Chúng tôi đứng hôn nhau dưới mưa lâu thật lâu, đến độ đầu lưỡi đều tê dại hết cả, bờ môi cũng mất hết cả cảm giác, tiếng mưa trên mái hiên càng lúc càng nặng hạt như thể đất trời cùng rung động, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, giọt mưa đập trên mái ngói như tan vỡ hết cả, màn trời như nuốt chửng cả tòa nhà này, vùi lấp hai người chúng tôi trong đó.
Kiều Dĩ Thương buông tôi ra sau màn hôn dài dằng dặc, giữa hai cánh môi giăng mắc một sợi tơ óng ánh, chẳng biết là nước miếng của ai nữa.
Ông ta đắc chí dùng đầu ngón tay quệt đi hương vị của mình trên môi tôi: “Mấy người phụ nữ ở phủ nhà họ Thường không phải là đối thủ của cô.”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu lắng và sắc bén của ông ta: “Anh nghe ngóng được gì vậy.”
Ông ta nói, tất cả mọi chuyện về tôi ở đây.
Tôi biết rõ Kiều Dĩ Thương có tai mắt ở phủ nhà họ Thường, cũng có thể nói con át chủ bài chế địch lớn nhất của ông là Đường Vân Lan, cô ta dùng lý do để thay thế tôi mà ở lại phủ họ Thường để nằm vùng, quan sát từng động tĩnh của lão Thường, những chuyện làm ăn, tiếp khách qua lại ; thế nhưng xét bụng dạ của Kiều Dĩ Thương, ông ta chắc chắn sẽ không tin tưởng loại phụ nữ ham vinh hoa phú quý sẽ có lòng trung với mình như thế nào, chắc chắn ông ta vẫn còn cài cắm thêm những người khác, những người kia cũng đang đứng ở một nơi bí mật nào đó mà soi xét từng đường đi nước bước của Đường Vân Lan, cụ thể là ai thì chẳng ai biết được, đến cả Đường Vân Lan cũng còn chẳng hay nữa là.
Đường Vân Lan được sủng ái, bởi vì vẻ ngoài trẻ trung tươi mới này của cô ta có dung mạo tương tự với tôi, mà cũng có thể là do lão Thường tương kế tựu kế, dù sao cũng chẳng phải chuyện sạch sẽ gì cho cam.
Lão Thường biết Kiều Dĩ Thương tuy mặt ngoài thì hòa hợp với ba vợ, nhưng trên thực tế thì lại bằng mặt không bằng lòng. Mà tôi thì lại là con dao rạch mở bộ mặt thật của bọn họ một cách nhạy bén nhất.
Tôi nâng cổ tay lên, để ông ta nhìn thấy miệng vết thương đang kết vảy của tôi: “Anh biết tôi bị thương không.”
“Đây là kế thăm dò nho nhỏ của cô để thử nghiệm, làm bà hai phải ăn quả đắng trước mặt mọi người, đợi đến khi cô Hà chính thức ra tay.” Ông ta thoáng dừng trong chốc lát, tay chạm trên môi tôi cũng thoáng ngưng, chẳng lùa vào làn tóc trơn như thác nước: “Dù sao là ai thì cũng đều có khả năng cả.”
Tôi nheo nheo mắt cười, quả nhiên là Kiều Dĩ Thương, chẳng có chuyện gì có thể qua được mắt ông ta cả, ông ta biết mỗi nước cờ tôi đi đều có tính toán hết, đi như thế nào, vì sao lại phải làm như thế, mà kết cục của nước đi đó sẽ ra làm sao.
Lòng tôi thoáng lặng đi trong một chốc, người có ánh mắt có thể nhìn ra được đáy lòng sâu thẳm của người khác thì phải có tâm tư thâm sâu cỡ nào.
Lời nói cuối cùng của ông ta cũng như đang gióng lên hồi chuông cảnh báo cho tôi, nhắc nhở rằng tôi không nên nảy sinh bất cứ suy nghĩ gì hết, chính ông ta đã có phòng bị cả rồi.
Tôi nhếch môi và cười rạng rỡ, tựa trên lồng ngực ông ta rồi đưa mắt yêu kiều: “Vậy thì sao anh không qua thăm tôi sớm, anh không biết lúc bị đau tôi nhớ anh lắm à.”
