Sắc Dụ

Chương 235: Bỏ lỡ và không bao giờ bắt đầu lại



Tôi đang bò trên ngực Kiều Dĩ Thương, trông giống như một con mèo mềm mại.

“Anh Thương biết trong mười ngón tay của tôi thì ngón nào đẹp nhất không? Là ngón áp út của tay trái, mỹ nhân cũng nên có trang sức màu đỏ, chưa nói đến ngón tay trống trãi trông thật đáng thương. Anh nỡ lòng sao?”

Ông ta cười khúc khích một hồi lâu: “Hóa ra hôm nay cô Hà ân cần như vậy là đang yêu cầu tôi một chiếc nhẫn.”

Ông ta ta véo chóp mũi của tôi: “Yêu tinh, bàn tính càng ngày càng tinh vi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta: “Anh sẽ mua cho tôi chứ?”

“Đương nhiên, cô muốn gì, chỉ cần hiện tại tôi có, đều không để cho cô thất vọng.”

Tôi đưa tay lại gần mắt ông ta: “Tôi muốn đeo nhẫn vào ngón áp út.”

Ông ta khẽ giật mình, nheo mắt im lặng.

Chiếc nhẫn ở ngón áp út tượng trưng cho địa vị, tôi chỉ thử Kiều Dĩ Thương xem ông ta có ý định gì với tôi.

“Sao, anh Thương khó xử rồi ư?”

Ông ta cân nhắc một lúc và nói: “Cô thích thì mua một chiếc.”

Nụ cười trên mặt có chút đứt quãng: “Thích thì thích, nhưng miễn miễn cưỡng đến cũng không có gì lạ.”

Ông ta nhìn thấy tôi có chút không hài lòng, tôi được Chu Dung Thành chiều chuộng nhiều năm như vậy, khi tôi muốn một cái gì đó chưa bao giờ là không có được, ngay cả địa vị của vợ ông ta cũng là tôi, tôi chưa từng chịu oan ức. Thế nhưng, dù cho sắc mặt tôi không tốt, tôi cũng chưa hề rời xa ông ta, mà vẫn ôm chặt lấy ông, Kiều Dĩ Thương nghĩ rằng tôi chỉ đang nóng nảy, không suy nghĩ thấu đáo, mở canh bò tôi mua cho ông ta nếm thử.

Tiếng nuốt nước bọt cực kỳ nhẹ nhàng của ông ta vang lên bên tai tôi, tôi nhìn chằm chằm khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, đôi khi quyết định của phụ nữ chỉ là suy nghĩ tức thời, một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không bao giờ lặp lại.

Chúng tôi đến một hội quán kinh doanh nhỏ với lối trang trí rất sang trọng. Nơi này tương tự như một hộp đêm, kinh doanh mọi thứ nhưng thanh lịch hơn. Nó thường chiêu đãi những nhân vật lớn không muốn đến hộp đêm. Ở đây mở cửa cả ngày, ban ngày có nhiều người đến nhất, vào ban đêm ít người đến chơi để tránh nghi ngờ.

Tài xế đi theo chúng tôi xuống xe, vừa đẩy cửa vào thì có hai nữ tiếp viên quyến rũ đi tới, hỏi dò số phòng và họ tên. Một trong những gương mặt xinh đẹp nhất mỉm cười cúi chào Kiều Dĩ Thương, với chiếc áo choàng cổ lỏng lẻo, để lộ bộ ngực trắng lớn, trông thật đồ sộ.

“Anh Thương, ngưỡng mộ đã lâu, khách mời đang chờ, tôi đưa anh đi lên.”

Vốn dĩ một tiếp viên khác cũng định đi cùng, nhưng người phụ nữ này không cho phép đẩy cô gái lại, ánh mắt ra hiệu ở trong sảnh tiếp khách hàng khác, cô ta đi bên cạnh Kiều Dĩ Thương với nụ cười trên môi, thỉnh thoảng chạm vào cánh tay và ngực của ông ta, mặc dù động tác của cô ta rất nhỏ, nhưng tôi là một người chuyên quyến rũ đàn ông, những phương pháp này đều là những cách tôi đã làm hơn mười năm trước, tôi có thể nhận ra trong chớp mắt.

