Thường Cẩm Hoa nhìn thấy Kiều Dĩ Thương đối với tôi không hề ngăn cản lại thật sự ở trước mắt bao người vứt bỏ cô ta đi về phía tôi khiến sắc mặt cô ta trong nháy mắt thay đổi, theo bản năng muốn chạy tới ngăn cản nhưng bối rối quên đi trước mặt mình có chậu than, lắc lắc trực tiếp nhào lên, Hàn Bắc trễ một bước không kịp cứu cô ta, một đôi tay trắng chèn vào đống lửa nhất thời thiêu đốt hai da thịt.
Bảo mẫu thấy vậy vội vàng quỳ xuống rửa vết thương cho cô ta, cô ta nâng mắt nhìn Kiều Dĩ Thương đang nhíu mày tại chỗ: “Anh Thương, anh muốn bị nữ nhân này câu đi sao, trong lòng anh, một ánh mắt của cô ta so với em đáng thương cầu xin anh còn khó có thể cự tuyệt hơn sao?”
Tất cả người hầu trong linh đường cúi đầu nín thở im lặng rời đi chỉ lưu lại hai ba người quét dọn mặt đất, họ cũng đều giống như điếc câm vô thanh vô tức, Bà sáu cùng cậu rể đến cùng một một lúc, tại thời điểm thi cốt Thường Bình Ngô chưa lạnh lại loạn luân thương phong bại tục trái với nhân tính, ai cũng không dám quản đến chuyện không liên quan đến mình.
Ông ta dặn dò Hàn Bắc đưa cô ta về biệt thự, Thường Cẩm Hoa khóc hỏi ông ta có phải không cần em nữa không.
Một chút kiên nhẫn cuối cùng của Kiều Dĩ Thương cũng bị hao hết trong lúc cô ta ầm ĩ và chất vấn, Thường Cẩm Hoa dùng sức vỗ ngực mình phát ra tiếng vang đau đớn, hiếu phục trên người cô ta giống như một xiềng xích vàng nặng nề, cô ta biết rõ mình không chịu nổi nhưng vẫn không nỡ buông xuống.
“Nhà mẹ đẻ em đã sụp đổ, em hiện tại không có gì chỉ là một cái vỏ rỗng, anh giữ em có thể hiệu lệnh cho thế lực của ba, anh mất đi em thì anh vẫn là anh, mà em còn không bằng một kẻ lang thang vô gia cư. Từ trên cao rơi xuống bùn, điều đó không đủ để em phát điên sao? Người hận nhà họ Thường đối với em muốn đuổi tận giết tuyệt, không có anh, em phơi xác bên ngoài đều là một loại hy vọng xa vời.”
Đôi mắt của cô ta lúc này đỏ hoe, đó là tàn tích còn sót lại sau khi cô ta bị trúng độc, cô ta phẫn hận không cam lòng chỉ vào mặt tôi: “Người phụ nữ này có tất cả mọi thứ, tiền bạc, thế lực, vẻ đẹp, cô ta lấy đi linh hồn của anh, ánh mắt của anh, thời gian đến anh sẽ bỏ rơi em kết hôn với cô ta, có phải không.”
“Phải không?” Thường Cẩm Hoa vừa khóc vừa cười mạnh mẽ: “Cô phóng túng như vậy, nhưng có bao nhiêu người đàn ông thà bị cô mê hoặc hơn là muốn một người phụ nữ sạch sẽ chờ đợi mình về nhà. Rốt cuộc tôi phải làm gì tôi mới có thể để anh ấy quay trở lại.”
Hàn Bắc cầm bả vai Thường Cẩm Hoa, kéo cô ta từ trên mặt đất lên: “Anh Thương đã sớm nói với tôi, cả đời này cô đều là Kiều phu nhân, ai cũng không thể thay thế cô.”
