Tôi tiến vào phủ một tháng, bà cả chưa từng lộ diện gặp mặt lần nào, dù sao tôi ngay cả danh phận còn chưa có, nghĩ có thể tiếp tục sống yên ổn không có quan hệ với nhau cũng tốt, đợi tôi trừng trị mấy bà vợ lẽ này lại hướng cô ta hạ chiến thư, không ngờ cô ta trước tiên đợi không kịp.
Tức nước vỡ bờ không thể không thoả hiệp, mặt tôi không thay đổi cười nói cũng tốt, cùng sống dưới một mái nhà, chung quy phải gặp mặt nhau một lần.
Đường Vân Lan lo sợ giữ chặt tôi, sắc mặt cô ấy có chút tái nhợt, miệng mở ra muốn nhắc nhở tôi cái gì đó, thì dì Quế đã đi đến đằng trước tôi, duỗi một tay ra chỉ về hướng phía cuối con đường, ra hiệu tôi đi ngay lập tức, Đường Vân Lan chỉ biết im miệng, cô ấy có chút yếu ớt buông tay ra, cả người hình như đoán trước được điều gì đó, chán nản đến ngẩn ngơ.
Con đường này tôi chưa từng đi qua, nó vừa hay ngược hướng với phủ của tôi, càng đi vào bên trong càng thấy vắng vẻ, dường như bị bao phủ bởi hoa cỏ, mấy người làm vườn đội mũ che nắng đang làm cỏ và xới đất, khi tôi đi ngang qua trước vườn ai cũng không ngẩng đầu, ngay cả một chút tiếng động cũng không có. Hoá ra không chỉ là bà lớn không thích náo nhiệt, những người làm trong nhà của cô ta cũng rất im lặng, đều giả làm người câm như sợ sẽ nói sai lời gì đó.
Tôi giật mình thu lại tầm mắt, trong lòng lạnh giá, có một loại dự cảm không lành, tôi quay đầu nhìn lại con đường, chín khúc quanh co ngoằn nghèo, khắp nơi đều là cỏ dại cao nửa mắt và cây thông lùn, giống như một mê cung luẩn quẩn, nếu không có dẫn đường tôi vốn dĩ không đi ra ngoài được, Thường phủ 常府 quả thật quá lớn rồi.
Dì Quế không nói một lời đi ở đằng trước tôi, bà ta bước đi nhanh đến nỗi tôi cơ hồ đuổi không kịp, không dễ dàng gì mới dừng lại trước một cánh cửa, tôi dựa vào tường thở hổn hển, bà ta liếc mắt nhìn tôi một cái, sau khi đẩy cánh cổng ra xong là một con hẻm dài và sáng sủa, bốn cột đá cẩm thạch trắng chạm trổ lan can bằng ngọc thạch, đá cẩm thạch có hoa văn rồng phượng, đồ cổ rực rỡ muôn màu và ghế sô pha bằng gỗ lê được lau chùi bóng loáng, đặc biệt có khí thế hào hùng.
Tôi nhìn xung quanh ngạc nhiên hỏi: “Đây là nơi ở của bà cả?”
Người hầu nhỏ nói là phòng tiếp khách của bà cả.
Người phụ nữ này không có chỗ nào là dễ đoán, rõ ràng là sâu không thể dò, từ phong thái trang hoàng như vậy cũng có thể đoán được, cô ta không phải người phụ nữa bình thường, thủ đoạn tính cách mạnh mẽ, không một chút yếu đuối không chịu nổi, tất cả những gì cô ta nhắm mắt làm ngơ chẳng qua là ẩn núp, chờ cơ hội, rất che giấu được khí thế của vợ cả.
Không ngờ tôi chơi đùa thắng nhiều người như vậy, cuối cùng lại đụng phải gốc rạ cứng ở Thường phủ, chút đạo hạnh này của Thường Cẩm Hoa có lẽ là cái da lông học được từ mẹ cô ta.
Cũng may tôi biết có chừng có mực, không có trực diện đối cứng với bà cả, nếu không tôi đã không hẳn chịu đựng được qua khỏi cái ngày mà cô ta trừ tận gốc tất cả mọi người, cô ta đã mượn dao giết người im hơi lặng tiếng giải quyết và đẩy lên người người vợ thứ hai, cô ta nhất định là đánh chủ ý một hòn đá trúng hai con chim, bởi vì người phụ nữ có thủ đoạn cao siêu, chắc chắn sẽ vững vàng thắng ván cờ này.