Chúng tôi lên lầu, đến cửa phòng riêng, nữ tiếp viên gõ cửa, có một người đàn ông trong đó, Kiều Dĩ Thương đưa tay nắm lấy nắm cửa, cùng lúc đó nữ tiếp viên tình cờ nắm lấy, và thế là hai người nắm tay nhau, Kiều Dĩ Thương vô thức nhìn cô ta.

Nữ tiếp viên cười rất ngọt ngào đầy dụ dỗ: “Anh Thương chơi vui vẻ, tối nay tôi trực ca đêm tới khoảng bốn giờ sáng, cứ gọi cho tôi bất cứ khi nào anh cần.”

Kiều Dĩ Thương hờ hững gật đầu, mặc kệ bàn tay không buông tha của người phụ nữ, trực tiếp mở cửa đi vào.

Cô ta loạng choạng xoay người, vẫn không từ bỏ nhìn vào trong phòng, tôi đứng sau lưng ho khan một tiếng: “Cô chắn đường tôi.”

Cô ta vội vàng xoay người, ánh mắt dừng ở trên mặt tôi, tôi cười nhìn cô ta: “Cô thật táo bạo, dám câu dẫn người của tôi ngay trước mặt.”

Nữ tiếp viên cau mày do dự, hiển nhiên không biết tôi, Chu Dung Thành chưa từng tới đây giao lưu, bản thân tôi cũng chưa từng tới đây, cô ta không vào được tiệc tối của người nổi tiếng nên đương nhiên không nhìn thấy tôi.

Tài xế chỉ vào tôi và nói: “Đây là phu nhân của tổng giám đốc Kiều chúng tôi.”



Sắc mặt người phụ nữ đột nhiên thay đổi, tái nhợt và xấu hổ, cô ta cười ngượng ngùng lùi lại một bước “Bà Kiều, cô hiểu lầm tôi rồi. Chúng tôi có quy định về tiếp viên, đối với khách hàng đều phải niềm nở và chu đáo, tôi đối với anh Kiều không có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào.”

Tôi cười nói rằng có cũng không quan trọng, cái gì của tôi, không ai có thể lấy mang đi.

Tôi bỏ mặc cô ta hốt hoảng bước vào phòng riêng, tài xế ở ngoài đóng cửa lại chờ đợi, mùi thuốc lá và rượu nồng nặc quyện với mùi tanh tưởi khó chịu tỏa ra trong không khí, theo từng cơn gió đã tan đi rất nhiều.

Một vài cô gái đang từ mặt đất đứng dậy, hai người phụ nữ có thân hình cao hơn đang ngồi trên ghế sô pha kéo khóa quần cho đàn ông. Tôi làm ngơ trước cảnh này và đi đến bên phải của Kiều Dĩ Thương rồi ngồi xuống. Ông ta giới thiệu tôi với tổng giám đốc Tiết và tổng giám đốc Trần, còn những người phụ nữ mà họ mang theo là nhân tình, có thể nhìn ra họ khá được ưu ái, đều mặc những nhãn hiệu nổi tiếng.

Cả hai người đều là đối tác của Kiều Dĩ Thương nhiều năm nay, vừa mới chấm dứt hợp tác cách đây không lâu, nguyên nhân là họ kém xa so với Kiều Dĩ Thương của hiện tại. Vì lễ nghĩa và giữ thể diện, Kiều Dĩ Thương đành phải đến uống rượu.

Giám đốc Tiết lơ đễnh hút một điếu xì gà, mơ hồ nói: “Nghe nói cô Hà đang mang thai bốn tháng.”

Tôi cười hỏi nghe được ở đâu.

“Chẳng phải đã lan truyền khắp nơi. Cô Hà là một người phụ nữ huyền thoại. Thật không may tôi là một ông chủ lớn, không biết đọc mà chỉ biết kinh doanh. Nếu tôi có thể xuất khẩu thành văn thì nhất định sẽ viết sách dựa theo cô Hà, chắc sẽ nổi tiếng lắm.”