Tôi hơi ngẩn ra, trên khuôn mặt có chút nặng nề ngẩng lên, Kiều Dĩ Thương trầm mặc một lát, nghiêng mặt thu liễm phần vội vàng bị bức bách khó xử kia, cười như không cười mà nhìn tôi nói: “Tôi có ý nghĩ này, cô Hà cũng không chịu gả.”
Tôi hít một hơi thật sâu, kìm nén sự không vui trong lòng, khuôn mặt của tôi giả vờ bình tĩnh: “Tự nhiên, tôi không muốn hàng hóa đã qua sử dụng. Anh Kiều thích cái này, nhưng bây giờ tôi thì không.”
Kiều Dĩ Thương nghe tôi nói như vậy, sắc mặt so với tôi còn trầm hơn, tôi không để ý tới sự níu giữ và sụp đổ của Thường Cẩm Hoa, vươn một ngón tay ngọc bích ra ôm lấy cổ áo ông ta, từng bước dụ dỗ ông ta ra khỏi linh đường.
Ở góc dưới hành lang, mặt mày ông ta lạnh lùng đè tôi đè lên tường, hoa cỏ trên đỉnh đầu rơi xuống, che khuất khuôn mặt gần trong gang tấc của chúng ta, người hầu đi ngang qua chỉ có thể nhìn thấy hai thân thể quấn quýt vội vàng liếc qua một cái còn tưởng đang nói chuyện.
Tay ông ta chống lên tường tạo thành vách ngăn nhốt tôi trong vòng tay ông ta.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ càng hấp dẫn tôi hơn, giống như một luồng hương thôi tình trong phòng tình thú, vô thanh vô tức thẩm thấu, lại muốn dừng lại không được.
Ông ta ngửi ngửi mùi hương trên người tôi: “Gần đây đã thay đổi mùi hương sao”
“Mùi hoa bách hợp, không phải là ngây thơ hơn sao?”
Đầu lưỡi của ông ta liếm môi của mình, hoang dã mười phần, đôi mắt của ông ta lướt qua khe ngực đầy đặn và cao chót vót của tôi: “Ngây thơ hay không thì không thấy nhưng lại thấy quyến rũ hơn.”
Ông ta tiện tay kéo xuống một mảnh lá dâu tằm, đem một khoảng trống duy nhất che lại, mở miệng ngậm lấy làn da mỏng manh trên cổ tôi, tùy ý mút mút, tôi ở trong ngứa ngáy hưởng thụ cùng hoang mang ngẩng đầu lên, thân thể mềm nhũn nằm sấp dựa vào gạch đỏ, nụ hôn của ông ta nhanh chóng trượt xuống ngực, tôi nghe thấy tiếng ông ta mút vào nơi cổ họng, nghe thấy tiếng chim hót líu lo, nghe thấy máy bay ầm ầm trên bầu trời, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của hồ ở phía xa.
Kết thúc âm mưu cũ là khởi đầu của một âm mưu mới.
Tôi cùng Kiều Dĩ Thương cùng tranh đoạt, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Tất cả chúng tôi đều không che giấu tình yêu và sở thích của nhau, thích hoặc thậm chí mê hoặc, nhưng cũng không ngần ngại xâm chiếm, tính toán.
Hàm răng của ông ta cắn xuyên thủng lớp ren đỏ, để lộ một nửa bầu ngực sữa mềm mại, đầu lưỡi ẩm ướt như lửa đốt cháy tiếng rên rỉ của tôi.
Tôi một giây trước khi ông ta tiếp tục xâm nhập sâu hơn, một tay bóp chặt tay ông ta ở giữa chân tôi, cười nâng cằm về phía sau ông ta, ông ta theo bản năng xoay người, phát hiện một mảnh trống rỗng, ngay cả bóng người cũng không có, lúc này tôi mềm mại như một ngọn cỏ nhẹ nhàng chạy trốn khỏi vòng tay ông ta, vừa che đi làn da trần của mình vừa mỉm cười với ông ta một cách duyên dáng và quyến rũ: “Không phải vừa nãy đã nói rồi sao. Làm thế nào có thể có ngoại lệ nhanh như vậy?”