Tôi đi theo dì Quế xuyên qua con hẻm, đi lên mấy bậc thang bằng gỗ lim, cánh cửa mở rộng, một tấm rèm châu đung đưa theo gió rủ xuống, dì Quế đưa tay vén nó ra: “Cô Hà, xin mời, bà cả đợi cô đã lâu.”
Tôi bước qua ngưỡng cửa, trong tầm mắt là một căn phòng mờ tối, không giống như ban ngày, hầu như không nhìn thấy gì cả, có một mùi hương luân lưu say mê thoang thoảng trong không khí, trộn lẫn với các loại mùi hương khác, rất nồng nặc, tôi che môi: “Bà cả không ở sao?”
Dì Quế hạ tấm rèm châu xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Bà lớn đang ở bên trong, cô Hà đi vào liền có thể nhìn thấy.”
Tôi ngập ngừng nhìn vào bên trong, hằng năm trong chốn phong trần và cảnh giác sự lục đục với nhau của nhà quyền quý khiến tôi chùn bước: “Dì bật đèn trước đi, đừng vướng chân tôi.”
Dì Quế không quan tâm, ở đằng sau tôi nhẹ nhàng đẩy một cái, tôi bị đẩy thẳng vào cửa, trong lúc tôi hoảng sợ muốn quay người bỏ chạy, nhưng bà ta không cho tôi cơ hội như vậy, bà ta theo sau chắn kín đường đi của tôi và khoá trái cửa lại.
Dưới chân tôi đình trệ: “Dì có ý gì.”
Khuôn mặt bà ta mơ hồ ẩn hiện trong làn hương sương mù, tôi duỗi tay vung vẩy định xua tan để thấy rõ biểu tình của bà ta, rốt cuộc là người đến không có ý tốt, hay là do tôi suy nghĩ nhiều.
“Bà cả gặp tôi, lão gia có biết không?”
Giọng nói của dì Quế âm u, có tiếng vọng kéo dài nhàn nhạt truyền ra từ trong nhà: “Những bà vợ lẽ lão gia đưa vào trong phủ và một người phụ nữ không danh phận được nuôi dưỡng ở bên ngoài đều dưới quyền của bà cả, cô ấy muốn gặp ai thì bất cứ người nào cũng không được chống lại, phải ngoan ngoãn mà đến, nếu không chính là tự mình tìm khổ, đầy tớ nam của Thường phủ cũng chỉ có chút sức lực.”
Mặt tôi chợt trầm xuống, duỗi tay đẩy bà ta ra chạm vào khóa cửa, dì Quế chặn tôi lại, cùng tôi lôi kéo, một giây trước khi tôi tức giận, một tiếng ho nhỏ từ phía sau tôi vang lên: “Quế Cầm, không được vô lễ.”
Tôi sững sờ, vội quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh nơi sâu nhất, nơi đó có một tấm mành vải bông màu vàng thẳng tắp rủ xuống mặt đất, tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, tấm rèm bắt đầu cuốn lên từ dưới chân, cuốn đến nửa chừng, một đôi chân đang ngồi trên ghế lộ ra, người phụ nữ ăn mặc rất đẹp đẽ và xa hoa, lụa Giang Tô và Chiết Giang loại tốt nhất, đến ngay cả một đôi giày cũng đều nạm đầy hạt trân châu, cô ta vừa động một tí, tạm dừng mấy phút, mới hoàn toàn vén mành lên.
Bập một tiếng, dì Quế bật đèn lên, căn phòng có chút ánh sáng, chỉ là chiếu vào chỗ tôi đang đứng, đằng sau tấm rèm vẫn tối om, người phụ nữ núp trong bóng tối im lặng một lúc, yếu ớt mở miệng nói: “Quả nhiên lớn lên rất đẹp. Chẳng trách Bình Ngô thích như vậy.”
Nghe thấy có người nói chuyện, trái lại tôi không còn hoang mang sợ hãi nữa, có thể nhìn thấy thì không có cách nào đâm sau lưng hại người, sợ nhất là đối thủ mà mình hoàn toàn không hiểu biết, thực ra bình tĩnh nghĩ thử suy cho cùng Thường Bình Ngô là ông chủ lớn nhất của cái nhà này, bà cả có ghét tôi không thích tôi, cũng không thể sau lưng ông ấy xử lý tôi, lúc nào cũng phải cho ông ấy chút mặt mũi này.
