Nghe thấy hai từ cậu rể này, tay tôi không tự chủ được mà run rẩy, then cửa bằng gỗ từ trên khung cửa sổ tách rời, trực tiếp rơi xuống dưới lầu, vừa vặn rơi vào trên đầu một người hầu nam đi qua, anh ta kêu thảm một tiếng, ôm lấy mặt ngẩng lên, anh ta nhìn thấy là tôi, cúi lưng xuống nhặt lên chạy lên lầu, anh ta không đi vào phòng, đặt ở trên hành lang, nhỏ tiếng nói về phía hai cánh cửa đóng kín: “Cô Hà, cô ra đây lấy đi, tôi không đi vào làm phiền cô nữa.”
Giọng tôi run rẩy hỏi: “Anh Kiều trở về rồi sao?”
Anh ta nói đúng vậy, vừa mới vào sân.
Dưới chân tôi mềm nhũn, tê liệt ngồi trên bệ cửa sổ, nửa ngày cũng không có lực khí đứng lên.
Kiều Dĩ Thương vậy mà trở về trước ba ngày.
Ông ta không trở về đặc khu với tôi trước, lại đi đường vòng đến Hải Châu, nhất định là nghe thấy tin tức biết tôi không ở đó, tỉnh Quảng Đà khắp nơi đều là cấp dưới của ông ta, muốn truy xét hành tung của tôi, tuyệt đối không phải là tôi làm mất số điện thoại thì có thể ngăn cản, huống hồ ông ta nhiều ngày như vậy không liên lạc được với tôi, cũng có thể đoán ra một hai.
Ngoại trừ Thường Bình Ngô, tôi không có bất kì lí do gì biến mất rời đi.
Tôi yêu ông ta, lại ỷ lại vào ông ta, thậm chí cũng hận ông ta, tình cảm nhiều như vậy dồn vào trên người ông ta, tôi làm sao nỡ đi, làm sao cam tâm đi.
Tôi rời khỏi ông ta căn bản là không có nơi nào để đi, liền giống như cắt đứt cánh chim, ông ta nếu như không giam cầm tôi, tôi liền chỉ có thể rơi vào thung lũng, chết ở biển sâu.
Hai tay tôi ôm lấy mặt, cơ thể khó mà khống chế run lên cầm cập, tôi không biết làm sao đối mặt với ông ta, cho dù tôi biết cuối cùng có một ngày, ngày này sẽ đến, từ giây phút tôi trốn đi đó, tôi nên hiểu rõ, ông ta sẽ hận tôi, hận từng khúc xương của tôi, hận mỗi nụ cười tôi để trong câu truyện của ông ta, hận sự ôn tồn xinh đẹp tuyệt trần lại giả tạo của tôi, hận tôi che giấu tốt như vậy, lúc tiễn đưa còn đuổi theo ôm ấp, ông ta cho rằng tôi nhịn không được lưu luyến, cho rằng tôi nhõng nhẽo quấn lấy, nào biết được tôi đang từ biệt, nào biết được tôi đang lừa dối, lợi dụng ông ta đi xa nhảy vào trong lòng của một người đàn ông khác, hơn nữa còn là ba chồng ông ta.
Ông ta hận tôi còn sâu hơn, càng nặng hơn, càng không thể tha thứ hơn tôi hận ông ta.
Toà nhà phía trước truyền đến tiếng cười của Thường Cẩm Hoa, bà ta dường như đang đối mặt với sảnh chính của toà tú lầu này, xuyên qua cánh cửa sổ điêu khắc hoa văn bằng gỗ đó có thể nhìn thấy bóng dáng bà ta, bà ta giống như một con bướm vui vẻ, vừa mới từ một vườn hoa trở về, mắt của bà ta rất sáng, nụ cười của bà ta rất thuần tuý, bà ta đã trải qua thời gian vô cùng tươi đẹp, mà tôi một mình liếm láp nối đau mất đi chồng và con gái, bắt đầu một cuộc sống tôi căn bản không muốn lại không thể không lựa chọn.
Thế giới này từ trước đến nay không công bằng, có vài người xuất thân cao quý, có vài người hèn mọn không chịu được, sau khi dùng trăm phương ngàn kế đuổi theo bộ xương trắng thoát khổ, như cũ vẫn là giả cao quý trong mắt người đời, phải bị dẫm đạp dưới chân những người cao quý chân chính.