Ông ta cười như không cười, rút một điếu thuốc ra châm lửa, quay sang một bên khác để tôi không phải ngửi thấy mùi mà nhả khói, khói thuốc tan dần theo gió mưa buổi đêm: “Cô đoán xem.”
Tôi chăm chú nhìn vào đốm lửa le lói trong tàn thuốc: “Tôi đoán mấy ngày nay anh phải chịu dày vò nhiều rồi, muốn qua thăm tôi mà lại phải cố nhịn không ra mặt.”
Tôi nhấc chân lên, kề sát mặt mình lên mặt ông ta hơn, theo đuổi ông ta như này chẳng qua là khoảng cách càng gần, thì lại càng là khoảng cách ve vãn đàn ông tốt nhất.
“Hôm nay ngài Kiều lại chẳng nén nổi nữa, sắp phát điên đến nơi rồi đây. Chẳng có lúc nào là anh không thấy được tôi cả, tôi đoán có đúng hay không?”
Ông ta rũ mắt nhìn tôi chăm chú, sâu trong đáy mắt là vòng xoáy cuồn cuộn, tôi lần bàn tay thon nhỏ mềm mại vào trong cổ áo ông ta một cách âm thầm, bàn tay tôi thì nóng rực, nhưng đầu ngón tay thì lại lạnh buốt, ông ta bị tôi kích thích đến độ run cả người.
Tôi khẽ nhấp đôi môi đỏ mọng bởi vì trước đó đã bị ông ta cắn nút: “Anh muốn vào trong nhà chứ?”
Nét cười của ông ta càng rõ hơn, loáng thoáng có vài phần hạ lưu và bỡn cợt: “Lại vào phòng à?”
“Lại cái gì mà lại, lần trước chẳng phải là tự anh xông vào à, tôi cũng có ép anh đâu.”
Ông ta quăng đầu mẩu thuốc đi, vừa định quay đầu sang ngang để nhả khói thì tôi với tay còn lại giữ đầu ông ta quay thẳng về phía tôi, khẽ thè lưỡi tựa như lưỡi rắn đỏ hỏn, giương ánh mắt tham lam nhìn ông ta, bộc lộ sự khao khát bức thiết nhất.
Tiếng cười quanh quẩn trong lồng ngực ông ta, sau cùng ngụm khói kia cũng phà lên đôi môi đỏ mọng của tôi.
Tôi lần ngón tay dọc theo trái tim ông ta, vờn qua xương quai xanh, ngừng lại ngay chỗ cổ họng ông ta: “Anh Thương có nghe chuyện không nhỉ, cái đó của đàn ông có cứng hay không, không phải nhìn ngón tay, mà là trong cổ họng ấy.”
Ông ta nheo mắt ý hỏi tôi xem thế nào
Tôi ra chiều thích thú lướt đầu ngón tay vân vê, khẽ chọc lên trái cổ ở yết hầu ông ta: “No tròn, cứng rắn, to lớn.”
Tôi bật cười một tiếng, ông ta cùng cười hùa theo: “Cô Hà đúng là người trong ngành có khác.”
“Là Nhờ có ông trùm xã hội đen như ngài Kiều đây ban tặng cả.”
“Tôi có to, có cứng không?”
Tôi đáp không nhớ rõ.
“Không phải cô Hà mấy hôm trước vừa mới thử xong đó sao, thế mà đã quên hết hương vị rồi à?”
Tôi liếm khóe môi: “Tôi đây hay quên, đã mấy ngày chẳng đụng vào rồi, giờ đã quên chẳng còn sót tí gì nữa, chờ thêm mấy này thì đến cả ngài Kiều đây là ai khéo cũng chẳng nhớ rõ.”
Ông ta cười ngất ngưởng rồi lại sảng khoái, tôi chẳng tỏ vẻ gì mà lần ngón tay vào trong nút thắt cà vạt của ông ra, khẽ nói một câu, dẫn ông ta đi về hướng cửa phòng, khóe môi ông ta vẫn đang ngậm cười, đuôi mắt cong cong, thoạt trông phong lưu không hề kìm nén chút gì. Dưới chân ông ta cũng thuận chiều, mặc cho tôi ra điều lả lướt, lôi kéo cơ thể ông ta.