Tôi hít sâu một hơi: “Bà cả quá khen rồi, tôi so với bà thời trẻ, có lẽ không bằng phân nửa.”
Cô ta không có vì lời khen của tôi mà cao hứng “Vì vậy bây giờ tôi già rồi, phải không.”
Tôi nói bóng nói gió nói rằng bà ta tuy người già nhưng tâm không già, lúc nào cũng nghĩ cùng những người phụ nữ khác phân cao thấp, cũng quá mất mặt rồi. Nếu như có thể trông giống như con hẻm đó rộng rãi dung nạp người, có lẽ nhan sắc của bà ta sẽ càng trẻ hơn.
Bà ta không nói một lời, từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, khoảng cách từ chỗ tối đến chỗ sáng chỉ có chục bước chân, bà ta đi trọn một phút đồng hồ, cuối cùng dừng lại ở rìa, khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện.
Tôi bắt gặp bà ấy đang nheo mắt nhìn tôi, tôi làm như không có chuyện gì đi vào sâu trong phòng, căn phòng quá yên tĩnh và tối tăm, dường như quanh năm không chút đèn sáng, Công tắc trên tường được đè bằng kim tuyến kim loại, chỉ có một chiếc đèn bàn màu vàng lờ mờ trong góc phòng cùng với hàng chục bóng đèn nhỏ treo đang treo trên xà nhà.
Bên ngoài cửa sổ mọc lên một cây ngô đồng rất lớn, lá xanh thẫm tươi tốt chắn ánh nắng, bóng cây loang lổ đổ trên khuôn mặt bà ta, có thể nhìn ra dung mạo thời còn trẻ của bà ta bên trong từng tầng nếp nhăn.
Bà ta không phải là một người đẹp, thậm chí không phải là thanh tú, chỉ là đoan trang, ngũ quan cũng không có quá nhiều khuyết điểm không thể dung thứ. Có lẽ đã từng rất dịu dàng hiền lành, từng có một thời ân ái vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, cuối cùng bị chôn vùi trong cuộc tranh đấu lâu dài mà dữ dội của phụ nữ, chỗ nào cũng đều ham muốn vị trí vợ cả trong Thường phủ của bà ta, bà ấy bị làm tiêu mòn đi mà lộ ra móng vuốt để tự bảo vệ mình, bỏ đi tiếng thơm vầng sáng của bản thân.
Rất nhiều người phụ nữ cả đời đều sống vì người đàn ông, nhưng đàn ông không trung thành, Thường Bình Ngô đã nạp biết bao nhiêu vợ bé, những người vợ bé ấy đầy vườn sắc xuân trang điểm xinh đẹp, sớm đã không còn là thế giới mà bà ta làm chồng mình tỉnh ngộ quay đầu.
Tôi cũng sẽ có một ngày như vậy.
Tất cả những người phụ nữ trên thế giới sinh sống trong nhà quyền thế quyền quý, đều sẽ trải qua.
“Nghe nói tối hôm qua cô cùng lão gia tham gia yến tiệc rất là khoe khoang, ngay cả bà Hai cũng không phải là đối thủ của cô, mọi người đều hết lời khen ngợi cô.”
“Bà đừng hiểu lầm, chuyện này là xử oan tôi rồi, là ông Thường nhất định yêu cầu tôi ở bên cạnh, tôi cũng biết thân phận bản thân không đủ quý giá, không muốn phô trương.”
Bà ta ý vị sâu xa mà nhếch khóe môi: “Cô rất thông minh, có kỹ năng đối nhân xử thế giải quyết công việc, tôi muốn nhờ cô giúp tôi đưa ra một ý kiến.”
Tôi cười mời bà nói.
Bà ta quay mặt qua nhìn những chiếc lá ngô đồng gần như vươn ra ngoài cửa sổ: “Trong Thường phủ, người phụ nữ nào cũng đều có dã tâm bừng bừng, bà Hai lợi dụng việc sinh con để âm mưu cướp đoạt tài sản gia đình, bà Ba ỷ vào khuôn mặt đẹp ngấp nghé chính thất, bà Tư và bà Năm tạm thời còn có chút quy củ, nhưng cũng không phải là người bình thường, cô nói xem, tôi nên xử lý thế nào với những kẻ có hai lòng với tôi, đe dọa đến tôi, muốn huỷ hoại tôi thay thế tôi.”
