Sắc Dụ

Chương 226: Anh có nhớ em không



Đám đàn em trong phòng bao xếp hàng chỉnh tề cúi đầu hướng về phía cửa ra vào, cung kính chào Hắc Lang. Anh ấy không nói một lời, cởi chiếc mũ vành tròn trên đầu ra, đưa cho người hầu đứng trong góc, người hầu nhận lấy sau đó cười nói: “Anh Năm, anh vất vả rồi, chúng em không kịp làm tiệc đón gió cho anh, lần khác sẽ bổ sung ạ.”

Hắc Lang giơ tay vỗ đầu người hầu, cởi áo gió màu xám trên móc sau cửa, anh trầm mặc đến mức cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, âm thanh dưới chân lại càng nhẹ hơn, dường như anh không hề tồn tại.

Tên đàn em nhỏ rót một ly rượu trắng đưa tới trước mặt Hắc Lang: “Anh Năm, già K nói hàng hóa đã được gửi ra ngoài an toàn dưới mí mắt đám cảnh sát chống ma tuý, anh đã lập công lớn, cho nên già K cho phép anh từ giờ về sau sẽ nắm quyền quản lý. Ông ấy ngày càng già, không gánh được việc tranh chấp nữa, một nửa số người trong Tam Giác Vàng đều tin tưởng anh. Anh Năm, từ nay về sau mấy anh em đều sẽ hết lòng đi theo anh lăn lộn, anh đừng chê chúng em ngốc, anh chỉ chỗ nào chúng em sẽ đánh chỗ đó.”

Tên đàn em nhỏ hét lên với những người xung quanh, hỏi có phải hay không, tất cả đám đàn em đều cao giọng phụ họa: “Tin anh Năm! Đi theo anh Năm làm nên nghiệp lớn trên đất Tam Giác Vàng!”

Hắc Lang nở một nụ cười rất nông: “Tôi không thích bộ dạng những thằng thông minh vặt.”

Nghe thấy giọng nói của Hắc Lang cơ thể tôi run lên dữ dội, giọng nói này như đã bị khói hun vào cổ họng, sắc bén, trầm thấp, khàn khàn mà tràn ngập nguy hiểm, tôi không biết là mình đã từng nghe được giọng của anh ta ở đâu.

Chân tay tôi cứng ngắc, cố gắng kháng cự lại dòng máu nóng và mồ hôi đang tràn ra khắp toàn thân. Tôi như đang ở trong lồng hấp, cả người bị đốt cháy sách thương tích đầy mình, tôi không dám chạy trốn, có lẽ chạy ra được bên ngoài trời đông lạnh lẽo cũng còn đỡ hơn ở đây nhiều.

Giống như rõ ràng tôi có thể không đến, nhưng tôi không thể làm như vậy, tôi không thể nào tàn nhẫn bỏ rơi người đàn ông có thể chính là chồng mình, tôi không thể thuyết phục chính mình đến cả mảnh đất nơi anh ấy mất tích cũng không thèm nghe đến hỏi đến, tôi không có cách nào an nhàn hưởng thụ cuộc sống mới, Tam Giác Vàng đã giữ lấy linh hồn tôi, lương tâm của tôi, tôi lừa mình dối người, không chịu tỉnh giấc mộng.

Hắc Lang muốn chạm đến chốt mở, nhưng đã vươn tay ra lại không biết vì sao mà dừng lại, anh ta nghi hoặc hỏi: “Ai muốn gặp tôi?”

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi, tôi buông nắm tay đã sớm ướt đẫm chết lặng ra, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.

Trong tầm mắt là một khuôn mặt lạnh lùng và hoàn toàn xa lạ, đôi môi và cái mũi khác biệt rất lớn với hình ảnh trong trí nhớ, thậm chí ngay cả lông mày cũng khác, chỉ thấy được ánh sáng quen thuộc trong đôi mắt kia, mơ hồ, phức tạp, phập phồng, không thể nói ra đó là sự kinh ngạc hay là cảm giác gì, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi, thu hết vào mắt sự nhợt nhạt, thất vọng và nghi ngờ của tôi.

Không phải Chu Dung Thành.

Đây không phải là khuôn mặt của anh ấy.

