Sắc Dụ

Chương 293: Kiều Dĩ Thương ngày càng mê luyến tôi



Tôi loạng choạng ngã vào bên vách tường, đầu óc trống rỗng, khoảnh khắc Thường Bình Ngô bị bắn chết giống như một đoạn phim tua lại không ngừng tái diễn trước mặt tôi, cảnh tượng máu me, huyết nhục mơ hồ đó khiến tôi cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Thường Bình Ngô cuối cùng đã chết, từ một cái chết bằng chất độc đến một cái chết vì bị đạn bắn.

Mà lại còn chết trong tay của Kiều Dĩ Thương.

Cho dù ông ta vẫn còn rất mạnh miệng, nhưng căn bản ông ta cũng không thể sống sót nổi quá mấy ngày nữa, đầu sỏ gây nên chuyện này rõ ràng là tơi, nhưng mà trải qua chấn động ngày hôm nay, mọi thứ đều đã thay đổi.

Kết cục bị sửa lại, Kiều Dĩ Thương mới là kẻ sát nhân thực sự.

Toàn thân ông ta đã bị máu tươi vấy bẩn nhưng bản thân tôi vẫn sạch sẽ trở toàn thân ra ngoài.

Tôi bịt tai lại, không dám la, không dám khóc, vội vã chạy ra khỏi tòa nhà yên tĩnh đáng sợ này, tôi một mạch chạy không ngừng nghỉ, như thể có cái tai họa nào đó rất khủng khiếp đang đuổi theo phía sau. Tôi hốt hoảng chạy vào hành lang gấp khúc của Tú Lâu thì tình cờ gặp Hoa Yên đang đi ra khỏi phòng, cô ấy đỡ lấy thân thể đang không ngừng run rẩy của tôi, nhìn thấy gương mặt tôi tóc tai bù xù, cô ấy lo lắng hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, vì sao mà sắc mặt tôi lại trông tái nhợt như thế.

Tôi nghiến răng kiềm chế sự hoảng sợ, chỉ tay về phía rừng cây tối tăm phía xa.

"Tôi nhìn thấy bên kia có một con chuột lớn."

Cô ấy nghe tôi giải thích thì bật cười.

“Cô Hà không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại đi sợ một con chuột sao?”

Cô ấy dìu tôi vào nhà.

"Lâm viên có rất nhiều cò cây hoa là, đàng sau hậu viện còn có núi đá, nhiều loài động vật như nhím và tê tê cũng hay chui vô đó để ẩn náu. Cô mới đến không lâu, chỉ là chưa gặp phải mà thôi. "

Cô ấy đưa cho tôi bát súp, tâm trạng tôi lơ đễnh thậm chí quên dùng thìa, trực tiếp đem bát súp trong lòng bàn tay cô ấy đưa lên miệng húp một hơi cạn sạch, cũng mặc kệ có nóng hay không, cô ấy thấy tôi như vậy cũng biết rằng tâm trạng tôi đang bất ổn, cô ấy cười nói bảo tôi nên nghỉ ngơi sớm và gọi cho cô ấy nếu có gì đó xảy ra.

Sau khi Hoa Yên rời đi, tôi cuộn mình ngồi ở đầu giường, cửa sổ mở toang, gió thổi xào xạc, tôi vẫn không thể thoát khỏi tình cảnh đáng sợ vừa rồi, từng tấc da trên cơ thể và từng lỗ chân lông đều đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tôi đã trải qua nhiều trận đấu súng khốc liệt, nhưng đây là lần đầu tiên và duy nhất tôi nhìn thấy một người bị kết thúc mạng sống bằng một viên đạn bắn xuyên thẳng qua tim.

Tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, một cơn gió bất chợt nổi lên đánh vào màn đêm đầy mây mù, đây có lẽ là sự kiện kinh hoàng nhất đối với Thường phủ trong suốt ba mươi năm qua.

Tôi còn đang mê man nửa mơ nửa tỉnh, cánh cửa lặng lẽ bị đẩy ra từ bên ngoài, bóng dáng quen thuộc nhanh chóng lọt vào tầm mắt tôi, anh ta dừng lại trước ngọn đèn gần đó nhìn chằm chằm về phía tôi.

Cả đời này của tôi cũng chưa chắc nhìn thấu được hết con người này.

Ông ta như vậy là ích kỷ, là âm hiểm và quá vô tình.

Đến ngay cả khi con mình chết yểu ông ta vẫn còn nhẫn nhịn được, không hề rơi một giọt nước mắt, ngay cả thái độ hay hành động cũng không có một tia thay đổi.