Ông ta quay đầu lại hỏi Cố Trần: “Công nương Diana so với cô Hà kinh nghiệm khá kém. Hương vị của một người phụ nữ vẫn phải để một người đàn ông khám phá, có thể khiến Tổng giám đốc Kiều vừa lòng hẳn không phải là dễ dàng.”

Tôi nói: “May mắn thay giám đốc Tiết không biết đọc biết viết, chuyện này cứ để cho tôi, nếu không thời kỳ yên ổn của tôi sợ rằng không còn nữa.”

Chúng tôi cùng nhau cười lớn, những người đàn ông uống rượu, tôi trò chuyện với hai cô nhân tình, và tôi nghe được một chút gì từ cuộc trò chuyện.

Hai người này rất không thoải mái, vào một ngày hội lớn trước đây, liền tóm được một đại gia, tổng giám đốc Tiết và tổng giám đốc Trần giao dịch kinh doanh, bọn họ khó tránh khỏi gặp mặt, căn bản chỉ là cố nhân không muốn qua lại.

Na Na, vợ thứ hai của tổng giám đốc Trần, ông ta theo hơn ba tháng, có tiền triệu đô mà còn chưa sờ được mông, Na Na rất muốn đàn ông. Cô ta luôn bám riết và không chịu ngủ cùng, khiến giám đốc Trần mê mẩn đến mức tiêu tiền cho cô ta như một con quỷ.

Sau khi uống vài ly rượu mạnh, giám đốc Trần đưa điếu thuốc trên tay qua cổ cô gái: “Nói về các kỹ năng độc đáo, biểu diễn một kỹ năng cho ông chủ Kiều và ông chủ Tiết xem.”

Nữ nhân cười ấn vào vai ông ta: “Thủ dâm có tính không?”

Giám đốc Tiết nhướng mày: “Cô có thể áo?”

Trước khi ông ta nói xong, tôi uống một ngụm nước, nước từ khóe môi chảy xuống áo của Kiều Dĩ Thương, mọi người nhìn tôi. Tôi không biết giải thích thế nào, Kiều Dĩ Thương mỉm cười ôm tôi vào lòng và hỏi họ: “Này có tính không?

Mọi người bật cười, tôi đỏ mặt trừng mắt nhìn ông ta, Kiều Dĩ Thương ghé môi vào tai tôi nói: “Dường như cô sẽ không.”

Tôi xấu hổ hơn, vùng vẫy trong vòng tay ông ta, cố đẩy ông ta ra, ông ta lại càng ôm tôi chặt hơn, đôi môi ban đầu chỉ là tựa như hư vô kề cạnh tai tôi, nhưng dưới sự lắc lưu của tôi, tôi đã bị rơi vào bẫy, ông ta hôn sâu vào trong lai tôi.

Hơi thở thiêu đốt khiến tôi run rẩy, suýt chút nữa phát ra tiếng rên rỉ.

“Khả năng của cô Hà về mặt này, Chỉ cần một chút chỉ bảo, nhất định có thể làm được.”

Tôi nắm lấy tay ông ta và nhấp một ngụm vào lòng bàn tay ông ta. Ông ta hôn lên dái tai tôi và cười toe toét.

Thủ dâm là một công việc mang tính kỹ thuật, có thể gọi đây là thú vui cao nhất của người phụ nữ, nó mạnh hơn bất cứ thú vui nào. Chỉ có ít phụ nữ biết điều này, tỷ lệ người biết khoảng một trên một ngàn, với lại phải làm trong một môi trường tốt đẹp và thoải mái. Mọi người đang xem đây là một màn trình diễn trong một môi trường mà mọi người đều coi đây là màn trình diễn, đây là một bài kiểm tra tâm lý và kỹ năng của phụ nữ. Tôi biết một số chị em đều không thể làm được điều này.

Một lúc sau, mặt cô gái tiếp rượu càng ngày càng đỏ, hai mắt bắt đầu mờ đi khiến cơ thể căng cứng rồi mềm nhũn ra, một tia nước mãnh liệt phun ra, giám đốc Tiết cười lớn, giám đốc Trần cũng rất vui vẻ.

