Hoa Yên đem áo choàng mỏng nhét vào trong ngực đưa cho tôi: “Nhìn bầu trời lại có chút âm u, cẩn thận bị mắc mưa, cô khoác đi, tôi đi lấy một cái ô.”
Cô ấy chạy lên Tú Lâu rất nhanh trở lại, trên đường tôi hỏi trong phủ cô ấy có nghe ngóng được gì không, Tú Lâu không dựa vào tiền viện, cũng không nghe thấy thông tin gì, chỉ biết là lão gia tìm người rất gấp gáp.
Trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm, liệu chuyện mình và ông Tào sẽ bị người có dụng tâm khác nhìn thấy, chạy đến trước mặt Thường Bình Ngô thêm dầu mỡ thêm mắm thêm muối tố cáo không, trong phủ này ngoại trừ Đường Vân Lan đều là kẻ thù của mình, các ả đấy đều hận không thể lập tức kéo tôi ngã xuống ngựa, chấm dứt những lo lắng uy hiếp về địa vị, mà Thường Bình Ngô kiêng kỵ nhất chính là vợ bé vượt quá giới hạn bên ngoài, chỉ cần bên ngoài bị chụp mũ, tôi sẽ rất khó giải thích, thậm chí còn có thể làm liên lụy ông Tào.
Tôi hạ thấp giọng dặn dò Hoa Yên: “Bất luận sau này ai hỏi tôi đi đâu, cô cứ nói đi chợ, còn lại cứ ngậm chặt miệng, tôi còn mang cho cô ô mai táo nữa, nhớ kỹ chưa.”
Cô ấy gật đầu: “Cô cứ yên tâm.”
Tôi vội vàng bước lên hành lang, đầu ngón tay vừa chạm vào áo choàng liền muốn cởi ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ từ phía trong cửa cười liên tục, tựa hồ đang đùa giỡn, thanh âm Thường Bình Ngô truyền ra, ông ta hỏi bà hai ở Tô Nam có phải có một con sông mỹ nhân hay không, hai bên bờ sinh sống nhiều người đẹp.
Thẩm Hương Hạ là người ở thị trấn nhỏ Tô Nam, chất giọng tốt hát rất hay, từ nhỏ bộ dạng đã thanh tú quyến rũ, trời sinh xinh đẹp từ trong trứng, bà ta thích mặc sườn xám, trong quyền quý phu nhân tôi từng gặp qua, chỉ có trang phục sườn xám của bà ta có thể sánh ngang với tôi, nói thật ra bà ta so với bà ba thì biết ý nhị hơn, hơn hết tôi cần mượn sức người sau, giúp sức cho bà ba có thể giẫm lên bà ta. Thời gian Thẩm Hương Hạ sống ở Tô Nam không dài, trong xương cốt không có được vài phần dịu dàng của nữ tử Giang Vĩ, nên rất ngang ngược sắc bén.
Mà Thường Bình Ngô khi còn trẻ đã thích tính cách của bà ta, đây cũng là do bà hai hơn mười năm vẫn luôn được thịnh sủng không suy giảm chút nào
Bà ta nũng nịu oán giận như vậy là có ý gì chứ, còn lo Thường Phủ không đủ náo nhiệt, lại muốn tiếp tục có thêm mấy vợ bé mềm mại ẻo lả hơn gia nhập vào sao?
Thường Bình Ngô cười nói tôi chỉ hỏi một câu, sao bà lại thích ghen tuông như vậy, mấy người các bà có biết đã khiến tôi rất đau đầu hay không
Bà hai vẻ mặt bất mãn lắc đầu lắc đầu: “Được rồi, lão gia mỗi lần hỏi, không bao lâu nữa sẽ nạp thêm thiếp, trong căn nhà số hai mươi tư đường Tây Thủy kia có bao nhiêu người tốt đẹp ở trong lòng người chứ.”
Thường Bình Ngô bị bà ta chọc đến cười haha, Đường Vân Lan nói trong lòng tốt đã là quá khứ rồi, hiện tại trong lòng lão gia chỉ nhớ tới hai người, một là con nối dõi trong bụng bà hai, một là cô Hà ở Tú Lâu.
Bà hai biểu hiện đắc ý vui vẻ một chút, vuốt ve bụng nói sau này mẹ liền dựa vào con ở trước mặt lão gia làm nũng một chút để được sủng ái thôi, sinh ra là một nhân tài.
Bà ba không biết bị câu nào chọc giận, bà ta tức giận hừ một tiếng: “Chị Hương Hạ kết luận đừng buông xuống quá sớm, chị làm sao biết trong bụng chị là nhân tài, phía trên có trưởng nữ tài giỏi đó.”