Dưỡng khí và độ ấm trong thân thể tôi vào giờ khắc này dường như đều bị hút ra không còn lại gì, bốc hơi ra khỏi da thịt tôi với tốc độ tôi không kịp kiểm soát.

Tôi gần như không chống đỡ nổi, mất sức té lăn trên đất.

Giống như một con sông chảy cuộn cuồn suốt mấy ngàn năm, mọi người đều cho rằng nó sẽ không bao giờ có thể cạn nước chỉ trong một ngày, rồi bỗng dưng giờ đây chỉ trong một khoảng khắc nó đã nhanh chóng bốc hơi, khô kiệt hoàn toàn, biến thành một mảnh đất khô cẳn dài trăm dặm.

Làm sao có thể không phải là anh ấy.

Ủy ban tỉnh Quảng Đà và sở cảnh sát của hơn mười thành phố đã làm rất nhiều bản phân tích, đối chiếu, và họ tin chắc Hắc Lang chính là Chu Dung Thành. Tôi đi ngàn dặm xa xôi xâm nhập vào trong hang hổ, khát vọng mang được chồng mình đi, những sự kiên trì và chờ đợi này đột nhiên chuyển từ mềm mại như nước biến thành một thanh gươm cứng, chọc vào tim tôi, cổ họng tôi, giết sạch không còn một mống.

Tôi siết chặt ghế sô pha, móng tay cắm sâu vào lớp da, có thể cảm giác được sự đau đớn, nhưng tôi dửng dưng.

Anh Thế đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước đến chỗ Hắc Lang đưa điếu thuốc, Hắc Lang hất tay anh ta ra, cũng không nhận lấy, anh ta nói hút không quen.

Anh Thế cười khúc khích, kẹp điếu thuốc vào giữa tai rồi chỉ về phía tôi đang tái mét mặt ở đối diện: “Cô Lisa, cô ấy là người đã đợi anh một ngày một đêm.”

Hắc Lang dời ánh mắt lãnh đạm ra khỏi mặt tôi, đi về phía sâu trong phòng bao, ngồi vào chỗ anh Thế vừa nãy, cầm bình rượu trên bàn lên, nhìn kỹ hồi lâu, rồi mới mở nút chai rót một ly.

Tiếng nước chảy róc rách không ngừng truyền ra trong căn phòng im lặng, dường như anh đang nói chuyện với tôi mà cũng như đang nói chuyện với người khác.

“Mao Đài uống được không.”

Thấy tôi không nói gì, Lý Trung trả lời cho tôi: “Bà chủ của chúng tôi không hứng thú lắm với rượu trắng.”

Động tác rót rượu của Hắc Lang dừng lại, anh buông cái chai ra, hất cái ly sang một bên, vừa vặn lại hất lên ngực cô gái, cô ta kêu lên che lại, đáng tiếc đã chậm một bước, vị trí đầu ngực cô ta như ẩn như hiện thấp thoáng thấy được một thứ silicon, ngày càng trở nên rõ ràng do sự ẩm ướt của nước rượu, nó gần như đã biến dạng.

Hắc Lang híp mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười mỏng không rõ vui hay giận: “Hàng giả đừng lượn qua lượn lại trước mắt tôi.”

Anh Thế trừng mắt chỉ vào người phụ nữ: “Cút mau, đừng làm ô uế mắt anh Năm.”

Người phụ nữ không cam lòng liếc trắng mắt, kéo áo ngực lên chặn lại phần thịt trắng nõn, sau khi cô ta rời đi không lâu thì những cô gái mới đã đi vào thay thế, quỳ xuống đất cùng với người còn lại từ trước đó, chờ để hầu hạ.

Hắc Lang lại rót một ly rượu vang đỏ, lắc lắc đế thấy rượu không dính ly, ngửi thử mùi vị ở miệng ly rồi cười nửa miệng nói: “Từ khi nào mà rượu ở Tam Giác Vàng cũng có đồ tốt vậy.”

“Cho dù mò kim dưới đáy biển thì cũng phải chuẩn bị hàng ngoại tốt nhất cho anh Năm chứ, ai bảo miệng anh kén chọn thế cơ mà.”

Hắc Lang cầm ly rượu trong lòng bàn tay, quay mặt lại hỏi tôi: “Lấy hàng?”

