nhân viên đứng giữ khoảng cách nhất định, hướng vòi vào tách trà trước mặt, nghiêng nhẹ, trà liền được rót vào. Một làn sương trắng khuếch tán thoáng bay qua trước mặt tôi, mang theo hương thơm dễ chịu, thanh mát. Chén trà của bốn người chúng tôi đã được rót đầy, nhân viên thu lại những vật dụng không cần thiết rồi lui về sau, cánh cửa cũng được đóng lại.

Tuyết Nhi vén mái tóc dài sang một bên để lộ ra cần cổ xinh đẹp nõn nà. Dáng vẻ trông rất thành thục và có năng lực. Cô ta đặt đầu ngón tay với chiếc móng sơn đỏ tinh xảo lên trên cốc, gõ nhè nhẹ, nói: "Cô San am hiểu hay thích cách chơi như thế nào, tôi đều có thể theo.”

Tôi như có như không nhìn cô ta, chờ xem câu tiếp theo cô ta nói là gì. Tuyết Nhi khẽ nâng cằm, ngạo mạn nói: "Tài xỉu hay chẵn lẻ, tôi đều không thành vấn đề." Kiều Dĩ Thương đầu ngón tay kẹp điếu thuốc dơ trước mặt, thông qua làn khói mờ nhìn Hổ Trắng nhưng lại nói hướng về Tuyết Nhi: “Xem ra cũng có hai phần bản lĩnh.”

“Hai phần bản lĩnh?” Tuyết Nhi cười muốn biến dạng, từ ánh mắt có thể nhìn ra tia tự tin cũng tự đắc: “Anh Thương chớ coi thường tôi. Chỉ cần tôi xuất mã, tiền sẽ tự động không ngừng đổ vào túi anh Hổ.”

Tôi trong lòng tự giễu, khẩu khí cũng thật không nhỏ, cứ như từ lúc còn là cục thịt đã mở casino trong bụng mẹ. Mới hơn hai chục năm mà miệng còn ngạo mạn hơn cả vua cờ bạc.



"Được rồi bắt đầu đi." Tôi ra hiệu cho Dealer đặt cốc ra giữa bàn cược, cầm lên hai chíp ném ra phía trước: "Cược sáu trăm triệu đầu tiên, theo?”

Tuyết Nhi nói rất vừa phải, cứ sợ tôi không dám chơi lớn. Tôi đưa mắt nhìn sang Dealer bên cạnh, cô ấy gật đầu với tôi, hơi ưỡn ngực lên, tư thế rất chuẩn, đem cốc lắc hơn mười lần rồi úp xuống, một tay đặt lên cốc, tay kia cầm phần đế dưới: “Sau khi đếm ngược 30 giây để mở cốc, nếu quá hạn, sẽ tính thua."

Đồng hồ chuẩn bị đếm ngược. Tôi nheo mắt, đại não cật lực tính toán. Xúc xắc cùng lúc đưa lên ba cái, theo quán tính, những mặt một, hai sau khi lắc vì nặng hơn sẽ nằm ở dưới, mặt ba, bốn, năm, sáu điểm nhẹ hơn dễ lật lên trên. Bên trong không có nhiều không gian, cả ba con xúc xắc khả năng giống nhau rất ít, ít nhất cũng phải có một mặt một điểm.

Tuyết Nhi hỏi tôi cược gì. Tôi liền dơ ra chín ngón tay, ánh mắt lướt qua chiếc cốc chứa xúc xắc: “Tôi đoán là 9”.

Khuôn mặt cô ta lập tức biến sắc, Hổ Trắng cũng sửng sốt: “Đây là muốn chơi kiểu gì.”

Tôi bày ra vẻ mặt vô tội: “Chính cô Nhi đã nói tôi muốn chơi kiểu nào cũng sẽ theo. Chẵng lẽ bây giờ nói rồi lại không giữ lấy lời.” Tuyết Nhi bị tôi làm cho á khẩu, Hổ Trắng cũng không thể nói được gì, chỉ có thể để cô ta đoán.

Tuyết Nhi khó xử nhìn chằm chằm vào chiếc cốc, ngập ngừng nói: "12" Dealer xác nhận lại con số với chúng tôi: "Nếu bên anh Thương ra 9, 8 hoặc 10 sẽ coi là thắng, bên anh Bạch ra 12, 13, 14 sẽ coi là thắng. Mở cốc!" Dealer nâng cốc lên cao, để lộ ra các số bên trong 1, 5, 3, so với con số 9 tôi đoán không sai một điểm. Tôi bật cười một tiếng: “Thật là ăn may.” Kiều Dĩ Thương có vẻ sửng sốt, nhả ra làn khói che phủ đi khuôn mặt anh tuấn.