Nhưng tại sao mỗi khi tôi rơi xuống vách núi, ông ta luôn là người liễu lĩnh kéo tôi lên, cho dù tôi có bị ngã đi chăng nữa, ông ta cũng không hề chần chừ mà ân cầncần nâng tôi dậy.

Ông ta tò mò trái tim tôi rốt cuộc đang cất giấu ai, cất giấu điều gì và khi nào mới trở nên nồng nhiệt đón nhận kẻ khác.

Tôi cũng không khỏi tò mò trái tim của ông ta, lạnh như vậy, cứng rắn như vậy, xa xôi như vậy, tưởng như cái gì cũng nhìn thấy nhưng thực ra lại chẳng biết gì cả.

Tôi ngây người nhìn ông ta, bất động không chớp mắt, ông ta nhận ra sự thất thần của tôi, đứng dựa cửa hỏi.

"Làm sao vậy?"

"Anh vào bằng cách nào?"

Ông ta lôi kéo cổ áo, né tránh tầm mắt của tôi.

"Từ bên ngoài vào."

Tôi đang định hỏi ông ta có phải đã bắn chết Thường Bình Ngô hay không, ông ta chưa kịp mở miệng thì trên hành lang đã nhanh chóng truyền đến một trận dồn dập các tiếng bước chân, tiếng bước chân có chút lộn xộn, dường như không chỉ có một người, Kiều Dĩ Thương bất động thanh từ từ chốt khóa cửa lại.

Một người đi đầu dán tai vào cánh cửa, người còn lại ở một bên không ngừng quan sát thám thính xung quanh, anh ta trầm giọng hỏi.

“Cô Hà, cô có ở bên trong không?”



Tôi sợ tới mức run lên, mặt Kiều Dĩ Thương vẫn không đổi sắc, ông ta đặt một ngón tay lên môi tôi, tôi liếm môi, cố làm cho giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh.

"Đã trễ thế này còn có việc gì không?"

"Khi chúng tôi đang đi canh gác quanh đây thì nhìn có bóng dáng của một người khả nghi chạy vào nơi này, hình như là một người đàn ông, cô có nhìn thấy điều gì bất thường không?"

Tôi nói không thấy, nói mình hiện tại đã mình muốn đi ngủ để đuổi bọn họ đi nơi khác.

Có tiếng nói chuyện sột soạt ngoài cửa.

"Nhưng rõ ràng tôi đã thấy hắn ta chạy vào trong này."

Giọng điệu của tôi chợt lạnh vài phần giả vờ tỏ ra rất giận dữ.

"Ý của các người là gì, lão già vẫn còn sống sờ sờ như thế, các người nghi ngờ tôi lén lút giấu người để vụng trộm sao?"

Bọn họ liền nói không dám, xin lỗi nói mình đã nhầm và đã vô tình phá vỡ giấc ngủ của tôi.

Tôi tức giận bào bọn họ nhanh chóng cút đi.

Bọn họ vội vã rời đi, nhận thấy động tĩnh bên ngoài đã ổn, Kiều Dĩ Thương mới tiêu sái bước ra.

Tôi biết khi ông ta rời khỏi phòng của Thường Bình Ngô có lẽ đã vô tình bị bọn người kia nhìn thấy bóng dáng, vì tôi sống ở Tú Lâu này, bọn họ sợ tôi gặp chuyện không may, nên mới kiên quyết đuổi theo như vậy. Thi thể của Thường Bình Ngô ước chừng vẫn chưa được phát hiện, Kiều Dĩ Thương không thể không trốn tránh nhằm tránh bị bại lộ.

Tôi bước thẳng đến cửa nơi ông đang đứng với đôi chân trần.

Tiếng gió lao xao, cảnh vật bên ngoài hoản toàn bị ánh trăng che phủ. Xuyên qua ngọn cây cùng mái hiên với hành lang gấp khúc, xuyên qua qua lớp kính, bộ dạng ông ta như được bao phủ bởi những vì sao cùng với gió và trăng, ông ta lợi dụng đêm tối nhân cơ hội rời đi. Tôi bất thình lình đưa tay ôm lấy gương mặt của ông ta, hành động bất ngờ của tôi làm ông ta có chút giật mình, ánh mắt ông ta chăm chú nhìn tôi, tôi như chợt bừng tỉnh nói.

"Đừng đi."

Ông ta cau mày.

"Sao vậy?"

Tôi nói rằng đêm nay tôi sẽ gặp ác mộng.

Ông ta im lặng một lúc rồi bật cười.