Cổ họng tôi đắng ngắt, đôi mắt vô hồn, im lặng, tôi không nói được lời nào nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, những cơn sóng trong lòng gần như nuốt chửng lấy tôi.

Vương Thái thấy sắp xảy ra chuyện, tôi đang thất thố, những tay buôn ma túy này rất tinh tường, nhìn người cực kỳ chuẩn xác, chỉ cần hơi có động tĩnh không ổn thì sẽ chọc thành cái sọt luôn, Hắc Lang rất có khả năng không phải Chu Dung Thành, một khi bị anh ya phát hiện ra tôi có mục đích khác thì ba người chúng tôi ai cũng không thể thoát được.

Mồ hôi trên trán Vương Thái đã bất giác tuôn ra, anh ta cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, không tiếng động chọc vào cánh tay tôi: “Cô Lisa.”

Dưới sự nhắc nhở của anh ta tôi đã lấy lại được tinh thần, vô cùng gian nan hé ra một chút ý cười: “Anh Năm?”

Anh đáp lại một tiếng, khẽ cúi người về phía trước, khủy tay chạm vào túi quần, khi anh lấy hộp thuốc lá ra tôi có thể nhìn thấy một chiếc nhẫn to bằng ngọc đen trên ngón cái anh. Ngọc đen hiếm hơn ngọc tím, là loại ngọc cực phẩm rất khan hiếm trong các loại ngọc. Chu Dung Thành thích ngọc, lại rất thích màu đen, đó là màu của đồng phục cảnh sát, trên đời này không có ai mặc đồ cảnh sát đẹp mắt hơn anh.

Trên chiếc nhẫn đen có khắc hình một cái đầu, trông giống ma vương, lại như đầu lâu người, hết sức u ám và đáng sợ. Người ta nói rằng đám lãnh đạo cao nhất ở Tam Giác Vàng sẽ có những món đồ trang sức khác nhau. Nói chung có 4 cấp độ: đại ca cấp thấp của đám đàn em là đồ bạc khắc hình sói, đại ca của tên đại ca cấp thấp là đồ vàng khắc hình hổ, đại ca cấp cao hơn là hình rồng và kim cương, đại ca cấp cao nhất là hỗn hợp trộn lẫn của cả ba loại vàng, bạc, kim cương, khắc hình đầu lâu hoặc diêm vương, ẩn dụ cho hình tượng cai quản sự sống chết, tượng trưng cho thân phận địa vị.

Trong các tình huống nguy hiểm khi những nhân vật này gặp phải kẻ khó chơi, hai bên như nước với lửa, mà lại sợ cảnh sát sẽ phục sẵn ở phía sau chờ làm ngư ông đắc lợi thì sẽ trực tiếp lấy thứ đồ này ra, đè ép đối phương, sẽ được tính là thắng lợi, lấy đồ đi là chiếm được địa bàn, đây là quy tắc trong giang hồ.



Nhẫn này của Hắc Lang không phải vàng hay bạc, mà là ngọc đen, như vậy không phù hợp quy củ.

Ánh mắt tôi trầm xuống, nhìn từ ngón tay anh lên đến khuôn mặt, lúc này ánh đèn đang chiếu vào đúng gương mặt anh, nhìn rõ hơn khi nãy rất nhiều, tôi nhận ra đây là một gương mặt có tám phần xa lạ, hai phần tương đương với Chu Dung Thành, anh cách tôi rất gần, chúng tôi có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. Ẩn trong đôi mắt khó đoán của anh là ánh mắt giống Chu Dung Thành, có sát khí, lại trầm ổn, lộ ra ý chí và quyết tâm phá hủy Tam Giác Vàng.

Lồng ngực vừa mới bình tĩnh lại của tôi lại kích động dữ dội, sự bí ẩn mơ hồ của anh ta và sự quen thuộc như có như không khiến cõi lòng đã thất vọng của tôi hơi gợn sóng.

Một tay anh ta cầm điếu thuốc, tay kia cầm chai rượu lên, chần chờ trong hai ba giây rồi từ từ đưa đến trước mặt tôi, rượu sóng sánh trong chai, phản chiếu tia sáng, thỉnh thoảng lóe qua mắt tôi, thỉnh thoảng lại lóe qua mặt anh ta.