Bà ta vén vén một cái vành tai lộ ra khuyên tai dài lắc lư trên vành tai: “Chỉ là chị có tay nghề, cứ ở trước mặt lão gia quyến rũ, chơi tỳ bà hát khúc cũng có thể kiếm cơm ăn. Không phải gái mại dâm bên bờ sông Tần Hoài đều kiếm sống như vậy sao? Cũng là thiên phú dị bẩm, cái đó tôi cũng không học được đâu.”
Nói bà hai là gái mại dâm, Thẩm Hương Hạ trở về chỗ cũ vừa định vỗ bàn nổi giận, Bà ba giả bộ không nhìn thấy, đi ra ngoài hai bước cát tiếng hỏi: “Sao Hà Linh San còn chưa tới, hay là đi đâu chơi rồi? Càng ngày càng không có quy tắc. Mau phái mấy tên gia đinh đi thúc giục.”
Dường như tất cả mọi người đang chờ tôi đến, thân thể tôi bất an dường như không tự chủ được đã cứng đờ, hay là tôi đã để lộ giấu vết gì, tôi do dự ngập ngừng trên bậc cuối cầu thang không dám tiến vào, đang cân nhắc phải làm sao bây giờ, người hầu đi đến gốc cây trà vô tình nhìn thấy tôi, liền xoay người kêu lên một câu cô Hà đến rồi! Cô ấy bước đến bậc thang giúp Hoa Yên cùng nhau đỡ tôi: “Cô đến như vậy rồi còn không vào.”
Tôi nhỏ giọng nói: “Ở trong vườn đi dạo nửa ngày, có chút lạc đường, đến cửa mà vẫn không nhận ra.”
Cô ấy bật cười: “Tính tình mơ mơ màng màng của cô thật sự rất hiếm thấy.”
Cô ấy đỡ tôi qua ngưỡng cửa, lấy đi áo choàng của tôi, đặt ở trên giá để hong khô, tôi chậm bước đi vào trong, tròng mắt xoay chuyển, đông tây hai hàng tứ phòng các bà vợ đều ở đây, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trên mặt còn có ý cười từ lúc nãy lưu lại chưa hết, không giống là xảy ra chuyện lớn chạy tới đây phẫn nộ công bố cáo trạng, các ả ta thấy tôi đi vào vẫn ồn ào đùa giỡn mà chỉ trỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm cái váy màu lam của tôi.
Nhiều ánh mắt như vậy nhìn, tôi cảm thấy trong lòng mơ hồ cảm giác sợ hãi, tôi tỏ ra vẻ bình tĩnh, nhìn thấy chỗ trống của bà cả, bà ta không có ở đây.
Nếu thật sự có cơ hội chèn ép tôi, tôi cùng bà ta liên lụy đến một chút, bà ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, càng không có khả năng không xuất hiện, tôi bất động dừng ở giữa sảnh, nũng nịu nói lão gia à, là tôi ham chơi đến muộn, ông trách mắng em đi.
Thường Bình Ngô nhìn bộ dáng xinh đẹp và nũng nịu của tôi, bỗng nhiên tỏ vẻ sảng khoái, cũng có chút hoảng hốt, vươn một tay về phía tôi, dịu dàng đón tôi lại gần.
Tôi đưa tay kéo vén váy lên, dưới chân phong thái yểu điệu, lộ ra một đoạn chân trắng nõn mảnh khảnh, theo tôi vượt qua bậc thang mà tản mát ra mùi hương cơ thể, tôi đem tay đặt ở trong lòng bàn tay ông ta, vốn dĩ ông ta không hề có dấu hiệu lôi kéo nhưng tôi cố ý trực tiếp ngã xuống trên người ông ta, ngực mềm mại chạm lên vai ông ta.
Lúc này ông ta hoàn toàn là dung túng nhìn tôi: “Ham chơi đến chỗ nào rồi.”
Ông ta nhịn xuống nụ cười, ánh mắt lưu lại trên thân hình thướt tha của tôi: “Vì sao nhan sắc trên đời này, bất luận sắc sảo như thế nào, thanh đạm như thế nào, mặc trên người em đều có mùi vị như vậy. Đồ trang sức trang nhã cũng luôn luôn thích hợp, câu thơ này là viết cho em có đúng hay không.”
Mấy người phía dưới cứ như vậy nhìn tôi, là phước hay họa còn chưa rơi xuống, nói trong lòng không hoảng hốt là giả, nhưng trên mặt không thể không phối hợp với ông ta mà cười: “Lão gia sẽ dỗ vậy để em vui đúng không, có thể có mùi vị gì chứ.”
Ông ta nắm lấy đầu ngón tay trắng muốt của tôi, quyến luyến không rời: “Làm cho tôi chính là luôn nhịn không được nghĩ đến mùi hương của em.”