Hóa ra là đến thăm dò tôi, xem tôi rốt cuộc có phải là quả hồng mềm hay không, có dễ bóp hay không.
Trong mắt tôi lóe lên một tia tàn nhẫn: “Lòng tham và sự đen tối của con người không thể ước lượng, giống như giòi bọ vậy, tấp nập trên miệng vết thương thối rữa, tuỳ ý sinh trưởng chỉ có càng ngày càng nhiều, càng chi chít, chiếm đoạt thịt ngon, gặm xương cốt, nhưng nhẹ nhàng phẩy đi lại phẩy không sạch, giòi bọ làm sao biết lòng tốt của người không muốn giết chúng. Chỉ có thể quả quyết dứt khoát nhổ cỏ nhổ tận gốc.”
Bà cả nhìn tôi một lúc qua bầu không khí u ám, một chút ý cười tràn ngập đáy mắt, nụ cười duy nhất xuất phát từ nội tâm từ khi tôi bước vào cửa: “Nói rất hay, tôi cũng nghĩ vậy.”
Tôi mỉm cười, tươi tắn và hoạt bát: “Thì ra tôi và bà cả cùng chung chí hướng, đều là những vai diễn tàn nhẫn như nhau.”
Cô ta không tiếng động liếc nhìn dì Quế, sau đó di chuyển ghế, đặt ở chỗ ánh sáng ít ỏi trước cửa sổ, sau khi bà ta ngồi xuống không có mời tôi ngồi mà ý vị sâu xa nói: “Nhưng cô biết đấy, trong mắt tôi, cần phải nhổ cỏ nhổ tận gốc là ai không.”
Tôi thu lại nụ cười, nghe ra mùi vị cảnh cáo.
Bà ta thong dong điềm tĩnh, chậm rãi, giống như một thẩm phán tuyên án trên tòa án, điềm tĩnh mà tàn nhẫn, kiểm soát việc phóng thích hoặc giết người.
“Cho dù bây giờ cô được lão gia đặt trên đầu quả tim mà chiều chuộng, cô cũng không thể không hiểu quy củ của Thường phủ. Nhưng rõ ràng là cô quá không hiểu rồi. Cô chỉ có hai mươi hai tuổi, lại ngang ngược như vậy, mà đã không coi ai ra gì như vậy, cô nói tôi có thể bỏ qua cho cô không.”
Tôi siết chặt nắm tay, lau mồ hôi lạnh rịn ra trong lòng bàn tay: “Quy củ gì.”
Dì Quế ở bên cạnh bà cả đột nhiên sải bước về phía tôi, bà ta không để cho tôi kịp phản ứng, không nói hai lời tát một bạt tai vào mặt tôi, cái tát này thật tàn nhẫn, sức lực không thua gì đàn ông, tôi bị tát đến nỗi mắt nổ đom đóm, suýt ngã xuống đất, nửa khuôn mặt bỏng rát và đau âm ỉ, trong thời gian vài giây gần như tê liệt và mất giọng.
Dì Quế lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi đang hốt hoảng loạng choạng vì bị đánh đau: “Cô Hà, cho dù tương lai cô có trở thành bà Sáu hay không, Thường phủ vẫn do bà cả làm chủ, cô đã sống một tháng, chưa từng qua thỉnh an, càng không có kính qua một ly trà, cô cho rằng bà cả là vật trưng bày phải không? Cô đi hỏi thử bà Tư và bà Năm, thậm chí là bà Hai đắc ý nhất bây giờ, ít nhất mỗi tháng cô ta cũng phải bưng trà mấy lần đến chào hỏi. Chút phạt cảnh cáo này là uy nghiêm của bà cả.”
Tôi chưa kịp phản bác lại thì bà ta tát xuống một tát, như trước tát ở trên mặt bên đó, tôi ngã lăn ra đất, tai ù đi.
“Một chút này là muốn cảnh cáo cô, đừng có được sủng mà kiêu ngạo, trí nhớ lâu chút, biết rõ thân phận của cô, nên thế nào khom lưng khuỵu gối trước bà cả.”
Ta che mặt thật lâu không nói được gì, một cỗ tanh ngọt nồng đậm lan tràn trong miệng, tràn ra khóe môi, tôi thè lưỡi ra liếm, hóa ra là máu.