Vốn tôi đã sắp qua được ngưỡng cửa rồi, chỉ chờ ông ta bước vào nữa thôi thì vào đúng lúc này, chợt có một giọng nữ giới vọng lên từ dưới lầu.
“Ai đang ở đó?”
Cả tôi và Kiều Dĩ Thương đều cứng đờ cả người, theo bản năng tôi buông ta đẩy thốc ông ta ra đằng xa, bóng dáng cao ngất của ông ta chợt lóe lên dưới bóng hiên, biến mất sau dãy hành lang khúc khuỷu.
Tôi vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ bình tĩnh mà đi ra ngoài, Thường Cẩm Hoa và dì ba đi với nhau, tay cầm một trản đèn, dường như là mới đi ra từ phía sân vườn phía sau ra đây, đúng lúc trời đổ mưa to bất thình lình thế là mới vội vội vàng vàng chạy đến tòa lầu này tránh mưa, lại phát hiện có hai bóng người đang dính lại với nhau.
Nửa tháng trước vì có tôi mà Thường Cẩm Hoa và ông Thường đã tan rã trong không vui, lúc này mới vừa dịu đi một chút thì về lại nhà mẹ đẻ ở một chuyến, cô ta và bà ba đã dính mưa ướt rượt, quần áo dính nhẹp trên người, hiện rõ dáng người với những đường cong thướt tha yểu điệu.
Thường Cẩm Hoa sở hữu nét đẹp ngây thơ linh động, đáng tiếc nét đẹp của cô ta lại chẳng thể nào trói buộc được trái tim của Kiều Dĩ Thương.
Người đàn ông đó ấy mà, ông ta yêu thích kiểu yêu tinh như tôi, yêu sự cay độc của tôi, lại yêu sự ngây thơ của tôi, yêu sự tàn nhẫn của tôi, yêu thích tôi không nghe lười, yêu thích nét đẹp quyến rũ lại khí chất của tôi, cũng lại càng yêu thích sự phóng đãng của tôi hơn nữa.
Tôi tựa mình trên rào chắn, vươn nửa thân mình ra ngoài, mưa rơi võ trên trán, đến giờ mưa rơi đã ngớt hơn ban nãy nhiều rồi, lúc này đã có thể thấy được khung cảnh tầm chục mét phía trước, tôi cười hỏi: “Bà ba và cô Thường có muốn qua phòng tôi ngồi một lúc không? Muộn thế này Cô Thường mới quay về à, cô đã ăn tối chưa vậy?”
Thường Cẩm Hoa đã loáng thoáng nhận ra bóng dáng của Kiều Dĩ Thương, đó là chồng của cô ta, đương nhiên là phải rõ ràng rồi, cô ta cười khẩu: “Có mỗi mình cô thôi à.”
Tôi đáp không thì sao chứ, ông Thường ngủ lại chỗ bà năm, làm sao mà còn phân thân ra làm hai để mà qua đây ngắm mưa với tôi được chứ.
Bà ba tỏ ý ngờ ngờ mà chỉ trỏ về phía hiên nhà: “Mới rồi có cái bóng gì đằng kia vậy?”
Tôi nói là chim chóc này, tia chớp này, cỏ cây đung đưa qua lại nàu.
Bà ta lắc đầu: “Sao mà to thế được, đó rõ ràng là một người.”
Tôi không cười nữa, hừ lạnh một tiếng bén nhọn: “Bà ba, tôi cũng có trêu chọc gì bà đâu nhỉ, sao bà lại chỉ cây dâu mắng cây hòe nói tôi không phải là người như thế?”
Bà ta ngẩn người: “Tôi đâu có nói cô. Thời buổi này lại có người thích rước mắng vào mình thế nhỉ.”
“Tòa lầu này ngoài tôi ra thì không có người thứ ba nữa đâu, cô ta cũng đã đi ngủ từ sớm, tôi đứng ở hành lang ngắm mưa thì đương nhiên chỉ có mỗi bóng tôi thôi chứ, bà còn hỏi có phải là người hay không, thế thì khác gì là đang mắng tôi.”
Bà ta bị tôi nói mà nghẹn họng nói không nên lời, sốt sắng phất tay, mặc tôi thích nghĩ gì thì nghĩ, dù sao bà ta cũng chẳng có ý này.