Tôi thì thầm một tiếng không vội, giơ tay lên bình tĩnh đóng cửa kính lại, ngồi ở trước gương trang điểm, lau đi dấu vết nước mắt lấm tấm trên mặt, lộ ra một khuôn mặt mộc không son phấn, nếu như sắc đẹp là quả cân duy nhất tôi có được, tôi liền sẽ lợi dụng nó khiến đàn ông trên thế giới này phải vì tôi mà phục tùng, vì tôi mà cam tâm tình nguyện thua hết toàn bộ.
Người hầu ở bên ngoài gõ cửa hai lần, tôi hỏi còn chuyện gì không, cô ta đẩy cửa tiến vào, là một cô gái hơn hai mươi tuổi, cũng trạc tuổi tôi, tướng mạo có chút xấu xí, nhứng ánh mắt nhanh nhẹn, cô ta cúi đầu nói cô ta tên là Hoa Yên, hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của tôi.
Trong ngôi nhà cao cửa rộng như vậy, khắp nơi đều là âm mưu quỷ kế, hãm hại tranh giành nuông chiều, người bên cạnh hầu hạ là người duy nhất có thể giao phó niềm tin, cô ta biết tất cả của bản thân, trung thành và bán đứng đều nằm trong suy nghĩ của cô ta, đầu hàng khuất phục người bên cạnh mới có thể đi xa mà không bị đâm sau lưng.
“Bao nhiêu tuổi rồi.”
Cô ta nói hai mươi tư tuổi.
“Đã làm việc ở nhà họ Thường bao lâu.”
Cô ta nói rất nhiều năm, là người làm nuôi từ bé, chẳng qua vẫn luôn giúp việc bếp núc ở đằng sau, đổ nước vo gạo.
Tôi sửng sốt, lời của cô ta còn chưa dứt, nữ quản gia trước đó không lâu đưa tôi lên lầu đột nhiên xông lên lầu, không nói không rằng hung hăng tát cô ta môt bạt tai: “Sao mà nhiều lời như vậy hả! Để lỡ mất chuyện của ông chủ, cô muốn vào trong ngục tối sao?”
Hoa Yên ôm mặt không nói một lời, nước mắt rơi tí tách, cô ta nhỏ giọng nói đã biết sai rồi, nữ quản gia không vui đẩy cô ta ra, liếc nhìn tôi đang kinh ngạc: “Cô Hà, ông chủ mời cô xuống tú lầu, đến sảnh chính dùng cơm, ngoại trừ bà tư chưa trở về, những người khác đều đã đến rồi.”
Tôi trầm mặc ngồi trên ghế, híp mắt nhìn chằm chằm nữ quản gia ở trước mặt, bà ta đã đeo lên dây chuyền tôi vừa tặng bà ta, bà ta bị tôi nhìn đến nổi da gà, cười mỉa hỏi cô Hà đây là sao vậy.
Tôi kéo kéo khoé miệng, bất động thanh sắc đứng dậy, đi về phía cửa, tôi dừng ở bên cạnh Hoa Yên, duỗi tay chạm vào gò má bị đánh đến đỏ hồng, cô ta chịu đựng ngăn cản nước mắt không dám khóc, đã có chút tê tê, dường như thường xuyên phải chịu sự lăng nhục như thế.
“Ai bảo cô đến đây.”
Hoa Yên nói bà cả vừa mới đến phòng bếp chọn tôi lên tú lầu hầu hạ cô.
Hoá ra là bà cả thần bí thuỷ chung không bao giờ lộ diện ra oai với tôi.
Bà ta là mẹ đẻ của Thường Cẩm Hoa, lại vợ đầu của ông Thường, bà ta ở lâu trong khuê phòng không bước chân ra ngoài, không có nghĩa là bà ta không có quyền lực và tầm mắt, bà ta rất rõ ràng thủ đoạn tôi câu dẫn đàn ông, tôi mới bước vào ở một ngày mà đã không thể chờ được chèn ép tôi rồi.
Tôi chỉ là cô Hà, không có danh phận và địa vị của bà sáu, bà ta không cần cố kị cái gì, trực tiếp dùng thủ đoạn này cảnh cáo tôi đừng nên quá càn rỡ và không hiểu chuyện.