Bà hai cầm khăn tay chặn mũi: “Lão gia cả đời cũng không thích tán tỉnh, tuổi này lại sinh ra như vậy.”
Bà ba liếc mắt nhìn bà ta, đổ thêm dầu vào lửa nói: “Bà hai đã từng được đối đãi như vậy chưa?”
Bà ta tức giận phản bác, tôi cũng không phải cô gái nhỏ bé, nào có được tình cảm này, thật sự cho tôi, tôi còn chịu không nổi.”
Tôi im lặng tìm được chỗ ngồi của mình, vừa đặt mông xuống ghế, bà ba cười tủm tỉm buông kẹo vừa mới cầm lấy còn chưa kịp ăn, đi đến bên cạnh Thường Bình Ngô ôm lấy tay ông ta: “Lão gia hôm nay tìm tất cả mọi người tới, là tôi có chuyện vui muốn tuyên bố.”
Tôi ngước mắt lên, trong lồng ngực như muốn nhảy dựng lên, mơ hồ đoán được cái gì, ánh mắt bà ta liếc mắt nhìn về phía bà hai còn đối với tin xấu sắp tới hồn nhiên không có phản ứng gì, dáng vẻ đắc ý nói: “Tôi đã mang thai một tháng.”
Nghe bà ta nói mang thai, tất cả mọi người trong sảnh bất luận chủ tớ đều đồng loạt nhìn về phía bà ta, bà tư vốn là người ít quan tâm đến lại là người đầu tiên phản ứng lại, đứng dậy nói chúc mừng bà ba.
Đường Vân Lan môi đỏ ửng, sắc mặt có chút kinh ngạc, cô ta đối diện với không khí này, nói với tôi: “Tháng này lão gia ở trong phòng tôi hơn mười ngày, còn lại đều cùng bà hai, bà ta tổng cộng mới chia ra hai ba đêm.”
Cô ta nói xong liền kín đáo quan sát tôi: “Bà ta cùng cô gần đây lui tới thường xuyên một chút, cách thức trong đó có quan hệ gì với cô không?”
Tôi đã bất động liếc mắt nhìn bụng bà ba vẫn bằng phẳng, ngón tay nắm chặt chén trà lặng yên không một tiếng động buông ra, cả người thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện quần áo trên người mình đều đã ướt đẫm.
Ngày ở Thường Phủ quả thực như đi trên băng mỏng, mỗi một giây cũng không được an toàn, không phải tôi tính toán người khác, chính là người khác muốn đến giết chết mình, không một giây một phút nào mà có thể không phòng bị.
Bà ba mang thai đối với tôi mà nói là chuyện vui, tôi trăm phương ngàn kế, nếu bà ta không mang thai thì tôi mới muốn lo lắng muốn chết. Không thể không nói Vương Tân thật sự có chút tài năng, anh ta rất giỏi chuyện quan hệ nam nữ, dưới hông mãnh liệt, phục vụ hết mức cho bà ba sung sướng. Như này đã mang thai dã chủng lại còn dám kiêu ngạo ngang ngược công bố ra ngoài, bà ta thật sự cho rằng sẽ không bao giờ chân tướng kia bị bại lộ. Thường Bình Ngô ban đầu còn rất bình tĩnh, tay ông ta bưng chén trà hơi dừng lại, bình tĩnh hỏi bà ta là ngày nào.
Bà ba phất tay ra hiệu, người hầu sớm đã có chuẩn bị, trong giọng nói mang theo vui mừng nồng đậm nói: “Ngày mùng hai tháng này. Người ở lại trong phòng bà ba, uống canh sâm liền ngủ thiếp đi.”
Canh sâm an thần, phối hợp với vài vị dược liệu cũng tráng dương, người đàn ông dùng canh sâm tinh trùng hoạt động, hơn nữa Thường Bình Ngô vốn cũng rất cường tráng, mang thai không có gì lạ. Ông ta nghe xong híp mắt ước tính ngày sau, bất ngờ phá lên cười to: “Tốt lắm, đi cầu nguyện ở chùa Bích Hoa quả nhiên hữu dụng, không chỉ bà hai dưỡng thai rất ổn định, bà ba cũng có.”
Tôi và Đường Vân Lan bưng chén trà lên chúc mừng ông ta, đối diện bà hai sắc mặt tái xanh, đỏ lại xanh, cả người cứng ngắc không có động đậy, bà ba cố ý hỏi bà ta có phải thấy mình có tin vui như vậy, trong lòng không thoải mái.
Bà hai cười cười: “Sao có thể như vậy, Thường Phủ hưng thịnh phát triển, chúng ta mới có một cuộc sống tốt lâu dài hơn, trong mắt cô, tôi là người tâm tư hẹp hòi như vậy sao.”