Từ khi ở với Chu Dung Thành, tôi chưa bao giờ phải chịu áp bức và lăng nhục như vậy nữa, đều là tôi đánh người khác, không ai dám đánh tôi, tôi đã quên thái độ làm người hiếp đáp là mùi vị như thế nào, đột nhiên nếm được dứt khoát như vậy, bị coi thành súc sinh, hơi thở hung ác trong ngực tôi khó mà bình ổn lại, ánh mắt tôi ác liệt bắn về phía bà cả, cô ta dường như đang đợi tôi không thuận theo, hướng phía ngoài cửa hét gọi người đến.
Hai tên vệ sĩ cao lớn thô kệch xông vào, dì Quế lùi lại một bước, nhoài người về phía trên mặt đất nâng cằm tôi lên: “Cô Hà xung đột với bà cả, nói năng lỗ mãng không tôn trọng bà cả, sau khi cảnh cáo không có kết quả, bà cả quyết định trừng phạt cô ấy để răn đe. Nhốt trong phòng tối nơi dạy dỗ những người hầu, trước tiên giáo dục cô ấy một đêm, đợi sau khi cô ấy hiểu chuyện lại thả ra ngoài hầu hạ lão gia.”
Vệ sĩ sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, bà cả cau mày: “Điếc rồi sao, chuyện như vậy đã làm không biết bao nhiêu lần, ba đầu dạy dỗ bà tư như thế nào, thì cứ như thế mà dạy dỗ cô ấy.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn gặp ông Thường.”
Con mắt dì Quế rủ xuống nhìn tôi chằm chằm và nói: “Một tiếng trước bà Hai đã biết trước chuyện này, cô ấy lo lắng rằng cô sẽ sốt ruột đi cáo trạng, sớm đã đi quấn lấy lão gia, không để ông ấy tìm cô. Đoán chừng đêm nay cũng sẽ không biết, sớm nhất cũng phải ngày mai, trước tiên để cho cô tự nếm thử quả đắng, đợi đến khi nào lão gia hỏi đến lại nói.”
Đáy lòng tôi lạnh lẽo, người phụ nữ này thật sự rất độc, đầy mưu mô. Cô ta đã lên kế hoạch từ lâu, trù tính một đêm không sơ hở tí nào nhất để ra tay trị tôi, bà Hai quả thực sẽ làm mọi cách để quấn lấy Thường Bình Ngô, A Cầm biết rằng tôi thường xuyên đi ra ngoài, cô ấy sẽ không suy nghĩ nhiều, nếu thật sự đến đêm khuya mới nhận ra không thích hợp cũng không thể đánh liều đi làm phiền, bà cả có thời gian một ngày một đêm để hành hạ tôi.
Trách tôi quá sơ suất, cho rằng cô ta không có gan chạm vào thịt đầu quả tim của Thường Bình Ngô, bây giờ chỉ có thể đặt hy vọng Đường Vân Lan, để xem cô ấy có biết đi mời Kiều Dĩ Thương hay không.
Thấy vệ sĩ còn chậm chạp không hành động, dì Quế liền lớn tiếng mắng: “Còn sững sờ làm cái gì! Chẳng lẽ muốn bà cả tự mình đưa cô ấy vào phòng tối sao?”
Vệ sĩ được lệnh không dám làm trái, từ hai bên giữ chặt thân thể của tôi, gần như nhấc bổng tôi lên, lôi kéo tôi đi, tôi cố gắng vùng vẫy: “Bà cả, tôi không phải là vợ bé của ông Thường! Tôi không có danh phận, tôi là người tự do, cô không có quyền dạy dỗ tôi!”
Bà cả nhận lấy chén trà do người hầu đưa, cô ta tao nhã nhấp một ngụm: “Cô hiện tại không phải, về sau thì sao. Lão gia thích cô như vậy, anh ấy làm sao có thể nỡ không dùng danh phận vây khốn cô, đợi cô được thế càng không dễ dạy dỗ, không bằng nhân cô hội mới đâm chồi, liền để cô mãi mãi không thể nở hoa. Thay lão gia dạy dỗ những phụ nữ trong phủ là trách nhiệm của người vợ cả tôi.”