Ông ta thả lỏng cổ, mặt mày có chút khô nóng, trước kia tôi chưa bao giờ dừng lại nửa đường, chỉ cần ông ta đụng vào liền để cho ông ta ăn vào miệng, thỉnh thoảng gián đoạn cũng là chuyện của ông ta, sau khi nhà họ Thường hoàn toàn trở thành đồ vật do hai người chúng tôi nắm trong tay, vốn là tình cảm nên tràn lan, ông ta cho rằng như vậy tôi lại muốn ông ta thất bại.
Mỗi lần ăn đều thuận lợi như vậy, không thể đầu hàng một con sói hoang dã.
Trong mắt ông ta dục hỏa còn chưa dập tắt, hận không thể mở miệng nuốt chửng sự mê hoặc như lửa của tôi: “Có ngoại lệ chứ.”
Tôi tùy ý vén mái tóc dài, lộ ra vành tai trắng nõn nhỏ nhắn, bông tai ngọc lục bảo linh lung lấp lánh dưới ánh mặt trời, khúc xạ ra một tia sóng nước hồ, càng làm tôn lên làn da trắng thắng tuyết, ông ta cắn chặt răng, xương quai xanh gợi cảm nổi lên một tầng ửng hồng.
“Anh Kiều nói, mỗi khi tôi cung cấp cho anh một bất ngờ, anh sẽ hạ thấp giới hạn xuống cho tôi mà, vẫn tính sao.”
Ông ta nói vẫn tính.
Tôi nhếch miệng cười đến xuân quang nhộn nhạo: “Anh Kiều nhẫn nhịn một năm rưỡi, chờ tôi tu luyện ra một thân hấp dương đại pháp tinh xảo hơn, lại đến hầu hạ anh.”
Ông ta giật mình hai giây, không thể kiềm chế buồn bực cười: “Một năm rưỡi, cô Hà không sợ bị người khác thay thế sao? “
Tôi hái một bông hoa dại không biết tên, ngậm giữa răng của tôi, mơ hồ nói: “Thực sự xuất hiện một con yêu tinh như vậy, tôi cũng sẵn sàng đấu.”
Tôi nói xong phun ra cánh hoa, cùng với một cơn gió thổi về phía trước, ông ta đưa tay nắm chặt tôi quay lại và đi về phía biệt thự: “Nghe nói anh Kiều muốn dẫn tôi rời đi.”
Ông ta nói: “Cô thật không biết an phận, không ở dưới mắt tôi, làm thế nào tôi cũng không thể yên tâm.”
Tôi không quay người lại đối diện với ông ta, trên mặt tôi lúc này là sự tươi cười của một cô gái vui vẻ cùng xinh đẹp.
Thường Bình Ngô được chôn cất vào lúc mười giờ đêm, chính là thời điểm đường phố yên tĩnh nhất, một đường đi tới lăng mộ, người giúp việc chọn đèn lồng chiếu sáng, cồng chiêng trường hành gõ đập, tiền giấy rơi xuống, kinh hãi bao nhiêu người đang chìm trong giấc ngủ.
Tôi không đưa ông ta đoạn đường cuối cùng mà thừa dịp đi một chuyến đến nhà giam thăm Trầm Hương Hạ bị giam giữ gần một tháng.
Tôi ở ngoài cửa thứ ba đụng phải bảo mẫu vội vàng đưa cơm, tôi gọi bà ta dừng lại và hỏi sao lại ăn vào giờ này.
Bà ta nói vội vàng tiếp đãi khách tới chia buồn, sau lại quét dọn hạ táng, nào có thời gian để lo lắng cho người mắc sai lầm trong đó đói hay không đói, nhà giam cùng ám thất của bà lớn còn không giống nhau, tiến vào còn có thể đi ra ngoài không có mấy người, huống chi có cô Hà phân phó, chúng tôi cũng không để ở trong lòng.