Bà ba đùa giỡn với lọn tóc xoăn, không chút để ý nói: “Chị Hương Hạ vốn không phải là người khoan dung như vậy.”
Bà hai nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ cô không nên dựa vào sự chiều chuộnh mà kiêu ngạo, cố tình gây sự, như vậy thì tôi cũng không làm khó cô.
Lúc này một thuộc hạ mặc áo vải màu không rõ hình, từ rèm cửa sau tiến vào, anh ta nhanh chóng đi tới phía sau Thường Bình Ngô: “Ông Thường, Bình Thạch đã chết bất đắc kỳ tử.”
Tôi kiềm chế không thể hiện nụ cười trên khóe môi, Bình Thạch chết bất đắc kỳ tử, lập công lao số một chính là tôi đây, chính là việc này làm cho Kiều Dĩ Thương càng thêm tin tưởng, tôi giải quyết được người đang cố gắng ám sát anh ấy, còn không đủ để chứng minh tình cảm và lòng trung thành của tôi đối với anh ấy hay sao?
Sắc mặt Thường Bình Ngô dường như toát ra vẻ căm ghét muốn vứt bỏ: “Đưa về nhà, lấy tiền chặn miệng người nhà anh ta lại. Hãy nhớ chào hỏi trước khi rời khỏi.”
Người đàn ông gật đầu: “Anh Lâm có tin tức.”
Thường Bình Ngô không lên tiếng, ông ta nắm tay bà ba, dặn dò bà ta nghỉ ngơi thật tốt, và sẽ đến thăm bà at sau.
Ông ta mang theo người đàn ông đi trước, bà ba giả bộ nâng Bà hai lên, nhìn chằm chằm bụng bà ta có chút cảm phục: “Chị Hương Hạ, tôi cũng muốn dựa vào vận may của chị, tôi trước tiên xin lỗi chị, sau này e là lão gia không thể chỉ lo cho chị, tôi cũng muốn phân chút vinh quang của chị.”
Bà hai quá cười lạnh phất tay bà ta ra: “Mỗi người dựa vào bản lĩnh, con trai của tôi sinh ra trước, cô dù sao cũng không bằng tôi được.”
“Vậy cũng chưa chắc, chưa biết chừng là chị sinh con gái, tôi sinh con trai.”
Sắc mặt bà hai trầm xuống: “Cô là đang nguyền rủa tôi?”
Tôi ngáp một cái thu hồi tầm mắt, Đường Vân Lan sau đó đứng dậy phủi nếp gấp từ hông phủi ra: “Trong phủ lại có trò hay xem, cô có kế hoạch gì nhớ báo trước cho tôi một tiếng, không đến lúc trở tay không kịp giải quyết, tôi cũng không kịp giúp cô.”
Tôi nghiêng mặt nhìn cô ta: “Tôi đã gửi cho cô một sợi dây chuyền ngọc, tại sao cô không đeo nó.”
Cô ta lấy ra từ cổ, chính xác là cái của tôi: “Vẫn đeo, cái này tôi thích rất phù hợp với mắt nhìn của tôi.”
Tôi cười cười: “Thích là được rồi, tôi ở đặc khu tìm đại sư bạn phúc, ban đêm đeo không có ác mộng.”
Bà tư vừa đúng lúc đi ngang qua chỗ này, cô ta bất động nhìn thoáng qua, lông mày nhíu lại, không nói một lời nào cả cứ như vậy rời đi.
Khi những người phụ nữ trong phòng vừa tản đi, những đám mây trên trời màu xám xì tụ thành một quầng mây lớn, rơi xuống mưa phùn, mấy phu nhân đó cũng không ai mang ô, tranh thủ mưa còn không nhỏ liền chạy về phía phòng của mình, tôi hướng theo chỗ bà ba mà đuổi theo, bà ta rất cẩn thận, mỗi bước một bước đều phải do người giúp việc nâng đỡ, sợ gặp phải bất trắc, tôi tiếp nhận ô từ trong tay Hoa Yên, che lên trên đầu cô ấy, cô ấy đang đếm người hầu không có mắt nhìn xa, còn không cẩn thận tỉ mỉ bằng người rửa chén bên cạnh Hà Linh San tôi.
Cô ấy còn chưa dứt lời thì nhận ra mưa dừng lại, hồ nghi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khi ánh mắt chạm tới ô, cô ấy lập tức xoay người, tôi cười tủm tỉm nói: “Bà ba, thân thể chị quý giá, không được để mắc mưa, may mắn tôi nhìn thấy, nếu không chuyến này chị không phải là sẽ bị thương hàn sao.”