Đưa người hầu đổ nước gạo cẩu thả không có địa vị nhất trong nhà đến chỗ tôi hầu hạ, đây không phải là tuyên bố cho tất cả mọi người biết tôi là một phụ nữ nhà quê không cần cho tôi sắc mặt tốt sao.
Tôi cười lạnh một tiếng, nghiêng mặt qua nhìn nữ quản gia: “Ông Thường đối xử với bà cả ý tốt như vậy, rõ ràng không?”
Nữ quản gia nói ông chủ chẳng qua hỏi những chuyện này, chút chuyện của các bà, đều do à cả làm chủ, thỉnh thoảng bà hai tham dự.
Tôi ngoài cười trong không cười nhìn bà ta nửa phút, vào lúc bà ta luống cuống không biết nên làm gì mở miệng: “Trở về nói với bà cả, mấy ngày này tôi có rảnh rỗi sẽ tự mình đến cảm ơn bà ta, cô gái người hầu tay chân nhanh nhẹn lại không yếu ớt, tôi càng yêu thích.”
Nữ quản gia nén nhịn mấy tiếng cười khan, ánh mắt tôi quét qua trên cổ bà ta, không nói một lời mang theo Hoa Yên xuống lầu.
Nữ quản gia đi theo ở đằng sau không dám đi lên trước, tôi nhỏ giọng nói: “Chịu uất ức rồi, cô biết tôi là người như thế nào không?”
Hoa Yên mù mịt nhìn tôi, tôi nói cho cô ta biết tôi là người quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Tôi lau đi nước mắt trên khoé mắt cô ta: “Gian nan khốn khổ cả đời này của con người, đều là có số đấy. Sau này ngoan ngoãn đi theo tôi, trung thành với tôi, những uất ức cô đã chịu, tôi sẽ đòi lại từng cái một.”
Tôi xuyên qua một con đường đá rải đầy nước, đi lên hành lang gấp khúc bằng gỗ dài và hẹp, cách sảnh chính còn một đoạn đường nữa, nghe thấy Thường Cẩm Hoa vui vẻ phấn khởi miêu tả cảnh đẹp nước Pháp, bà ba cười hỏi bà ta chỉ là cảnh đẹp lãng mạn, không có xảy ra chuyện lãng mạn nào sao, bầu trời sao có hoa có biển nhiều như vậy, trong tuần trăng mật của cặp vợ chồng như lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, cũng không nói ra cho tôi mở mang kiến thức.
Giọng nói bà ta nhất thời có chút ngại ngùng e lệ: “Mẹ ba đừng hòng xen vào lời của con.”
Bà hai dựa vào trên ghế, phe phẩy cây quạt hương bồ, lười biếng nói: “Ông chủ mấy năm trước nói con gái lớn trong nhà như bom nổ chậm. Tôi vẫn khuyên ông đừng nghĩ nhiều, lại để Cẩm Hoa ở lại mấy năm, may mà ông làm chủ gả nó đi rồi, ai biết nó mê mẩn người đàn ông của nó như vậy, bằng không lại phải ghi hận chết tôi rồi.”
Thường Cẩm Hoa thẹn thùng ngắt một bông hoa từ trong bình hoa ném về phía trên người bà hai: “Miệng mẹ hai thật sự là không tha cho ai cả, đều do ba nuông chiều đó!”
Tôi xuyên qua cánh cửa mở rộng nhìn rõ ràng mọi nơi ngóc ngách trong sảnh chính, duy nhất không nhìn thấy bóng dáng của Kiểu Dĩ Thương, tôi hỏi nữ quản gia: “Cậu rể không có ở đây sao.”
“Cậu rể đưa cô chủ đến liền đi rồi, có chuyện gấp phải làm, cũng không có đi vào phòng.”
Tôi nghe thấy ông ta không ở đây, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trốn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, vẫn tốt hơn gặp mặt nhanh chóng như vậy, tôi thậm chí ngay cả nên nói gì, nên dùng vẻ mặt thế nào cũng chưa nghĩ xong.
Tôi lặng lẽ không tiếng động bước qua bậc cửa, bà ba nhận lấy nước trà người hầu đưa, bà ta uống một ngụm đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Lão gia không phải là nói mang về một người phụ nữ sao, sao lại vẫn che giấu không cho chúng ta xem vậy chứ? Quốc sắc thiên hương như thế nào mà ông trân quý đến nhường này chứ.”