Cô Cố lấy vài tờ giấy lau ngón tay của tổng giám đốc Tiết, mím miệng có chút ghen tị than thở: “Có thích cô ta không.”



Tổng giám đốc Tiết cười không nói gì, bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô ta đánh vào ngực ông ta: “Anh không được phép nghĩ đến cô ta, em có thể luyện tập nếu anh thích, nhưng không thể bao dưỡng người khác.”

Giám đốc Tiết thì thầm gì đó với cô ta, cô ta cười nói rằng ông ta đã bị hủy hoại rồi.

Cô Cố thay giám đốc Triết mời Kiều Dĩ Thương vài ly rượu, thấy tôi không nói chuyện, cô ta móc ngón tay về phía tôi, tôi tự hỏi có phải tôi không, cô ta gật đầu tôi ngồi cạnh cô ta và Na Na. Cô ta nhìn món đồ trang sức tôi đang đeo, cười nói: “Trước đây tôi có nghe ai đó nói về cô Hà và anh Kiều, có phải là vợ của giám đốc Chu không?”

Tôi không muốn trả lời. Cô ta không để ý đến sự né tránh của tôi và tiếp tục nói: “Không có gì ngạc nhiên khi tất cả chúng ta đều là người tình, cô Hà tôi cảm thấy không giống. Tôi nghe nói rằng cô rất có tài ăn nói, nổi tiếng trong đặc khu kinh tế, và hôm nay mới xem để tìm hiểu ý nghĩa của việc có thơ và văn.”

“Tôi chưa đọc một cuốn sách nào. Từ nhỏ tôi đã ra ngoài kiếm sống, Cô Cố đừng khen ngợi tôi nữa.”

Na Na nhổ vỏ nho trong miệng ra, mỉa mai nói: “Ôi, kẻ ninh hót vuốt móng ngựa, cô Cố, nghỉ ngơi đi. Mọi người không muốn mua thứ này của cô Hà. Cô thật xứng với giám đốc Tiết, cô nói gì anh ta cũng thích nghe. Ồ, nhân tiện, bạn dùng miệng để nói như thế nào, bạn dùng miệng để làm những điều mà chúng tôi không thể làm được.”

Sắc mặt cô Cố thay đổi, có chút ngượng ngùng đỏ bừng: “Tôi đã nói với cô. không phải chỉ dựa vào chút công phu trên giường mà làm loạn sao? Khi cô nói tôi, chính là đang nói về chính mình.”

Cô khinh thường nhìn bộ ngực của Na Na: “Vòng thép khá cứng nên cũng không sợ đau, vú to không được vắt kiệt như thế này, tổng giám đốc Trần không mù, đợi đến tối về cởi quần áo sờ soạng, nhỏ đến mức có thể lọt ra khỏi ngón tay của bạn, thật là lạ khi ông ta không đuổi cô ra ngoài.”

Nói rồi cô ta cầm chai rượu đổ đầy ly trước mặt Na Na: “Rémy Martin là loại rượu ngon, uống thêm vài ngụm nữa đi. Đi qua nơi này sẽ không còn cửa hàng như vậy nữa, cô muốn chen vào phải đợi kiếp sau.”

Na Na nghiến răng nói: “Cái đó cũng to hơn cô, và nó sẽ biến dạng sau hai lần cọ xát. Với một cái miêng đầy mủ, đàn ông đúng là không mù, thật giả có thể phân biệt được. Cô chưa nghe nói về nó? Nhiều người nói về sở thích độc đáo của tổng giám đốc Tiết. Ai trong top ba không thể đẹp hơn một ngôi nhà lớn ngày nay. Bà Tiết đã từng được giải ba hoa hậu du lịch, mọi cảnh quay đều rất khiêu khích, tổng giám đốc Tiết đã chọn sản phẩm bằng silicon, và nó không quá tệ để mang ra ngoài.”

Cô Cố xấu hổ đến mức không thể rời khỏi sân đây, cầm chai rượu đập mạnh vào Na Na. Rượu bắn tung tóe, tình cờ rơi trúng mặt Na Na, cô ngay lập tức lấy đồ trang điểm. Nước uống bắn tung tóe, tình cờ rơi trúng mặt Na Na ngay lập tức trang điểm. Cô ta theo bản năng vươn tay lau đi, càng dùng sức, không hiểu sao mũi cô ta càng xẹp xuống, nó xẹp xuống rất nhiều, sống mũi lợn cợn, cô ta nhận ra liền hét lên, ngón tay vô tình chạm vào cằm, cằm lại cong lên..