Tôi và bà ta đã sớm tỏ lòng tốt, còn cùng nhau đi qua sòng bạc đánh bài, bà ta đối với tôi phòng bị không sâu như vậy, chỉ là trong bụng mang theo hàng hóa thắt lưng cứng rắn, càng thêm tâm cao khí ngạo, lầm bẩm mắt phẫn nộ: “Cô cũng thật sự có tâm cơ, lúc trước là cô nhìn ra tôi có phúc về sau, so với bà tư, bà năm, con mắt biết nhìn xa trông rộng hơn nhiều.”
Tôi cười nói nhìn mặt chị chính là đại phú đại quý, sao có thể dừng lại ở vị trí bà ba, còn có thể hướng lên trên cao hơn, đây không phải là cơ hội nối tiếp cơ hội sao?
Bà ta nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi, nửa tin nửa ngờ: “Ôi, cô còn có thể xem tướng à.”
“Người có phúc tôi nhìn chuẩn, người phúc bạc tôi căn bản không cho xem.
Bà ta vui vẻ đùa giỡn với mái tóc hơi ẩm ướt: “Coi như cô hiểu chuyện.”
Hoa Yên kéo tay áo tôi, chỉ vào vệ sĩ của Thường Bình Ngô ở góc: “Cô Hà, lão gia mời người đến phòng làm việc nói chuyện.”
Trong lòng tôi bị chững lại lại, thanh âm không nhịn được lộ ra sự sợ hãi run rẩy: “Phòng làm việc ở đâu.”
Hoa Yên nói: “Là căn biệt thự đó.”
Bà ba mắt trợn mở lớn: “Phòng làm việc là cấm địa của lão gia, ai cũng không thể tiến vào.”
Hoa Yên cười nói: “Đó là trước đây, hiện tại cô Hà có thể.”
Bà ba sắc mặt khó coi, đôi mắt giống như lưỡi dao hung hăng càn quét trên mặt tôi: “Hồ ly tinh.”
Bà ta đưa tay vứt bỏ chiếc ô mà tôi nâng lên trên đầu bà ta: “Thật là khó chịu.”
Người giúp việc đỡ bà ta rời khỏi hành lang, bà ta đi ra xa còn chưa hết tức giận xoay người lẩm bẩm, tôi cũng không so đo những thứ này, trong đầu tôi chỉ có một chuyện lặp đi lặp lại, Thường Bình Ngô cho phép tôi đi đến phòng làm việc gặp ông ta. Tôi đã chịu đựng hơn một tháng, cuối cùng cũng chờ được đến ngày này.
Phòng làm việc đó giấu đi những thứ mà cả bang phái Thường Bình Ngô làm, con dấu riêng, chìa khóa bản đồ kho bãi, sổ sách buôn lậu buôn bán ma túy, muốn hạ ông ta để báo thù, cướp đoạt thế lực của ông ta, mấy thứ này tôi đều phải lấy được về tay.
Ông ta hiện tại phòng bị với tôi đã không còn như trước nữa, cuộc đời này tôi vì bị chèn ép quá, con giun xéo mãi cũng quằn, vì vậy bắt buộc tôi phải dùng kế ly gián, tôi muốn trải ra một con đường quang minh lật đổ nhà họ Thường.
Tôi đi lên tầng hai của biệt thự, cửa phòng làm việc bị che khuất, có ánh đèn mờ nhạt thoát ra, tôi giả vờ nóng nảy quên gõ cửa xông vào, ông ta nghe thấy âm thanh lập tức đóng két sắt, nhét vào một khối gạch dưới bàn, không dấu vết giẫm lên nút, tôi híp mắt lại, vội vàng dừng lại.
Ông ta nghĩ rằng ông ta đã rất nhanh chóng, không bị phát hiện, ông ta ngẩng đầu lên hỏi tôi tại sao tôi không đi vào.
Tôi nhỏ giọng thì thầm nói không dám, đây là địa phận cấm của người.
“Nếu đã cho em tới, tôi còn có thể hoài nghi em sao.”
Tôi nhếch miệng cười quyến rũ, giống như một con bướm vui vẻ nhào vào trong lòng ông ta, gót chân nhẹ nhàng thăm dò trên khối gạch đá đó, quả nhiên là rỗng, bên trong giấu đồ đạc.
Ngoài miệng tôi làm nũng: “Lão gia, phòng làm việc này của người, khó trách không cho người khác vào, là người muốn lén lút hưởng thụ.”
Ông ta cười ha ha: “Nơi này chính là trấn quốc ngọc tỷ của tôi, mất nó, chính là mất thiên hạ.”