Ông ta ngẩng đầu lên muốn trả lời, vừa vặn nhìn thấy tôi đi vào, tư thế bước đi của tôi vô cùng phong tình, dường như một phút sau liền muốn ngã vào trong lòng ai, thướt tha mỏng manh, tôi nũng nịu gọi một tiếng lão gia, trên mặt ông ta lập tức lại hiện ra một vẻ mặt vô cùng dịu dàng say mê, thậm chí là trầm mê.
Ông ta cảm thấy bản thân đã nằm mơ, trong mơ mới có cảnh tượng như vậy, mới có dáng vẻ tôi xinh đẹp tuyệt trần như vậy dựa vào ông ta.
Khi mọi người trong sảnh nhìn rõ người tiến vào là tôi, đều có chút kinh dị và sợ hãi, trong mấy giây lặng ngắt như tờ, tôi đã đi đến bên cạnh ông Thường, Thường Cẩm Hoa sững sờ ngây ngẩn, ánh mắt cô ta dừng lại trên mặt tôi, một lúc lâu cũng không rời đi, đôi môi mấp máy mấy lần lại không nói ra được một chữ nào, giống như một con rối mất đi hồn phách và sợi dây điều khiển.
Ông Thường không quan tâm bọn họ, cũng không chú ý đến thân phận, ông ta quên hết tất cả chăm chú nhìn tôi một lúc: “Sao lại tháo trang sức rồi?”
Tôi nói toàn người trong nhà, nên chẳng muốn trang trí vẻ bề ngoài, ông Thường không được nhìn cảm thấy tôi xấu, một lát nữa ăn cơm không được.
Ông ta ha ha cười lớn, ngón tay cách không khí chấm chấm trán tôi: “Cô đấy, khéo ăn khéo nói khiến người khác không thể chống đỡ, nếu như cô xấu, trên thế giới này sợ rằng đều không có người đẹp thật sự rồi.”
Tay tôi đặt lên vai ông ta, giả vờ uất giận đánh ông ta một cái, nhõng nhẽo nói ông ta đừng giúp tôi phải đắc tội hết với các bà trong phòng này mới vừa lòng.
Ông ta cực kì nuông chiều, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của tôi, trịnh trọng giới thiệu tôi với tất cả mọi người, đối với sự sắp sếp tôi ở nhà họ Thường ăn nói có chút úp mở, không nhắc đến có phải muốn lấy tôi làm vợ lẽ không, nhưng giọng điệu ấm áp, để lại chỗ trống rất lớn.
Vào lúc ông ta giới thiệu tôi, Đường Vân Lan mang theo một tên người hầu không nói lời nào từ bên ngoài đi vào, cúi chào ông Thường đang nói chuyện, trầm mặc ngồi ở bên phải bà ba, cô ta uốn tóc xoăn gợn sóng, trang điểm đậm quyến rũ, lại mặc một bộ váy dài trăng lưỡi liềm màu trắng, trong vẻ lạnh lùng lộ ra phong tình, rất là đẹp mắt.
Cô ta so với một năm trước tôi gặp cô ta càng thêm phần nữ tính, cũng đẫy đà không ít, sau khi cô ta ngồi yên ổn liền khẽ cười gật đầu với tôi, tôi cũng cười lại với cô ta một cái.
Cái ghế trống không đối diện với bà hai, không ngoài dự đoán chính là vị trí của bà cả, người phụ nữ này lại thật sự là thần long thấy đầu không thấy đuôi, bà ta chẳng quan tâm dòm ngó tới gì cả, lại khống chế hết thảy trong lòng bàn tay, có lẽ nhân vật lợi hại nhất nhà họ Thường không phải là bà hai ngoài mạnh trong yếu, mà là người vợ đầu này.
Thường Cẩm Hoa từ trong sấm sét giữa trời quang phản ứng lại, cô ta không thể tin được hỏi ông Thường: “Ba, ba sao lại mang Hà Linh San về đây?”
Ông Thường hỏi cô ta có cái gì không thể sao.