Cô Cố bật cười ngã vào vòng tay của Giám đốc Tiết, hai người không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn lên thì đúng là một cảnh tượng thê thảm. Giám đốc Trần nhìn khuôn mặt khó nhận ra của người phụ nữ của mình, nét mặt thay đổi, tức giận hỏi mặt mày bị sao vậy.

Na Na biết mình đã làm mất thể diện của giám đốc Trần, không thể giữ được trái tim của người đàn ông này, cô đã tìm mọi cách bày mưu tính kế, giăng lưới suốt mấy tháng trời, cố gắng hết sức để trói chặt giám đốc Trần hơn. Cuối cùng thì cũng đã đạt đến thời điểm quan trọng thu lưới bắt cá. Cô Cố đã làm cô đã làm cô mất tất cả bởi một chai rượu ấy đánh mất một chai rượu, cô đương nhiên không muốn hủy hoại cuộc sống giàu sang của mình.

Cô ta lao về phía cô Cố với đôi mắt đỏ hoe. Hai người phụ nữ ngay lập tức lao vào đánh nhau, ném bất cứ thứ gì họ nhặt được, bất chấp hậu quả ra sao. Vài cô tiếp rượu sợ đến mức ôm đầu né tránh. chỉ có tôi vẫn ổn định như ngồi trên núi Thái Sơn, thờ ơ với cuộc chiến trước mắt.

Trong vòng tròn hỗn độn này, tôi đã từng thấy một người phụ nữ vô cùng lợi hại, đây đã là cái gì. Chị Bối dùng dao với người mẫu, ngực người kia bị đứt chỉ sau một nhát dao, đó là một lỗ máu lớn với bọt trắng chảy ra, silicon chảy đến nách, phải đi Hàn Quốc đến hai mươi lần mới bình phục, phụ nữ càng tự tin và có năng lực thì càng khó rơi lệ.

Sau vài phút đấy đa, Na Na đã cào cấu vào mặt cô Cố một cách dữ dội, tạo ra những vệt máu. Cô ta hét lên và nói rằng cô đã làm hỏng khuôn mặt của tôi và tôi sẽ không để cô tốt hơn. Tôi cũng để cho cô không có gì giống như tôi, cùng kết thúc!

Kiều Dĩ Thương vô cùng thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt, ông ta hỏi tôi đã từng làm chuyện này chưa.

Tôi nói không có.

Ông ta nhướng mày: “Cô không cùng những người phụ nữ khác tranh giành Chu Dung Thành sao?”

Là của tôi thì không cần tranh, không phải có tranh cũng không thuộc về mình.

Khi phòng riêng đang lộn xộn, tài xế từ bên ngoài bước vào, anh ta bước đến bên cạnh Kiều Dĩ Thương, kề môi vào tai cách vài xăng-ti-mét nói gì đó, nhưng phòng riêng lộn xộn quá nên không nghe được gì, tài xế không còn cách nào khác ngoài việc nói to lên, vì vậy những gì anh ta nói đã bị tôi ngồi bên cạnh nghe thấy.

“Cô Thường có thai rồi.”

Sống lưng tôi cứng lại, quả anh đào tôi vừa hái chưa kịp hết nóng lên đã rơi xuống đất một cách nặng nề, tôi nhìn chằm chằm vào quả đỏ lăn tròn góc bàn rồi dừng lại, không có phản ứng gì trong một khoảng thời gian dài.

Kiều Dĩ Thương cau mày: “Cái gì.”

Tài xế lặp lại: “Kết quả nhận được vào chiều qua tại Bệnh viện Nhân Dân, người giúp việc của cô Thường nói rằng cô ta muốn đợi ông về vào buổi tối để tạo bất ngờ, nhưng không muốn ngài xã giao, vì vậy cô ta chỉ có thể qua điện thoại.”