Đôi mắt tôi đỏ lên, phớt lờ nỗi đau trên khuôn mặt: “Hà Linh San tôi không phải là một người bình thường, tôi có thế lực ở bạch đạo, không phải là những người phụ nữ không có bối cảnh thân phận của Thường phủ, tuỳ ý để cô ra oai làm nhục!”
Bà cả mặt không chút biểu tình ngắt lời tôi: “Tôi đương nhiên có nghe nói qua cô là người phụ nữ như thế nào, đây là Hải Châu, thiên hạ của nhà họ Thường, không phải là đặc khu của người chồng đã chết một tay che trời của cô, trời cao hoàng đế xa, không ai có thể quản được. Cô yên tâm, tôi chỉ là trừng phạt cô một chút, cô như hoa như ngọc thế này, tôi cũng có lòng yêu mến. Đợi lúc nào cô ngoan ngoãn tuân theo, hiểu chuyện tuân thủ lễ nghĩa, tôi sẽ không làm khó cô nữa.”
Cô ta không cho tôi cơ hội để gây ồn ào, vệ sĩ đã chặn miệng tôi và lôi tôi ra khỏi phòng, bên này có rất ít người qua lại, không có ai đi qua cho đến khi tôi bị đưa vào một tầng hầm tối tăm và ẩm thấp, bên trong chỉ có tường, vẫn còn dấu vết máu khô trên mặt đất, rất nhiều, không biết bao nhiêu phụ nữ đã từng đến đây, người vệ sĩ đẩy tôi xuống đất, nền đất vôi cứng làm gãy đầu gối của tôi, tôi loạng choạng nằm rạp xuống trên đống rơm rạ, một đoạn ngón chân nhiễm dầu mỡ xuất hiện trước mắt tôi, tôi sợ đến mức hét lên, lui về phía góc tường.
Đó là ngón chân của một người phụ nữ, là bị dao cắt đứt.
Mặt tôi tái mét, ở đây quá khủng bố, cũng quá độc ác rồi.
Hai tên vệ sĩ không cho tôi cơ hội thở gấp, bọn họ khóa cửa sắt, đi về phía tôi, túm tóc tát vào mặt tôi hai cái nữa, do quá đau và quá sợ hãi, tôi ngạt thở và ngất xỉu, trong khi ngẩn ngơ bị xô nước lạnh tát lên người cho tỉnh, bọn họ thấy tôi yếu ớt lo lắng rằng sẽ có chuyện nghiêm trọng xảy ra nếu tôi không thể chịu đựng được, không lại ra tay đánh tôi, mà là dùng sức nắm tóc tôi, dội nước lạnh lên mặt tôi, tôi khó thở và gần như tê liệt vì lạnh.
Không biết điều này đã lặp lại bao nhiêu lần, một trong những vệ sĩ nói rằng trời đã khuya, đi ra ngoài ăn chút đồ, tôi mới nhận ra rằng đã qua một ngày.
Bọn họ thay ca trông coi tôi, đợi cho đến khi căn phòng tối lạnh hơn vào ban đêm, tôi vừa lạnh vừa đói, nguyên bản quần áo mặc đã ít ỏi, giờ này hoàn toàn ướt hết, chúng dính chặt vào người khiến tôi run rẩy vì lạnh. Tôi chịu đựng đến nửa đêm ở chỗ chân tường mơ mơ màng màng ngủ gà gật, đột nhiên nghe tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài truyền đến, tên vệ sĩ cơ trí, giây tiếp theo cánh cửa sắt bị người đá từ ngoài vào, hơn nữa khung cửa tách rời, bay thẳng lên nóc phòng, vệ sĩ chuẩn bị mở cửa đã bị đá vào không trung và rơi nặng nề xuống đống cỏ khô phía xa.
Anh ta không bị thương nặng, chật vật đứng dậy cùng một vệ sĩ khác lao ra khỏi phòng tối, lối đi dài tăm tối lúc này trống không, gió lùa sát vào quần áo màu đen của người đàn ông, khuôn mặt ông ta mơ hồ, vệ sĩ cũng nhìn không rõ là ai, liền lao đến đánh, bị ông ta tự nhiên lưu loát hai ba lần đạp ngã xuống đất.
Người vệ sĩ dưới chân ông ta ngẩng đầu lên, muốn lớn tiếng gọi người giúp đỡ, nhưng sau khi nhìn thấy rõ người đàn ông là ai, toàn bộ khuôn mặt cực kỳ hoảng sợ.