"Đêm nay còn chưa trải qua, sao cô biết chắc đêm nay sẽ mơ thấy ác mộng?"

Tôi mím môi, trong mắt hiện lên một tia quyến rũ động lòng người.

"Phụ nữ luôn thích khẩu thị tâm phớ lấy cớ, như vậy mà anh còn không hiểu sao?"

Ông ta cười ôm tôi, tôi ôm chặt lấy thắt lưng ông ta không cho ông ta đi tắm, quấn lấy ông ta lên đến tận giường ngủ.

Một đêm này ông ta không hề chạm vào tôi, chỉ là ôm chặt tôi từ phía sau, khuôn mặt râu ria của ông ta chôn vùi vào trong cổ tôi, phun ra từng luồng khí cực nóng khiến tôi không ngừng run rẩy.

Tôi vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không có can đảm mở miệng.

Ông ta đã không nói chứng tỏ rằng ông ta không muốn tôi biết, cái chết kì lạ của Thường Bình Ngô đã làm cho khắp Hải Châu dấy lên rất nhiều tin đồn kỳ lạ, cả tòa nhà cao lớn đồ sợ giống như đang bị thế lực đen tối nào đó quyền rủa, người trước vừa ngã xuống, người sau ngay lập tức lại gặp chuyện không may, Kiều Dĩ Thương dùng cách thức riêng của mình để che giấu cho tôi, hoàn toàn bảo hộ tôi cặn kẽ không để tôi xảy ra bất cứ chuyện gì.

Khóe mắt tôi có chút ngứa ran cùng ẩm ướt, tôi không dám thở mạnh, cũng không dám run rẩy, thừa dịp bóng đêm mờ mịt, tôi nhẹ nhàng xoay người gối đầu lên lồng ngực rắn chắc của ông ta.

Sáng hôm sau tỉnh dậy liền bắt gặp hình ảnh Kiều Dĩ Thương đang chống tay cười vui vẻ nhìn tôi, tôi ngáp một cái, hỏi ông ta rốt cuộc làm sao vậy.

Ông ta không nói, nhưng những ngón tay ông ta đột nhiên siết chặt, tôi lúc này mới cảm nhận được trức ngực mình như đang bị cái gì đó siết lấy. Thông qua lớp áo lụa mềm mại bên ngoài, tay ông ta tùy ý vuốt ve, chơi đùa với bầu ngực của tôi. Chút buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất, chỉ cảm thấy rằng cơ thể ông ta lúc này đang thực nóng, nóng đến dọa người, tựa như đã nhẫn nhịn từ rất lâu rồi.

Ông ta nằm trên tôi, hai tay chống đỡ trên giường, hai chân chống lấy bắp đùi tôi mở ra, hạ thể không ngừng cọ xát.

"Ban ngày ban mặt anh muốn làm cái gì?"

Ông ta cười cười.



"Ai nói cô ban ngày không được, tôi nhớ rõ buổi chiều kia trông cô sung sướng thế nào mà."

Buổi chiều hôm đó trứơc ban công, ở khách sạn trên lưng chừng núi, đó là lần điên cuồng nhất của tôi, tôi đã sử dụng gần như tất cả các thủ thuật mà tôi học được từ Phong Tuấn Trường áp dụng hết trên người ông ta, bao nhiêu phóng đãng và khiêu khích đều bày hết ra trong buổi chiều ngày hôm đó, đêm đó nơi đâu đều lưu lại vết tích của chúng tôi, từ trên bàn, trên giường rồi đến trên ghế, mỗi lần dày vò đều kéo dài rất lâu, tựa như ông ta muốn đem cả cơ thể mình hòa nhập vào tôi.

Kiều Dĩ Thương ước chừng đêm kia cũng bị tôi mê hoặc, cánh tay mềm mại của tôi choàng lên cổ ông ta.

"Nhưng tôi nhớ anh Kiều đây thích cảm giác tận hưởng trước cửa sổ trên tòa nhà cao tầng nhất. Lần đó chẳng phải ông rất điên cuồng sao?"

"Vậy những lúc bình thường không đủ để thỏa mãn cô à?"

Tôi lắc đầu, ông ta nhếch mép cười.

"Địa điểm không quan trọng, chính là trên người cô Hà tỏa ra một mùi thơm như sữa rất dễ chịu."

Hàm răng của ông ta cắn vào vai của tôi, chiếc váy ngủ bằng lụa trắng nhanh chóng rơi tuột xuống đất, tôi như một viên ngọc vừa mới rời khỏi vỏ, sáng sủa, hoàn mỹ, tinh xảo, trầm luân vào thân thể ông ta.