Tôi che miệng trừng tròn mắt, bộ dáng kinh hoảng xinh đẹp làm cho ông ta càng thêm sung sướng, ông ta chỉ chỉ bàn để cho tôi mài mực, trải ra một tờ giấy dày màu vàng, dùng ngọc hổ đè lên, cầm lấy bút lông nhúng một chút mực, thừa dịp ông ta viết, tròng mắt tôi khéo léo chuyển động, tìm kiếm bức Tây Dương bích họa treo trên tường, cùng một cái giá sách đặt có chút cố ý rải rác, bà hai vô tình tiết lộ phòng làm việc có cơ quan, một khi giẫm đạp, sẽ chuông báo động làm ám tiêu đồng loạt, để cho người tự tiện có đến không có trở về.
Nhưng khi tôi bước vào, ông ta không hề nhắc nhở tôi, hoặc là một quả bom khói cố ý phát ra gây nhầm lẫn cho mọi người không đến gần, hoặc đặt nó ở nơi quan trọng nhất.
Khi tôi đang tập trung vào đồ trang trí và vị trí, ông ta đột nhiên hỏi bên cạnh tôi: “Dĩ Thương đã đến Tam giác vàng, lúc đó em cũng có mặt.”
Tôi nói, già K trói tôi, còn anh ấy đến cứu tôi.
Ông ta đã viết một chữ trên tấm giấy.
“Cậu ấy có hỏi qua chuyện của tôi không.”
“Anh ấy là người đứng đầu ở tam giác vàng, ông ở Tam Giác vàng chiêu binh mua ngựa, anh ấy đều biết rõ ràng.”
Ông ta biết một hồi: “Cậu ta cùng quan cao cấp trong tỉnh qua lại cũng rất thân thiết.”
“Anh Kiều ở đặc khu thế lực rất lớn, ai cũng không muốn đắc tội anh ấy, đều nịnh nọt anh ấy.”
“Người theo cậu ta một năm, cậu ta nóng lòng mở rộng địa bàn, kết giao bè phái, vì cái gì.”
Tôi thành thật mà nói: “Để che trời ở phía Nam để trở thành người đứng đầu, sáp nhập tất cả các thế lực, anh ấy dã tâm sôi sục, người cũng không thấy được sao.”
Ông ta mỉm cười và nói: “Em có nghĩ rằng cậu ta có khả năng này không.”
“Lão gia cho phép, thì anh ta có, lão gia chặn đường, anh ta thì không có cơ hội.”
Thường Bình Ngô cực kỳ yêu cái miệng nhỏ bé này của tôi, ông ta viết chữ xong thì treo lên vách tường, chờ cửa sổ đưa vào gió thổi khô, sau đó nhìn chằm chằm vào chữ thí kia: “Trên đời này luôn có một số chuyện, không dự đoán được, cũng không nên xảy ra, nhà thơ nói đúng, cháy rừng không hết, có gió xuân lại sinh ra. Một số người được số mệnh chỉ định là sẽ phát triển.”
Tôi vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông ta nghiêng mặt, ông ta lúc này quay đầu, tôi lập tức cười như hoa, quấn lấy cánh tay ông ta: “Lão gia, người già đi, hơn nữa trong vòng một năm có đến hai người, đây là chuyện vui lớn, sao lại mất hứng.”
Ông ta hơi cúi người, nói bên trán tôi: “Chuyện vui lớn nhất của tôi một năm nay, không phải các cô ấy có thai, mà là lấy được em.”
Tôi đưa tay chống lại lồng ngực ông ta, đẩy ông ta về phía góc: “Miệng người đàn ông là miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, nói như em quan trọng đến như thế, vậy nếu để người đem vị trí Bà hai cho em, người chịu đồng ý không?”
Ông ta cười đến mức không thể nào quên: “Bà hai sẽ đồng ý sao? Hà Linh San, chỉ cần em ngoan ngoãn đi theo rôi, tôi sẽ cho em thân phận tôn quý hơn.”
Sắc mặt của tôi hơi thay đổi, ông ta rõ ràng không có ý định nói thêm hay đi sâu hơn, tôi không muốn ông ta tiếp tục nói, bởi vì tôi căn bản không thiếu những điều này, tôi chỉ thiếu mạng của ông ta.
Tôi tựa vào bên cạnh Thường Bình Ngô, nhìn ông ta viết mấy chữ, lơ đễnh nói: “Sản phụ lớn tuổi sinh con rất nguy hiểm, Bà ba mới mang thai một tháng, tính tình nóng nảy, lại thích động khí. Bà hai đã tròn ba tháng, bà ta hiểu rõ nhất làm thế nào cẩn thận cẩn thận bảo vệ thai nhi, các cô ấy cùng mang thai, sẽ sinh con vào thời điểm gần nhau, không bằng phân phó phòng bếp sau này cùng làm thức ăn cho các cô ấy, mặt khác, để bà hai chăm sóc bà ba.”
Thường Bình Ngô suy nghĩ một chút: “Cô ấy có tự nguyện đồng ý không?”