“Ba rõ ràng biết cô ta và Dĩ Thương...” Cô ta gấp đến mắt đỏ tía tai, cắn cắn môi kịp thời dừng lại: “Ba rõ ràng biết cô ta là quả phụ của cục trưởng Chu, bởi vì chồng, cô ta đều có danh tiếng trong toàn bộ công an, thân phận của ba hà tất đắc tội những người công an đó, chúng ta sống cuộc sống yên ổn không tốt sao.”
Cô ta đi đến hai bước, nói nhỏ ở bên tai ông Thường, giọng nói cô ta rất nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể nghe được một chút: “Cô ta có quyền lực, lại rất có lòng dạ, ba không cảm thấy cô ta đến nhờ cậy ba quá kì lạ rồi sao, ba đã từng trong lòng rõ ràng, người phụ nữ như thế này nhà họ Thường chúng ta không thể lưu lại.”
Ông Thường có chút bất mãn, ông ta lúc này bị tôi mê hoặc, lại chưa ăn được đến trong miệng, làm sao có thể cam tâm không cần tôi, giọng nói ông ta mang theo chút tức giận nói: “Ngay cả cho phép người phụ nữ nào vào ở trong nhà họ Thường ba cũng đã không làm chủ được rồi sao? Còn phải bị các con nói này nói nọ, có điều gì bất mãn đều cút ra ngoài đi!”
Thường Cẩm Hoa còn muốn tranh cãi cái gì, bị mặt lạnh của ông ta ngăn cấm, cô ta nghe nói không thông, chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi giả vờ thiện lương, mê hoặc tâm trí ba cô ta, cô ta tức giận cầm lấy túi sách đặt ở trên bàn: “Vậy được, ba, con đi về trước đây, tối nay cũng không ở đây nữa, anh Thương còn chưa biết chuyện này, con hy vọng ba đừng vì một người phụ nữ mà nhất thời huỷ đi tiếng tăm tốt đẹp một đời, người phụ nữ này thật sự là không thể lưu lại.”
Ông Thường không quan tâm đến cô ta, nhíu mày nhắm mắt lại, cũng không giữ lại, Thường Cẩm Hoa liếc nhìn tôi thật lâu, tôi mỉm cười xinh đẹp, vô tội nháy mắt với cô ta, cô ta cười lạnh một tiếng, không nói gì cả, cũng biết nói cũng chẳng có tác dụng gì, nghênh ngang bỏ đi khỏi sảnh chính.
Bà hai kỳ quái chậc chậc hai tiếng: “Ồ, lão gia nói mang về hồng nhan tri kỉ, tôi còn cho rằng là thiếu phụ thấp kém nhà ai, hoặc là gái làng chơi, gái đẹp chuyên tiếp khách tiếng tăm lẫy lừng, hoá ra là bà Chu.”
Sắc mặt bà ta thay đổi trở nên rất khó coi: “Đây là khắc chết chồng mình, lại đến gây tai hoạ cho nhà người khác hay sao?”
Ông Thường vừa bưng nước trà lên, ông ta nghe thấy câu chửi bới gièm pha này, nặng nề đặt ly chà lên trên bàn, phanh một tiếng, nắp ly bay ra nửa thước, rơi xuống trên mặt đất, người hầu lập tức khom lưng đi nhặt, ông ta tức giận quát mắng: “Càn rỡ! Ai dạy cô ăn nói mờ ám như vậy. Hà Linh San đến nhà họ Thường ở nhờ, gây tai hoạ cái gì.”
Bà hai không có ý tốt quan sát tôi: “Ở nhờ? Cô ta không phải đến làm bà sáu hầu hạ lão gia sao. Trước kia cô ta đến mấy lần, tôi đã thấy cô ta không có ý tốt, đôi mắt đó không lúc nào không đi câu dẫn người, bẩm sinh...”
Bà ta nửa câu sau vẫn còn chưa nói ra khỏi miệng, Đường Vân Lan ngắt lời bà ta, khăn tay phủi trên người bà ta, bà hai ý thức được suýt chút nữa lỡ lời lập tức ngậm miệng.
“Chị không cần cảm thấy là một người phụ nữ vào phủ chính là phải trở thành thân phận giống như chúng ta, cô Hà là quả phụ của bộ trưởng công an, đường đường là vợ cả, thân phận tôn quý biết bao, sao lại sẽ giống với chúng ta.”