Hổ Trắng lúc này cũng há mồm không tin vào mắt mình, giây sau chỉ có thể miệng cười mà lòng không cười, bài trừ một câu: “Thì ra người phụ nữ anh Thương đưa đến, thâm tàng bất lộ, cũng là người biết chơi trong giới.” Tôi nhặt lên hai con chíp tiếp tục ném về trước: "Vẫn là sáu trăm triệu."

Tuyết Nhi sắc mặt khó coi ném vào hai chíp, lần này không dám khinh địch nữa, tập trung nhìn vào chiếc cốc đựng xúc xắc. Dealer thu về ba con xúc xắc cho vào cốc bắt đầu lắc vô cùng điêu luyện, điều này khiến việc tính toán xác suất trở nên khó khăn hơn . Trực tiếp trừ đi 1, 5, 3, dựa theo luật quán tính, mặt 1 sẽ lật thành một trong ba số 4, 5 hoặc 6, còn mặt 3, tôi không thể nào đoán được, nhắm mắt suy đi tính lại, cuối cùng quyết định đặt cược vào 11. Tuyết Nhi cơ hồ cũng đang tính toán, trên bàn cược, những con bài chuyên nghiệp như cô ta dù không biết vẫn có thể học rất nhanh. Sau một hồi liền đặt cược 13, rõ ràng là đã suy đi tính lại rất nhiều lần.

Dealer động tác dừng lại, xác nhận: "Nếu là 10, 11, bên anh Thương sẽ thắng, nếu là 13, 14, ông Hổ thắng, nếu 12, hai bên hòa và chip sẽ không được tính. Mở cốc!"

Tuyết Nhi so với tôi còn có phần kích động hơn, trực tiếp nhào người về phía trước nhìn vào ba con xúc xắc trước mặt, là 10, thấp hơn 1 điểm so với dự đoán của tôi, nhưng vẫn là bên tôi thắng. Kiều Dĩ Thương lúc này cũng bật cười thành tiếng, nhưng vẫn không nói một lời, sắc mặt Hổ Trắng trầm hẳn xuống, trán Tuyết Nhi cũng đã lấm tấm mồ hôi, cô cắn môi thầm chửi rủa, sao có thể chính xác như vậy.

Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn về phía Hổ Trắng dù không thấy trực diện nhưng nhìn từ bên này cũng đủ đoán được cô ta đang bày ra bộ dạng gì. Hổ Trắng châm một điếu thuốc, có chút bất lực ôm lấy Tuyết Nhi: "Người phụ nữ của tôi nói hôm nay vận khí không tốt, muốn đổi xúc xắc. Yêu cầu của Tuyết Nhi hơi cao, thua vài đồng bạc không đáng là bao, nhưng mấu chốt là ngôi vị Nữ Gia Cát Lượng sắp được trao cho, anh Thương chắc sẽ không so đo với phụ nữ chứ?”

Kiều Dĩ Thương nói tất nhiên là không. Tuyết Nhi xua tay ra hiệu cho Dealer ở bên cạnh mình đi xuống. Không lâu sau cô ấy mang lên một bộ xúc xắc mới. Tuyết Nhi nói: “Người của anh Thương đã cầm hai ván rồi, giờ cũng nên đổi sang người bên tôi” Dealer tung xúc xắc ra trước cho Tuyết Nhi chọn, sau đó đưa nó đến trước mặt tôi và Kiều Dĩ Thương để kiểm tra, nhưng tôi không để ý đến con xúc xắc, mà chỉ nhìn vào phần cốc nghi hoặc.