Tôi chuyển tầm mắt về phía hồ đầm cách đó không xa, dương dương tự đắc duỗi ra một chân, thả hờ ở khe cầu thang, thong dong đung đưa, thoạt trông như là thiên thần lạc xuống trần gian trong cơn mưa này, tôi mặc một bộ váy ngủ tơ tằm trắng tinh, mái tóc đen dài vừa mới gội qua cũng tấm lấm thấm mưa, tôi nở nụ cười dịu dàng như nước, đến cả bà ba nhìn thấy cũng phải thảng thốt.
Bà ta nói với Thường Cẩm Hoa: “Tôi luôn tự nhận mình và Thẩm Hương Dạ đều là người đẹp xuất chúng, thế nhưng khi nhìn thấy Hà Linh San thì phải nói, khi chúng tôi còn trẻ đẹp thì cũng không được một phần mười của cô ấy. Cô biết hương vị của cô ta như thế nào chứ, cảm giác của cô ta gây cho người khác quá chừng mãnh liệt, cho dù cô ta không đẹp thì cái dư vị đó cũng đủ để khiến người khác không cầm lòng được mà mê mẩn, huống chi cô ta lại đẹp đến như thế.”
Thường Cẩm Hoa không nói lời nào, cô ta vẫn cứ nhìn chỗ vách tường ban nãy có tôi và Kiều Dĩ Thương quấn quýt bên nhau, sau một thoáng trầm ngâm, cô ta chuyển đèn lồng sang tay bà ba, cười bảo: “Bà ba ạ, tôi và cô Hà đây cũng coi như là người quen cũ, chốc nữa còn có vài lời tâm sự, bà cứ về trước ạ.”
Bà ba nhận đèn lồng hỏi lại cô ta đã muộn vậy rồi mà còn chưa về ư.
Cô ta tỏ ý thâm sâu nói: “Tôi đi đâu được nữa, tòa lầu này trước giờ vẫn là chỗ ở của tôi, tôi ở lại đây để ngẫm lại chuyện xưa thì cũng có sá gì, tôi nghĩ cô Hà hẳn sẽ không xua đuổi gì tôi đâu, cô ấy chắc chắc không phải kiểu người đã cướp đồ của người khác mà còn đuổi người ta đi đâu.”
Cô ta nói lời khó nghe thế này cũng chẳng phải là lần một lần hai, tôi nghe mà đã miễn dịch từ lâu rồi, nếu như tôi tính toán chi li từng tí một thì khéo đã chết đi chết lại trăm ngàn lần trên con đường làm con giáp thứ mười ba này rồi, tôi để mặt mày hớn hở mỉm cười gật đầu với cô ta, bà ba dường nhưng cũng nghe ra được một chút chuyện trăng hoa giữa tôi và Kiều Dĩ Thương nên vẻ mặt có phần khó tả, đành cầm lấy cây dù treo ở vách tường dưới mái hiên rồi giăng dù đi vào trong mưa.
Thường Cẩm Hoa đi từng bước một đến cầu thang còn tôi thì đứng tại chỗ chờ cô ta, đến tận khi cô ta đi đến trước mặt, ngẩng đầu khẳng định rằng: “Người đàn ông mới rồi chắc chắn là anh Thương. Anh ấy về đây với tôi cũng ở cùng tôi, anh ấy mặc đồ gì thì tôi là người rõ ràng nhất.”
Tôi nhướn mày, chẳng phủ nhận cũng chẳng thừa nhận: “Thế rồi sao. Cô Thường không giữ chân được chồng mình, cứ trơ mắt ra mà nhìn anh ấy qua lại với tình nhân như thế mà không thấy xót xa à?”
Tôi kinh ngạc bụm miệng lại: “Lại còn có mặt mũi đến để chất vấn tôi nữa, cô Thường còn chưa đến ba mươi tuổi, đương thì tuổi trẻ mỹ mạo phong vận ngời ngời, đến cả việc khiến đàn ông nghe lời cũng định đến học hỏi tôi đó sao?”
Cô ta ngẩng đầu nhìn vẻ đắc ý huênh hoang của tôi: “Cô trời sinh lăng loàn phóng đãng, ai mà lại nổi với cô.”