Tôi muốn phát điên vì phải kiềm chế bản thân, cố gắng ép bản thân từ bỏ ý định bước qua, từ bỏ hành động nông nổi hét lên ba chữ đó, cố gắng không làm cho sự việc trở nên phức tạp và hỏng mất. Ai cũng không thể có cảm nhận như vậy, nghĩ rằng người quan trọng nhất trong cuộc đời mình đã chết, vậy mà sau khi chia cách mấy tháng anh ấy lại như thay đổi một bộ da khác, xuất hiện trước mắt tôi một lần nữa, anh ấy kháng cự lại xa cách, âm thầm ngụy trang, quanh quẩn giữa cái phải và không phải, trêu chọc trái tim đã từng chết vì anh rồi lại hồi sinh của tôi.

Vương Thái thấy tôi không nhận ly rượu liền cười nắm lấy tay tôi: “Cô Lisa, biết là cô đã đợi một ngày một đêm, đã mệt mỏi rồi, nhưng anh Năm đã mời rượu thì cô cũng không thể không nể mặt chứ.”

Anh ta thả tay tôi ra, ánh mắt Hắc Lang dừng trên đôi tay không ngừng run rẩy của tôi, gương mặt anh không chút thay đổi nhìn chăm chú vài giây đồng hồ. Ly rượu lặng lẽ chuyển từ lòng bàn tay anh sang đầu ngón tay lạnh giá của tôi, đụng chạm vào da thịt tôi, có ý sâu xa nói: “Cô lạnh không.”

Tôi nói hơi lạnh.

Anh sai tên đàn em mở điều hòa trong phòng bao ở mức ấm, tôi lập tức hỏi anh: “Anh Năm khá quan tâm tôi nhỉ.”

Anh nhướng mày trêu chọc: “Chăm sóc phụ nữ là phong độ của một quý ông, cô Lisa đừng nghĩ là dân buôn ma túy thì đều là lưu manh.”

“Anh Năm không phải.” Tôi ôm hai má, bình tĩnh hơn trước: “Anh chẳng những không phải vậy mà còn là người đàn ông lịch lãm khiến phụ nữ yêu thích.”

Anh Thế ở phía sau tôi cười lớn: “Hóa ra cô Lisa cũng không thoát được sự quyến rũ của anh Năm, ở Tam Giác Vàng này hễ là phụ nữ buôn ma túy đều cực kỳ yêu thích anh Năm.”

Hắc Lang cười nhẹ, nghiêng người về phía sau ghế sô pha, trong chớp mắt cả cơ thể anh chỉ có thể nhìn thấy được một nửa.

Tôi à một tiếng, cầm lên ly rượu, vặn cái eo duyên dáng như lá liễu bước tới, đi về phía bóng tối khuất xa chỗ ánh đèn chiếu tới, trong bóng tối là Hắc Lang, đôi chân thon dài của anh chồng lên nhau, trừ thứ đó ra còn lại đều mơ hồ.

Tôi làm bộ như không đứng vững, không nhìn thấy tấm thảm cuộn dưới chân, trực tiếp nhào vào người anh, nước rượu theo đó mà rơi xuống bên sô pha trống, chúng tôi dính chặt lấy nhau, quấn vào một chỗ, động tác này khiến Vương Thái hoảng hồn, anh ta sợ hãi kêu cô Lisa!

Mồ hôi mới khô trên trán anh ta lại bắt đầu tuôn ra một lần nữa, không biết là vì lo lắng tôi không khống chế được, hay là sợ làm tổn thương đứa trẻ, tóm lại tôi cũng mặc kệ anh ta, ở thời điểm nguy cấp này, tôi không còn thời gian để bận tâm đến anh ta nữa, ánh mắt sáng quắc của tôi nhìn vào Hắc Lang dưới thân.

“Nói chuyện chính đi.”

Anh ta hỏi để thế mà nói chuyện sao.

Tôi tỏ vẻ không quan tâm nhìn tư thế gần như ôm nhau của chúng tôi: “Nói chuyện như thế này có phải hay không, cứ nhất định phải trái ôm trai bao phải ôm gái điếm, hoặc là ngồi nghiêm chỉnh căng thẳng gầm gừ nhau mới là phương thức bàn chuyện làm ăn à? Tôi không muốn.”