Bà hai gảy gảy bông tai của mình, ánh mắt rất phòng bị rơi trên mặt tôi: “Nhưng cô ta hiện tại đã không phải nữa, phụ nữ tìm đường thoát cho mình, nhìn trúng quyền lực và của cải của nhà họ Thường cũng không phải là không có khả năng, cô sao lại cảm thấy cô ta sẽ không chứ. Cô là con giun trong bụng cô ta hay sao?”
Đường Vân Lan cười cười: “Em vừa mới vào nhà, chị không phải cũng phòng bị em như vậy hay sao, nhưng ngày lễ ngày tết lão gia tặng châu báu lụa là, em nào có lần nào không nhường cho chị sao? Gần như không sót lần nào đều khiến chị vui lòng. Chị sợ là ai sẽ cướp đồ của chị, chỉ cần không cướp, chị hà tất so đo ai vào ở. Cô Hà kế thừa di sản của chồng đã chết nhiều như vậy, sợ là không vừa mắt chút hiếm lạ này của chị.”
Sắc mặt bà hai thay đổi: “Tôi quan tâm không phải là châu báu lụa là! Mà là lão gia, sự yêu chiều của lão gia, tấm lòng của lão gia, con người lão gia. Đây mới là thứ tôi xem trọng nhất, không muốn mất đi nhất. Cô đừng thay đổi khái niệm, đến vấy bẩn tôi tham tiền tài.”
“Vậy sao?” Lòng bàn tay Đường Vân Lan nhấc lên lọn tóc xoăn của mình: “Nếu như bà hai đã nói như vậy, phí chi tiêu tháng sau của chị liền tính lên đầu em đi, chị đừng dùng nữa, em tham tiền.”
“Cô!”
Bà hai chỉ vào sống mũi cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói không ra lời, ông Thường bất động thanh sắc nâng mắt quét qua bà ta, biểu tình trên mặt càng khó coi.
Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, Đường Vân Lan vẫn thật sự không phải là đèn đã cạn dầu, nhãn lực của Kiều Dĩ Thương rất chuẩn, chôn xuống một quả mìn giống như vậy ở nhà họ Thường, cũng coi như là át chủ bài cuối cùng của ông ta.
Đường Vân Lan đứng dậy nói với ông Thường: “Lão gia, chạng vạng tôi đã ăn chút điểm tâm rồi, không đói lắm, tôi về phòng trước đây.”
“Bà năm.” Bà ba gọi lại bóng dáng đang đi về phía ngoài cửa, bà ta liếc nhìn mặt Đường Vân Lan, lại liếc nhìn tôi, hết lời khen lợi: “Lúc này tôi mới phát hiện, bà năm và cô Hà có phần quá giống nhau, sườn xám mặc trên người giống nhau, cùng là chị em sinh đôi, anh Kiều cũng thật là có mắt nhìn, tìm kiếm cho lão gia món hàng như vậy, khó trách bà năm được nuông chiều đến tận trời, không biết có phải là đã mượn ánh đèn của cô Hà.”
Điều kiêng kị nhất của phụ nữ là bị nói thành lốp dự phòng, vật thay thế, bà ba giẫm trên đáy lòng của Đường Vân Lan, muốn chọc tức cô ta xấu mặt trước mặt mọi người, bà hai vừa mới châm lửa mạnh như vậy, ông Thường đã tức giận rồi, ai lại nhảy vào nữa người đó chính là tự thiêu chết mình.
Nghe thư kí của Kiều Dĩ Thương từng nói rằng, Đường Vân Lan ở nhà họ Thường rất được ông Thường yêu thích, sau khi cô ta đến gần như đêm nào cũng được yêu chiều, cổ tay cô ta cũng mạnh, ở trong nhiều người mẫu như vậy bộc lộ tài năng, tuyệt đối không phải là vật trong ao. Phụ nữ trong nhà đã chịu nhiều giận hờn trên người cô ta, nắm bắt lấy cơ hội tự nhiên mạnh mẽ giẫm lên, sau khi tôi đến ngày tháng của cô ta sợ là sống không dễ dàng, châm chọc khiêu khích chắc chắn ngày nào cũng có, cô ta và tôi nên mặt là cùng một chiến tuyến, nhưng tôi cũng phải đề phòng cô ta sẽ thẹn quá hoá giận trở thành thù hay không.