“Người bảo làm theo, bà ta còn có thể không nghe theo sao? Hai vị phu nhân ngày thường vì tranh đoạt sự quan tâm của người mà đấu nhau, nếu thật sự là thông qua lần bắt tay này nói giảng hòa, sau này trong phủ cũng ít hỗn loạn hơn. Hơn nữa, các cô ấy kiềm chế lẫn nhau, con cái mới có thể bình an một chút.”
Thường Bình Ngô nghe ra thâm ý của tôi, ông ta lập tức nói cũng tốt, cứ làm như vậy.
Không ngoài dự đoán của tôi, tối hôm sau, sau khi tôi đề nghị, ông ta nói chuyện này với bà hai, bà ta không cách nào từ chối, miễn cưỡng đồng ý, chờ Thường Bình Ngô đi phòng bà tư, bà ta tức giận xông tới Tú Lâu tìm tôi hỏi tội.
Tôi tắm rửa đang thay đồ ngủ, bà ta phá cửa mà vào, quanh người tràn ngập tức giận, chỉ vào tôi tức giận mắng: “Hà Linh San, tiện nhân như cô, tôi biết là cô ở sau lưng giở trò mà.”
Khoảnh khắc bà ta xuất hiện tôi liền biết vì sao bà ta đến, tôi không chút do dự buộc dây đeo, chậm rãi rót một tách trà, dòng nước từ đầu rồi chậm rãi chảy ra, tôi nhìn nói: “Bà hai, người thật sự là thông minh ngược lại bị thông minh hại, ngay cả tôi vì bà tính toán bày cách cũng không biết, nếu thật sự hại bà, tôi còn dám đi trước mặt lão gia bày ra chủ ý sao? Chỉ là chuốc xui xẻo.”
Bà hai tức giận đến mức sắc mặt xanh ngắt: “Đồ bỏ đi! Cô nghĩ tôi đây là một đứa trẻ ở trường mẫu giáo sao? Vậy cô cũng quá ngây thơ, cô ta gần bốn mươi tuổi, chưa bao giờ được dạy dỗ tử tế, khoảng một tháng đầu thường là nguy hiểm nhất, lúc trước tôi vì bảo vệ thai nhi cả ngày ôm bình thuốc, cũng không dám xuống khỏi giường nửa bước, cô ta có thể làm để có an toàn như tôi không? Thực sự ra xui xẻo của tôi là xảy ra bất ngờ. Bản thân tôi, ốc không mang nổi mình ốc, chưa lo được cho chính mình thì làm sao có thời gian để chịu rủi ro, lo thay cho cô ta.”
Tôi uống một ngụm nước, hỏi bà ta có khát hay không, bà ta quay mặt đi vẻ không để ý đến tôi, tôi đặt xuống cốc, lặng lẽ đến gần bà ta, đứng trước mặt Bà hai nói: “Đứa trẻ này có thể bình an vượt khỏi nguy hiểm hay không, không phải tất cả đều nằm trong việc người chăm sóc bà ta sao? Nếu bà muốn bà ta tốt, bà ta sẽ ổn thôi, không muốn bà ta tốt, bà ta nhất định sẽ không tốt.”
Tôi cười tủm tỉm vươn tay, trong sự kháng cự vô cùng cảnh giác của Bà hai, dứt khoát xoa tay vào bụng bà ta hơi nhô lên, bà ta giãy dụa vài cái, muốn phất tay ta, nhưng tôi không cho bà ta cơ hội, tôi vững vàng cố định ở trên đó.
“Bà có trước, lão gia rất vui mừng, bà vào phủ sớm hơn bà ba, người sinh ra con nối dõi bất kể nam nữ, đều nhất định tôn quý hơn và càng được sủng ái, con nối dõi của Bà ba bình an sinh ra thì bà sẽ lập công, nếu bà ta cảy ra bất trắc gì, bà chính là nguyên nhân duy nhất, lão gia sao có thể bỏ qua không trách cứ bà sao? Chỉ e bà phải cẩn thận, thậm chí vì bảo vệ mình, không cho Bà ba có cách trả thù, còn phải nhắc tới vị trí nửa thê tử, triệt để đè ép bà ta.”
Tính khí diễm kiêu ngạo tức giận của bà ta thay đổi rất nhiều, nhíu mày nhìn chằm chằm tôi.
“Hôm qua ở sảnh chính, Bà ba quá nói mình có thai, lão gia so với người có lúc bình tĩnh hơn nhiều, còn tính toán ngày tháng, sợ bà bà lừa gạt ông ấy, đến mức bình tĩnh như vậy, trong lòng ông ta coi trọng bên nào, người còn chưa nhìn rõ sao.”