Trên mặt anh bỗng nhiên nở ra một nụ cười: “Cô Lisa muốn mua bao nhiêu hàng.”

“Người dưới của anh đã cho tôi xem bảng giá, hai triệu tư một gam, tôi muốn mua bốn mươi lăm tỷ.”

Anh ta cân nhắc qua: “Mười tám nghìn bảy trăm năm mươi gam. Hóa ra là một vụ làm ăn lớn.”

Tôi xì cười ra tiếng: “Còn có cách tính như vậy à, anh Năm bắt nạt tôi học toán không tốt sao.”

“Cô Lisa muốn tính như thế nào.”

Tôi nói không cho ưu đãi gì sao, cứ cứng nhắc như vậy à, sao anh lại không biết thương tiếc phụ nữ vậy.

Anh hứng thú nheo mắt lại: “Ưu đãi gì, cho cô thêm mấy trăm gam nhé.”

Ngón tay tôi đột nhiên không an phận vươn ra sờ vào yết hầu anh, lưu luyến quên buông tay chỗ nhô lên trên yết hầu: “Thuốc phiện tôi có thể mua, thêm bớt một chút tôi cũng không quan tâm lắm, tôi muốn là muốn thứ tôi mua không được, thứ tôi vẫn mong nhớ mãi, anh có thể ở bên cạnh tôi chứ?”

Tôi dời tầm mắt nhìn về phía cái cằm đầy râu của anh: “Tặng anh làm quà ưu đãi cho tôi thì sao?”

Anh ta không nói gì.

Bầu không khí trong phòng bao trở nên vừa ám muội vừa nóng bỏng, bình tĩnh mà vi diệu, rõ ràng có mười mấy người nhưng giống như chỉ có hai người chúng tôi, những người còn lại đều ngạc nhiên trầm mặc.

Hành động của tôi càng ngày càng càn rỡ, thừa dịp anh ta không nói một lời liền tháo caravat của anh ta ra, gỡ cúc áo sơ mi, một bàn tay anh ta đang cầm điếu thuốc lá cháy dở, một cánh tay khác đang khoác lên chỗ dựa của sô pha, thân thể anh hoàn toàn rộng mở, dày rộng lại đầy mê hoặc.

Đối với hành động bất thình lình của tôi anh ta vừa tò mò, nghiền ngẫm lại cũng có nghi ngờ, môi tôi ngậm vào miệng ly, lưu lại một dấu môi son môi khiêu gợi, một giọt cũng không uống mà rời môi đi.

“Tôi là khách của anh, anh cũng không thể đút cho tôi uống một ngụm sao.”

Anh Thế rít vào một hơi, anh ta nhìn ra tôi có ý định khác, liền tiến lên hai bước nhíu mày ngăn cản: “Cô Lisa, anh Năm của chúng tôi không đụng đến phụ nữ trong nghề này.”

Mắt tôi quyến rũ khiêu gợi nhìn chằm chằm vào Hắc Lang, anh cụp mắt nhìn cái nhẫn trên ngón tay mình, tôi không thuận theo không buông tha nói tôi không bắt anh phải chạm vào tôi, chỉ một ngụm rượu mà thôi, đàn ông con trai mà, một người phụ nữ như tôi đều còn có thể tiếp rượu xã giao, anh còn ngại ngần cái gì.

Anh ta phát ra vài tiếng cười khàn khàn: “Tôi sẽ không đút, nhưng cô Lisa đút cho tôi thì tôi không ngại.”

Tôi tạo dáng quyến rũ, thân mình uốn éo như rắn, như một cành cỏ mềm mùa xuân, ngậm vào một ngụm rượu, đè xuống làn môi hơi hé mở của anh, to gan thăm dò vào bên trong, anh càng thèm khát hơn tôi, vừa mới nuốt xuống ngụm rượu này liền hôn đầu lưỡi tôi, ngang ngược hống hách mút vào, nuốt lấy, muốn ăn cả lưỡi tôi, kéo vào trong miệng anh ta, dây dưa triền miên với tôi.

Cách hôn như vậy dường như là cách Dung Thành vẫn hôn tôi.

“Anh Năm...”

Anh Thế ngây người, anh ta không ngờ Hắc Lang không đẩy tôi ra, ngược lại còn để mặc tôi trêu chọc anh, nước rượu màu đỏ sậm tràn ra theo khóe môi chúng tôi, chảy xuôi xuống cơ ngực và bụng Hắc Lang, nhuộm thành một tầng màu sắc tươi đẹp.