Đường Vân Lan rất giữ được bình tĩnh, cô ta nghiêng người không tức không giận cười với bà ba: “Dù sao em có thể mượn ánh đèn của cô Hà, thói đời này ai còn quan tâm thật giả, có thể sống những ngày an ổn là tốt rồi. Bà ba không có phần phúc khí này giống như cô Hà, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác càng được nuông chiều hơn.”
Bà ba trợn tròn mắt, ánh mắt xem thường liếc về phía tôi, bà ta không muốn để người nghe thấy, đứng dậy vừa đi đến vừa nói: “Tôi cần giống một sao chổi khắc chết đàn ông như cô ta sao? Chuyện này cũng quá xúi quẩy rồi, lại nói làm cái bóng của người khác có gì tốt, nguyên bản chân chính đến rồi, xem cô còn có thể hung hăng càn quấy được mấy ngày, từ khi cô vào cửa nhà họ Thường, những tủi hờn tôi đã phải chịu, tôi đều phải trả lại cho cô gấp mười gấp trăm lần.”
Đường Vân Lan bình thản ung dung nói vậy tôi đợi bà ba.
Cô ta bước ra cửa, đi về phía hồ cá bên ngoài đình viện, bà ba cũng ôm lấy một bụng tức, cũng đi theo, chỉ có điều là đi về biệt thự nghỉ ngơi.
Sảnh chính rộng lớn chỉ còn lại bà hai, cô ta ngược lại không đi, một bộ dáng nhàn nhã phân biệt mình ra, gây huyên náo đã đói, để người hầu mang đồ ăn lên, tôi không tính ở lại đấu trí đấu dũng với bà ta, tìm một cái cớ trở về tú lầu, ông Thường nắm lấy tay tôi giọng nói ôn hoà nói: “Bọn họ không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy bảo bọn họ, cô đừng để trong lòng, mấy ngày sau là tốt thôi. Lát sau tôi đến với cii.”
Tôi vốn dĩ không muốn để ông ta đến, nhưng trước mặt bà hai và người hầu từ chối ông ta lại không được, tôi chỉ có thể cười nói vậy tôi đợi ông.
Tôi về đến tú lầu phân phó Hoa Yên chuẩn bị một bồn nước tấm cho tôi, sau khi cô ta đi tôi đang muốn đóng cửa thay quần áo, đột nhiên một bóng người loé qua hành lang, giống như tia chớp từ trên trời rơi xuống, ngay cả một giây cũng không có, liền mạnh mẽ đẩy chốt cửa trước mặt tôi, đẩy tôi vào trong phòng.
Tôi lảo đảo té nhào vào tường, nghe thấy tiếng cửa bị khoá trái, đang muốn phồng miệng gọi lớn, khuôn mặt trước mặt đó chậm rãi từ bóng tối đi ra, phản chiếu trong ánh đèn yếu ớt, trong nháy măt khiến máu trong cơ thể tôi nhanh chóng đông cứng lại, khô cạn, thoát ra.
Tôi phát ra giọng nói vô cùng kinh hoảng run rẩy: “Anh không phải là đi rồi sao?”
Ông ta không nói một lời, không nén được cơn giận bóp cổ tôi, đẩy tôi vào bức tường lạnh lẽo, sau lưng tôi sống lưng chạm vào trên mặt tường, đau đến sắc mặt trắng bệch, tôi giống như một tấm bèo, ở trong vùng nước mênh mông để ông ta vùi dập.
Ông ta nhìn tôi rất lâu, tôi cho rằng ông ta sẽ nhìn đến trời đất già đi, nhìn đến sông cạn đá mòn, ông ta rất lâu từ trong kẽ răng rít ra một câu: “Tại sao không đợi tôi, tại sao không thể đợi tôi.”
Tay của ông ta đều đang run, tôi biết ông ta đang kiềm chế, kiếm chế tức giận của bản thân, kiềm chế hận, kiềm chế lực khí, nếu đổi thành người khác không phải tôi, ông ta nhất định sẽ kết thúc ở đêm này, ông ta kiêu ngạo biết bao, tự phụ biết bao, vô cùng tự tin mình có được tất cả, khống chế tất cả, mà tôi không ngừng tránh thoát, không ngừng phản bội.