Trên bàn cược dường như chỉ có tôi chú ý đến chiếc cốc lắc, nó cũng đã bị hoán đổi, màu sắc và kiểu dáng đều giống nhau, chỉ khác là lúc nãy bị bong một miếng sơn nhỏ ở miệng cốc, nhưng chiếc này lại còn nguyên vẹn, nếu không nhìn kĩ quả thực không ai phát hiện ra. Dealer đang chuẩn bị tiếp tục tung xúc xắc, tôi nhông tay nhanh mắt giữ cổ tay cô ta lại, cười híp mắt ngẩng đầu giả bộ hỏi: "Đây là loại cốc gì?" Dealer nói sòng bạc trước nay đều là dùng một loại cốc này. Tôi nhướng mày “A” một tiếng, nói: “Sao tôi không biết, sòng bạc từ khi nào lại dùng mủ đàn hương làm keo dán cốc vậy?” Cô ta theo bản năng nhìn về phía Hổ Trắng, ông ta lúc này vẻ mặt có phần lo lắng lại không dám hé răng nửa lời. Tôi đưa tay ra cầm lấy chiếc cốc, cô ta liền định giật lại, đúng là không biết quy củ. Tôi lớn tiếng nói: “Ở nơi này cô từ khi nào có tư cách cùng tôi đôi co?” Dealer sợ sệt dừng lại, do dự từ từ thu tay trở về.

Tôi đợi đến khi cô ta không dám động tay nữa mới mở cốc ra, dưới ánh sáng trắng của chiếc đèn trên đỉnh đầu, lắc lắc đế cốc mấy lượt, người cả hai bên đều có thể thấy rõ bên trong có hai trong số ba con xúc xắc không hề di chuyển, luôn cố định ở mặt sáu điểm. Tôi bật cười một tiếng: “Yo, quả là thứ đồ tốt, hóa ra bí mật của anh Hổ càn quét mọi bàn cược nằm ở đây.”

Kiều Dĩ Thương nheo mắt, ông ta là ngươi lăn lộn bao năm nay, tưởng rằng sẽ không có kẻ nào dám động tay động chân trên địa bàn của mình mà dở trò mánh khóe nên mới không để mắt đến. Mà Hổ Trắng khẳng định cũng dự liệu được Kiểu Dĩ Thương sẽ nghĩ ông ta không dám nên mới dở mấy trò thủ đoạn này. Hoàng Mao nghĩ đến Hổ Trắng thực quá xảo quyệt, như thể kẻ giàu có đã chán sơn hào hải vị, đưa lên một đĩa rau dại, ông ta lại coi chúng như món ngon hiếm có.

“Anh Hổ cái gì mà bản lĩnh, thực ra chính là lá gan lớn, lớn bất chấp.” Kiều Dĩ Thương ngậm lấy điếu thuốc, cười nhạt. Hổ Trắng thấy tình hình không ổn, liền tát vào mặt Dealer, chửi rủa: “Mẹ nhà nó là ai đã đưa cho mày thứ này, còn dám cả gan giở trò ở sòng bài của ông chủ Kiều, có phải chán sống rồi không?" Ông ta để làm cho mọi thứ thật hơn còn xuống tay rất tàn nhẫn, cô gái bị tát cho nửa mặt sưng đỏ, khóe môi cũng rỉ máu, trực tiếp bị ném thẳng vào chân ghế Kiều Dĩ Thương ngồi, gần như muốn dập sống mũi.

Cô gái vừa quỳ vừa khóc nói sau này không dám nữa, nhất thời mù quáng muốn lấy lòng Hổ Trắng tưởng làm như vậy sẽ giúp ông ta thắng được tiền, không ngờ lại phạm vào quy tắc. Không ngờ Hổ Trắng lại giơ chân lên một lần nữa đạp xuống liên tục phần xương hông của cô ta, tiếng khóc lại càng thêm thảm thiết.

"Ông chủ Kiều trước nay kinh doanh nghiêm ngặt, mày như này còn nói là muốn giúp tao, tao có nói thiếu tiền? Mày mẹ nó ngấm ngầm bên cạnh muốn dở trò phá hoại mối quan hệ của tao và ông chủ Kiều?" Cô gái vừa lắc đầu vừa khóc nói không dám, cầu xin Kiều Dĩ Thương và tôi cho cô ta một con đường lui, nhưng Hổ Trắng thậm chí còn không cho cô ấy làm điều đó. Hổ Trắng đem hết tội lỗi đổ lên đầu một người con gái, ông ta không thừa nhận, Kiều Dĩ Thương cũng không thể ép được, hơn nữa Hổ Trắng có địa vị không tầm thương. Ở Chương Thanh, ông ta dám vào sòng bạc lớn để thắng tiền, nếu không phải có chỗ dựa vững chắc thì không ai dám mạo hiểm, nói trắng ra là khó có thể cầm cự được, tiền không dễ mang đi.