Tôi còn chưa mút sạch mà trên môi anh ta đã dính màu son môi của tôi, tôi vừa lòng nói: “Có ai từng nói với anh anh rất giống người quen cũ của tôi không.”

Anh cười: “Có.”

Tôi hỏi anh ta là ai.

Ánh mắt của anh xẹt qua làn môi ẩm ướt diễm lệ của tôi: “Cô.”

Tôi nhếch môi, hàm răng trắng noãn được đôi môi đỏ mọng tôn lên trông tràn ngập vẻ ngây thơ mê hoặc.

“Cô Lisa dùng mỹ nhân kế với tôi sao, không thể không nói cô đã thành công rồi đấy, hai triệu tư một gam, tôi có thể làm chủ, giảm một nửa giá bán cho cô.”

Tôi nghiêng đầu cười nói tôi là mỹ nhân à.

Anh nói xem như là vậy.

Tôi cười càng mềm mại hơn: “Nếu tôi là mỹ nhân thì vì sao người đàn ông của tôi không trở lại.”

Trên mặt anh ta không có gợn sóng nào, giống như chỉ là người nghe một câu chuyện không liên quan, tôi sờ khắp toàn thân anh ta, anh ta không từ chối, nhưng cũng không phản ứng lại, tôi càn rỡ mà táo bạo, to gan chụp vào đũng quần anh ta, nơi đó của anh lúc này mềm nhũn, đang nằm yên trong quần, nhưng không chịu được sự khiêu khích của tôi, rất nhanh sau đó dưới sự vuốt ve của tôi nó đã có xu thế muốn to ra, tôi nhỏ giọng sáp đến gần, đầu lưỡi liếm qua mũi anh, dùng âm lượng chỉ có hai người chúng tôi có thể nghe được nói: “Lúc trước tôi đã dùng qua nó chưa?”

Nét cười của anh ta dần thu lại, biến thành khuôn mặt âm trầm, phức tạp.

Tôi nói tôi hỏi đến chỗ đau không thể trả lời của anh ta rồi phải không.

Anh ta vẫn không nói gì.

Tôi lại sáp gần về phía trước, môi chạm vào môi anh ta, trên môi mấp máy: “Anh có phải anh ấy không.”

Chúng tôi giằng co như vậy nửa phút đồng hồ, đáy mắt anh ta thâm trầm như biển sâu, tôi không nhìn ra được điều gì, một chút cũng không. Đến tận khi ngoài hành lang truyền tới tiếng cười duyên của phụ nữ và tiếng chửi bậy của đàn ông rốt cục mới đánh vỡ bầu không khí im lặng vừa rồi.

Hắc Lang đẩy tôi ra, anh vươn tay, ngón trỏ giơ về phía gương mặt tôi, tôi không trốn tránh, đầu ngón tay anh chạm lên môi tôi, quệt từ trái sang phải lau đi lớp son màu tím trên môi.

Chu Dung Thành sẽ không làm như vậy, anh toàn vẽ loạn lung tung, tỏ vẻ ghét bỏ lớp trang điểm của tôi, không phải vẻ bình thản như thế, thân thể tôi suy sụp, không có khí thế như vừa rồi nữa, nếu không phải vì ánh mắt quá mức quen thuộc kia có lẽ tôi sẽ quên đi, bỏ qua ý định muốn thử, từ bỏ cảm xúc kinh ngạc vui sướng rồi lại thất vọng, thất vọng rồi lại vui sướng không ngừng tra tấn trong lòng.

Tôi trượt xuống từ trên người anh, đặt cái ly ở cạnh bàn, sửa lại làn váy sắp lộ cả mông: “Anh Năm, tôi muốn tìm một chỗ để anh và tôi nói chuyện.”

Tôi để lại những lời này, không để ý tới bất luận kẻ nào, không chớp mắt bước ra khỏi căn phòng bao.

Hắc Lang im lặng nửa ngày, cuối cùng cũng đứng dậy từ trên sô pha, Anh Thế ngăn anh lại: “Cô gái Lisa này không đơn giản, là nữ trùm thuốc phiện ở chợ đêm châu Úc, chỉ sợ là cũng chơi trò đen ăn đen, anh Năm phải để ý.”