“Trên thế gian này bao nhiêu người tính kế tôi, bọn họ không phải là biến mất vĩnh viễn, thì chính là trả giá đau đớn thê thảm, duy chỉ cô. Cho dù cô như thế nào, cho dù cô cầm dao ngắm vào trái tim tôi, tôi cũng không nhẫn tâm tổn thương cô một phân một hào. Tất cả sự độc ác của cô, tôi đều coi thành mưu kế trong tình yêu, coi thành cô làm nũng, cô bướng bỉnh, tôi đã dung túng cô đến bước này. Cô còn muốn tôi phải thế nào, Hà Linh San, cả đời này tôi chưa từng đối xử với một người phụ nữ nào như vậy, cô còn muốn tôi thế nào nữa?”
Lòng bàn tay ông ta càng tăng thêm lực bóp cổ tôi, đầu ngón tay dường như cắm vào da thịt tôi, cảm giác nghẹt thở mạnh mẽ nuốt chửng tôi, trong tầm mắt có chút mơ hồ là khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch: “Tôi hận không thể giết chết cô, làm cô tàn phế, khiến cô không thể đi được, cô mới có thể an phận yên ổn ở bên cạnh tôi, mới sẽ không làm ra chuyện vượt qua sự khống chế của tôi.”
Đáy mắt tôi có sương mù, trên mặt lại là nụ cười quật cường kiên định, tôi không được khóc, tôi không cho phép bản thân khóc lóc, tôi chỉ có thể cười, cười mãnh mẽ làm người ta hoảng hốt, làm người sa đoạ, sự tức giận và tái nhợt của ông ta, với tôi giả vờ tốt đẹp như thế này, ở toà tú lầu vắng vẻ không người này, giống như thân phận của chúng tôi, con đường về sau của chúng tôi, bị ngăn cách ở hai thế giới.
Ông ta đã trễ ba tiếng, nếu như lại sớm hơn một chút, ông ta nhất định sẽ ngăn cản bước chân tôi, đi qua hành lang dài đó, ở trước mặt Thường Bình Ngô nhảy múa, ông ta sẽ mang tôi trở về, vĩnh viễn giam cầm tôi ở trong lồng, không cho phép tôi lại thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta.
Cuộc đời của tôi chỉ có ông ta, còn có cảnh sắc tươi đẹp.
Tôi rất muốn sống cuộc sống như vậy, nếu như không có Dung Thành, không có Kiều Từ, bọn họ từ trước đến nay chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi, từ đầu đến cuối người cứu tôi thoát khỏi biển khổ, bảo vệ tôi an ổn chỉ có Kiều Dĩ Thương, tôi thật sự rất muốn.
Cho dù không danh không phận, cho dù không nhìn thấy ánh sáng.
Ông ta cuối cùng vẫn là không nỡ ra tay.
Khi ông ta nhìn thấy giọt nước mắt đáng thương của tôi, nhìn thấy tôi giống như ban đầu ông ta đã gặp, giống như kí ức bị phong ấn của ông ta, sự cố chấp không chịu khuất phục đó, tay ông ta thả lỏng, rời khỏi cổ tôi, cứng đờ rủ xuống, trong đôi mắt đỏ tươi loé qua lãnh ý, hung ác.
Bên ngoài tú lầu đèn lồng treo cao, mặt ông ta bao phủ trong một ánh nến xuyên thấu, sặc sỡ mà lạnh lẽo, tràn ngập ánh sáng lấp lánh.
Nhưng dưới ánh sáng màu sắc lờ mờ mê li, ông ta tức giận, so với trước kia từng nhìn thấy mỗi một phương diện của ông ta đều tức giận hơn, càng hơn cả việc Kiều Từ chết yểu, dáng vẻ ông ta đập bàn ở phòng sách.
Tôi không nhịn được, ở trước mặt ông ta, sự yếu đuối của tôi, sự chân thật của tôi, sự điên cuồng của tôi, giống như sự phóng đãng của tôi không thể kiềm chế được.
Tôi sống chết nắm lấy cổ áo của ông ta, đặt trán vào trong lòng ông ta, tôi kiềm nén, nức nở, ở trên ngực kịch liệt lên xuống của ông ta nghẹn ngào nói: “Tôi đợi không được, tôi không đợi được anh.”