Bốn sòng bạc quyền lực nhất ở Quảng Đà là Hoa Chướng, Thần Thủ, Đại Tiền và một nơi nữa có ông chủ là người đã đắc tội phó cục trưởng Mã, tên của sòng bạc luôn được thay đổi, tôi không biết bây giờ nó được gọi là gì. Cả bốn sòng bạc lớn này đều có nhân viên được đào tạo vô cùng chuyên nghiệp, thân thủ rất cứng, người bình thường không có chút quyền lực khó mà vào được.

Tuyệt đối không được mang tiền ra khỏi những nơi này, trừ khi có người trung gian giới thiệu nói cho vài câu thì cũng phải trả phí một nửa. Tuyết Nhi châm một điếu xì gà cho Hổ Trắng, ông ta hút hai hơi, nét mặt bình tĩnh nhìn Kiều Dĩ Thương thử thăm dò: “Anh Thương, tôi đã thắng hơn hai tỉ ở chỗ anh, mặc dù hơn một nửa trong số đó là Tuyết Nhi dựa vào bản lĩnh thắng được nhưng lại gặp phải một thứ không biết điều, tôi cũng không trách khỏi việc chịu trách nghiệm nên đối với số tiền này sẽ trả lại nguyên vẹn. Tôi và anh chúng ta vẫn giữ mối quan hệ qua lại tốt đẹp.”

Việc còn lại để họ tự giải quyết, tôi không muốn tham gia, nhàn nhã cầm chén trà có phần đã nguội lên, đặt trước môi khẽ thổi, nhấm nháp chút hương vị, trà rất ngọt, bên trong có bỏ thêm đường. Sòng bạc phục vụ chủ yếu là trà, cũng phù hợp để các con bài vừa tính toán vừa thưởng thức.

“Linh San.” Tôi chỉ mải uống trà, mắt hướng về phía trước, không chú ý Kiều Dĩ Thương bên cạnh nãy giờ gọi, chợt cảm thấy có người đang nhìn mình liền quay qua, thấy Kiều Dĩ Thương ánh mắt bất động chăm chú nhìn tôi. Tôi vừa định hỏi có chuyện gì, ông ta liền vươn tay ra lau đi giọt nước trên khóe môi tôi, lại vờn vờn mấy sợi tóc trước mặt, nói: "Ông Hổ đã nói vậy rồi, chúng ta cũng không cần gây khó dễ nữa, Linh San."

Phía sau sống lưng không kiềm chế được lại truyền đến một trận tê dại, Kiều Dĩ Thương dường như đã bắt đầu thích ứng với cách gọi này, hơn nữa còn càng lúc càng cảm thấy thích thú, không giấu được ý cười trong khóe mắt. Tôi bình tĩnh đặt chén trà xuống, bài xích ngồi sang một bên: "Đương nhiên, anh Hổ dù sao cũng là ông lớn trong giới làm ăn, còn phải giữ mối quan hệ lâu dài. Chuyện cũng không có gì to tát, đều là thuộc hạ làm việc không tốt, cũng không thể trách anh Hổ được.”

Ông ta vừa nghe tôi nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, chuyện dở trò trên địa bàn của Kiều Dĩ Thương bị vạch trần, đây khác nào “động thủ trên đầu thái tuế”, thế nào cũng phải để lại một phần mạng, chẳng hạn như chặt hai ngón tay, để mua về một bài học. Lần này chỉ cần trả lại tiền liền có thể được cho qua đã là một loại đối đãi lớn.

Hổ Trắng nói chỉ cần Kiều Dĩ Thương muốn sẽ để Tuyết Nhi phục vụ đến khi hài lòng, sau này nếu tôi tới Chương Thanh nhất định tiếp đón thật tốt. Họ uống thêm vài tách trà, rồi hai bên đứng dậy chào tạm biệt. Tôi và Kiều Thương ra khỏi sòng bạc trước, vừa lên xe tôi liền hỏi tiếp theo đi đâu, Kiều Dĩ Thương quay mặt lại nhìn tôi khẽ cười: “Cô Hà muốn quay trở về sao?”

Tôi nói tất nhiên, tôi đã giúp anh giải quyết xong việc cần làm rồi, đừng quên những gì anh Thương đã hứa với tôi. Ông ta ừ một tiếng: “Đương nhiên, chỉ là có chút nội tình, bên ngoài nhiều người nhiều miệng, cô Hà tới chỗ tôi trước, tôi từ từ tường tận nói hết với cô, thế nào?”