Ông ta như quên hết mọi chuyện cuồng nhiệt hôn tôi, một nụ hôn quấn quýt si mê mãnh liệt, một cái ôm chặt chẽ và mạnh mẽ, cả hai người chúng tôi cuồng nhiệt đến mức hít thở không thông, như thể đây là nụ hôn cuối cùng của hai chúng tôi trước khi bỏ mạng.

Khi chúng tôi còn đang đắm chìm trong những nụ hôn nồng cháy và những hành động thân mật mơn trớn cơ thể đối phương, tấm kính trên cánh cửa chợt rung lên, giống như một cơn gió vừa mới thổi qua, nhưng trên hành lang thì không khí vẫn yên tĩnh, sóng yên biển lặng, tôi lập tức dùng tay gạt phăng cái chân của ông ta đang chống giữa hai chân tôi, đẩy bả vai ông ta ra, nhanh chóng nhìn về phía cửa xem xét.

“Cô Hà.”

Hoa Yên kêu tôi một tiếng, cô ấy theo bản năng định đẩy cửa đi vào như thường lệ, tôi lập tức sợ hãi hét lên kêu cô ấy đừng đi vào.

Khe cửa vừa được hé mở chút ít nhanh chóng khép lại.

"Cô đang có việc gì không tiện sao?”

"Cô có gì muốn nói thì cứ nói đi, tôi vẫn đang nghe,hiện tại tôi không mặc quần áo."

Giọng tôi khàn khàn tràn đầy dục vọng, Hoa Yên như đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, cô ấy tự giác lùi lại sau hai bước nói với tôi.

"Lão gia qua đời rồi."

Tâm trạng lâng lâng của tôi nãy giờ hoàn toàn biến mất, so với một khắc trước thì giờ phút này tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi thất thần nhìn những gợn sóng trên trần nhà và nói rằng tôi đã biết.

Sau khi Hoa Yên rời đi, Kiều Dĩ Thương rời khỏi người tôi, xoay người lại mặc quần áo, chúng tôi đều biết thời khắc này sớm muộn gì cũng đến nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy, ông ta cũng chưa biết hôm qua tôi đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện.

Tôi nhìn những dấu vết trầy xước do móng tay tôi cào trên tấm lưng gầy gò, rắn chắc của ông ta.

"Có phải hay không còn rất nhiều chuyện mà tôi chưa biết?"

Ông ta sững người một lúc, và sau một vài giây, ông ta vẫn tiếp tục bình thản cài tiếp nút áo của mình.

"Chẳng hạn như?"

Cơ thể tôi mềm mại như một con rắn leo lên người ông ta, thì thầm vào tai ông ta nói.

"Chẳng hạn như anh càng mê luyến tôi nhiều hơn tôi nghĩ."

Ông ta cười nhếch mép.

"Cô Hà tối hôm qua hẳn là có một giấc mộng rất đẹp."

"Nằm trong lồng ngực của ông Kiều đây, giấc mộng dù xấu đến đâu thì vẫn có chút tư vị."

Ông ta nắm lấy tay tôi, hôn lên đầu ngón tay tôi, chúng tôi mặc quần áo vào, ông ta ở trong phòng của tôi tắm rửa, tôi đến phòng Hoa Yên trang điểm rồi thay quần áo, mười phút sau chúng tôi cùng nhau bước xuống cầu thang gỗ, thấy Hàn Bắc đang đứng đợi bên cạnh một con cá bằng ngọc thạch khổng lồ, anh nhìn thấy Kiều Dĩ Thương lấy ra một điếu thuốc, liền nhanh chóng tiến lên tự động châm lửa, ngọn lửa bùng lên, trên gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Kiều Dĩ Thương lại lộ ra một tia nhu hòa.

"Anh Thương, sáng sớm tôi đã thông báo và an bài cho bà quản gia cùng với người làm, tôi đã nhờ Hoàng Mao tẩm liệm cho ông Thường."

Anh ta liếc nhìn tôi, trầm giọng nói.

"Theo lời chỉ dẫn của anh, vết máu vẫn chưa được rửa sạch, dù gì cũng đã qua một đêm, chắc quần áo ướt sũng cũng đã khô gần hết, người của chúng ta sẽ luôn canh gác ở bên giường, cho đến khi quan tài được khiêng đến cũng không cho ai đụng vào, chờ đến khi quan chức chính phủ ở Hải Châu này đến thăm viếng xong xuôi, đến lúc đó hi vọng sẽ không có bất trắc gì xảy ra, sự việc cuối cùng đều ổn thỏa."