Hắc Lang nở nụ cười, người khác không nhìn ra anh đang cười cái gì, chỉ có tôi hiểu được, anh không tin thân phận bịa đặt ra của tôi, hoặc là anh ta biết tôi, nắm rõ thông tin chi tiết của tôi, hoặc là anh ta muốn nhìn ra tôi căn bản không phải là người mua.

Anh ta đi ra từ bên trong cửa, chỉ đạo những người khác không cần đuổi theo.

Tôi đi phía trước anh ta, đi vài bước rồi đứng ở cuối hành lang. Giếng trời bằng gỗ kẽo kẹt trong gió đêm, tôi lặng lẽ đếm bước chân anh ta, khi tôi chắc canh ta anh đã đến sau lưng mình tôi liền quay lại ôm lấy anh ta, cơ thể anh ta chợt cứng đờ.

Tôi tựa vào ngực anh ta, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, tôi đã mất đi lớp trang điểm đậm, khuôn mặt sáng như trái đào, trái mận, được bao phủ bởi ánh trăng, bao phủ bởi những vì sao, trông ngây thơ và mê hoặc.

“Anh có nhớ em không.”

Bộ dạng vừa phóng đãng vừa ngây thơ của tôi có thể khiến người ta mê muội đến mức nào, tôi đã dùng đến lợi thế cuối cùng của mình, tôi thực sự không muốn phải sử dụng đến nó, bởi một khi đã sử dụng nghĩa là tôi sẽ phải chờ đợi phán quyết cuối cùng, hoặc là khóc vì sung sướng, hoặc là thất vọng mà về.

Tôi không có cách nào khác, căn bản không biết nên vạch trần lớp mặt nạ che mặt anh ta đi như thế nào, hoặc là căn bản chẳng có gì cả.

Anh ta trầm mặc thật lâu rồi bỗng nhiên nở một nụ cười: “Trước đây chúng ta có quen nhau sao?”

Tôi hỏi lại anh ta cảm thấy sao.

Anh ta nói tôi cảm thấy là không có, cho nên không nói được có nhớ hay không.

Tôi cuống quít giơ tay che lại môi anh ta, chặn lời anh ta muốn nói: “Xuỵt. Cứ ôm em như vậy đi đã, đã rất lâu rồi em không được anh ôm như thế.”

Tôi nói đến câu cuối bỗng nhiên mắt tôi bỗng đỏ hoe, trong đôi mắt hiện lên một tầng sương mù, dưới cái nhìn của anh ta giọt nước mắt của tôi rơi xuống trên tay anh ta, cổ áo và ngực trần của anh ta nhẹ run rẩy, giống như một giọt sáp chảy xuống từ cây nến cháy dở, nóng bỏng, thiêu đốt, lại trầm mặc u uất.

Khi biết tin anh ấy hy sinh tôi đã cắn tay mình mà khóc thành một kẻ ngốc, tôi nghĩ mình đã rơi hết nước mắt trong cuộc đời này, hay nói cách khác là tất cả những giọt nước mắt mang theo cảm xúc, mà không phải chỉ là nước mắt bi thương.

Giờ khắc này tôi đã biết là không phải.

Nước mắt của tôi nhớ anh ấy, thẹn với anh ấy, khát vọng anh ấy trở về.

Tôi nói anh ấy căn bản không biết lồng ngực của anh ấy tốt đến thế nào.

Hắc Lang trầm mặc không nói gì, cánh tay buông thõng bên cạnh của anh ấy trong sự tĩnh lặng kéo dài cùng với tiếng nức nở của tôi đột nhiên từ từ giơ lên, vòng quanh ôm lấy tôi.

Mấy tên đàn em của anh Thế đi theo một con đường khác tìm đến, nhìn thấy tôi ôm Hắc Lang đều sửng sốt, theo bản năng định mở miệng gọi anh Năm, chữ anh này còn chưa kịp phun ra thì Hắc Lang đã đặt một ngón tay lên môi, sắc mặt dày đặc ý lạnh, ra hiệu cho bọn họ câm miệng.

Đám người dưới gật đầu, lui về phía sau theo con đường cũ, tránh sang chân tường bên ngoài.