Cô ta bước lên bậc thang cuối cùng, đứng ngang hàng với tôi, vẻ tuoi cười dần lan đến cả khuôn mặt: “Anh Thương biết cô tự mình đi theo ba tôi đấy, cô có muốn biết anh ấy phản ứng như thế nào không. Kẻ nào chọc giận anh ấy, cho dù có là kẻ khiến anh ấy ưng mắt thì cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, đến khi chơi chán rồi thì sẽ có kết cục như thế nào, cô có muốn biết không.”
Tôi láu lỉnh chớp mắt: “Không cần đâu.”
Cô ta sững sờ, không nghĩ rằng tôi lại không thèm, nhất thời không biết phải nói gì. Tôi giơ tay phủi lớp mưa đọng trên váy cô ta: “Người ta cũng đã nằm giường của tôi rồi, anh ấy nói cái gì thì có quan trọng nữa không, đồ chơi thì làm sao, chơi đến một ngày anh ấy có muốn chơi cũng không chơi nổi nữa, đến chết cũng không nỡ xa tôi. Tôi khác với cô, cô là kiểu càng gần càng thấy ghét, còn tôi thì càng gần càng dễ nghiện, đây là ngón nghề ông trời tặng cho tôi đấy.”
Nét cười của cô ta thoáng cứng đờ, tôi gạt váy cô ta ra, vân vê giọt nước đọng trên đầu ngón tay: “Cô Thường ạ, cô đoán xem cái tôi muốn thật sự là gì.”
“Tôi muốn...” Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô ta: “Tôi muốn người đàn ông của cô, và cả ông ba của cô nữa đấy.”
Cô ta tức đến độ mặt mày xanh mét: “Cô đừng có mà mơ! Ba của tôi, gia tộc của tôi, chồng của tôi, cô chẳng thó được thứ gì hết đâu.”
Tôi lẳng lặng chỉ chỉ mẩu tàn thuốc ban nãy của Kiều Di Thương, cô ta vừa trông thấy chết lặng cả người, vậy là suy đoán của cô ta đã được chứng thực, ban nãy đúng thực là Kiểu Di Thương đã lén lút qua chỗ tôi.
Cô ta siết chặt nắm tay, tôi cười bảo: “Cô Thường biết không nhỉ, đàn ông họ thể hiện như thế nào mới là đang yêu một người phụ nữ không ấy. Anh ấy biết rõ người ta tàn nhẫn ác độc thé nào, biết người ta cứng đầu ra sao mà vãn điên cuồng say mê cô ấy, mạo hiểm đến thăm cô ấy. Đến tầm đó rồi thì có là vợ chính thì cũng chẳng ngăn cản được điều gì nữa rồi.”
Tôi vươn tay đẩy khẽ tấm cửa trước mặt: “Tôi chỉ cần thời gian ba năm, trong vòng ba năm này, tôi sẽ khiến cho nhà cô phải người mất của tan, lời này cô không nên nói cho bất kỳ ai biết đâu đấy, toi mới có hai mươi hai tuổi, nào có ai tin tưởng được tôi có thể làm ra chuyện như vậy được kia chứ.”
Cô ta định đuổi theo tôi từ phía sau thì bị tôi chặn cửa ở ngoài hành lang uốn lượn, cô ta điên cuồng đập cửa: “Hà Linh San, nhà họ Thường bọn tôi đã thiếu nợ cô cái gì, rốt cuộc cô muốn cái gì kia chứ, cớ sao cô lại độc ác đến như vậy!”
Tôi nhìn bóng dáng lúc ẩn lúc hiện của cô ta một cách nghiền ngẫm, chẳng nói chẳng rằng, tiếng gào của cô ta cuối cùng cũng trở nên khàn đặc, thanh âm bị màn mưa nuốt trọn, cô ta nhận ra rằng mình chẳng thể nào đấu lại tôi được, cô ta chẳng có ưu thế gì hết, toàn bộ đàn ông trong cái nhà này đều đã mê muội tôi đến độ thần hồn điên đảo, có khuyên bảo ra sao cũng không vào đầu được; cô ta bỗng nhiên chuyển giọng năn nỉ tôi, hỏi tôi có thể buông tha Kiều Dĩ Thương, buông tha cho chồng cô ta được hay không, đừng có quyến rũ ông ta thêm nữa, cô ta bằng lòng giơ hai tay dâng tặng nhà họ Thường cho tôi.
Tôi chạm lên vách tường, tắt đèn, đi vào phòng trong bóng tối: “Không được đâu.”