Bà hai khuôn mặt buông lỏng, bà ta liếm liếm môi, giọng điệu cũng ôn nhu hơn, trầm xuống: “Lão gia quả thật càng thương tôi, tôi không để cô ta vào mắt.”
Tôi nhìn xuống chỗ đai đeo ở bụng: “Cốt nhục mệnh mỏng, đối với bà ta là đả kích lớn nhất, nhẹ thì trầm cảm, nặng thì chán nản, tựa như một tờ giấy, cũng không cần dùng sức, tự chính bản thân nó sẽ tự phá vỡ.”
Bà ta vội vàng thở hổn hển vài cái: “Ý cô là sao.”
Tôi cười mà không nói, dù sao tôi cũng sẽ không từ trong miệng mình nói ra cái gì, bà ta cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên sẽ có thể hiểu được ẩn ý trong đó.
Bà ta nuốt nước bọt, đối với những lời vừa rồi của tôi vừa xúc động vừa sợ hãi: “Cô đừng dụ dỗ tôi làm chuyện xấu.”
Tôi khinh thường cười: “Cái gì là mà chuyện xấu, một khi phụ nữ giành một người đàn ông, tranh giành cùng một tương lai, tranh giành tiền đồ của đứa nhỏ, làm mấy chuyện đó cũng không hề gì. Bên cạnh đó, tôi cũng không nói gì cả. Tôi là để cho bà và bà ba sống trong hòa bình, hỗ trợ lẫn nhau, tôi là thật sự có tâm ý tốt.”
Bàn tay Bà hai đang rũ xuống bên cạnh bỗng nhiên nắm chặt, ngực bà ta gấp gáp phập phồng, rung động, lúc nhanh lúc chậm cũng không có bình ổn.
Tôi dựa vào vách tường chờ cô ấy, bà ta dường như đã hạ quyết tâm, xoay người vội vàng rời khỏi Tú Lâu.
Tôi theo kịp một vài bước, đứng trên hành lang nhìn bà ta, bà ta đi ra một nửa, dừng lại ở lối vào, quay lại và nói: “Tôi vừa rồi có tới chỗ này chưa.” “
Bà ta nhếch miệng kéo khóe môi và biến mất trong bóng tối.
Tôi ngửa đầu nhìn sắc trời, màu xanh đậm như mực, không sáng không âm u, giống như Thường Phủ trong phong cảnh bình yên. Lần này tôi sẽ dùng một viên đá ném hai con chim đẹp nhất ở nơi này.
Tiễn Thẩm Hương Hạ về phòng chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi, hành lang bỗng nhiên bộc phát một tiếng nổ sắc bén, kình phong đập vào mặt tôi bắn về phía mặt tôi, ở giữa đường nghiêng người chao đảo rồi đâm vào vách tường.
Tôi bàng hoàng, theo bản năng lui về phía sau, đứng ở cánh cửa mở rộng một nửa dừng lại thật lâu, tận đến khi không có động tĩnh mới đi ra ngoài, dưới lầu trống rỗng, vườn hoa cùng đường đá đều không có bóng người đi qua, tất cả các góc cũng không có bất cứ thứ gì.
Tôi nghiêng mặt đánh giá đồ vật chèn vào vách tường, là mũi tiêu đen chính là ám khí, ước chừng lớn cỡ một gang tay, đầu tiêu thâm nhập vào vách tường ba tấc, chấn động mấy mảnh gạch và vôi, tôi kinh ngạc không thôi, đây không chỉ là lực đạo của người bình thường, mà còn là người đàn ông đặc biệt cường hãn.
Theo bản năng tôi nghĩ đến Kiều Dĩ Thương, tôi đã từng thấy thân thủ của anh ấy, hơn nữa ngoại trừ anh ấy không ai dám vào ban đêm đến phòng của tôi, nhưng lại không giống, anh ấy sẽ không cố tình trốn trong bóng tối, anh ấy đều là phá cửa mà vào.
Người đàn ông này rất có thể không thể lộ diện, không muốn bị phát hiện.
Tôi dùng hết toàn lực mới rút ám tiêu ra khỏi vách tường, trên đỉnh bén nhọn khắc hai chữ, xuống lầu.
Chữ viết tay được viết tinh tế chỉn chu, nét bút sắc nét, càng xác minh suy đoán của tôi là chính xác.
Hoặc là người giang hồ, hoặc là mật thám.
Nét mực màu đen lúc này ở đầu ngón tay tôi theo gió lay động, mái hiên rơi xuống mấy giọt mưa tích tụ, văng tung tóe trên đó, thấm nhiều sợi tơ, tan chảy trong lòng bàn tay có một tia lạnh lẽo, tia lạnh này này khiến thân thể tôi đột nhiên run rẩy, tôi bỗng nhiên nghĩ đến là ai, kinh hãi thất sắc vọt xuống cầu thang.