Hoa Yên mở hộp cơm ra, tôi đến gần nhìn thoáng qua, là một ít rau xanh cùng cơm trắng, còn có một chút trái cây hơi thối, cũng có thể ăn qua loa chỉ là mùi vị không còn tươi nữa.
Tôi lấy khăn tay ra xua đuổi những con ruồi đang bay trên không trung: “Đứa trẻ thế nào.”
“Miễn cưỡng bảo vệ, nhưng dinh dưỡng gì cũng không có, bà hai...” Bảo mẫu phát hiện lỡ lời, bà ta ngượng ngùng cười đánh vào miệng mình: “Bà Thẩm so với trước khi vào gầy đây hơn rất nhiều, ban đầu cũng không chịu ăn, về sau cực kỳ đói bụng mới chịu ăn.”
Thức ăn như vậy ngay cả chó không có chủ trên đường cũng không ăn, huống chi bà ta đã ở nhà họ Thường mười năm, bà ta nuốt xuống có nghĩa là thừa nhận mình còn không bằng một con chó, tôn nghiêm cao ngạo của bà ta làm sao cho phép.
Tôi bảo bà ta dẫn đường, bà ta cười nói trong này vừa bẩn vừa ẩm, thân thể cao quý như bà ta vào không phải ủy khuất sao?
Tôi không để ý tới bà ta, trầm mặc đi vào trong, sau khi vượt qua cánh cửa tầng hai nhiệt độ rõ ràng lạnh hơn, tiếng gió thổi mạnh giống như có một sợi lông tơ vừa mới lấy ra khỏi hầm băng quét qua cổ, tôi vuốt ve ngực có chút nghẹt thở: “Còn bao xa nữa.”
Bảo mẫu chỉ vào một ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối phía trước, ánh đèn chỉ có thể bao phủ xung quanh năm sáu mét, rất tối tăm, mơ hồ thấy rõ một cánh cửa sắt mở rộng, bên trong bốc mùi hôi thối, còn có mùi máu tanh dính nồng đậm, tựa hồ đã sớm khô cạn từ năm này qua năm khác.
Bảo mẫu cùng vệ sĩ trông giữ ở cửa nói chuyện hai câu, vệ sĩ lập tức cúi đầu trước tôi, đẩy cửa bên kia ra, nghênh đón tôi tiến vào, Hoa Yên chắn trước mặt tôi, sợ Trầm Hương Hạ từ góc nhảy ra từ góc phòng ra tay với tôi, người bị ép đến bước đường cùng thì chuyện gì cũng dám làm.
Tuy nhiên trong khoảnh khắc tôi bước vào ngục tối, tôi như bị sét đánh dừng lại tại chỗ và không thể tin được.
Trầm Hương Hạ trong trí nhớ xinh đẹp và cao quý, bà ta vĩnh viễn phong tình như vậy, thướt tha, quyến rũ, ngay cả nói chuyện cũng là giọng điệu của con gái Giang Vĩ, tuy rằng bà ta ngoan độc, cương liệt, nhưng tôi càng thích nhìn thấy bộ dáng thiên kiều bách mị bà ta tựa vào bên cạnh Thường Bình Ngô hơn, trong mắt đàn ông, bà ta là vưu vật, trong mắt phụ nữ, bà ta cũng vậy.
Nhưng lúc này ngồi xổm trên mặt đất một đoàn sườn xám đen như mực, bà ta vẫn mặc sườn xám màu đỏ lúc bị nhốt vào đêm đó, làn váy ngâm trong một bãi nước tiểu, phân từng chút sao dính vào đầu tóc và ngón chân của bà ta, nếu không phải bụng bà ta không ngừng phập phồng, tôi sẽ cho rằng bà ta đã chết.
Chết trong tuyệt vọng, lăng nhục và chờ đợi không có kết quả.
Hoa Yên kêu lên một tiếng kinh hãi, che miệng lui về phía sau: “Chuột!”
Rơm rạ phía sau mông Trầm Hương Hạ là một tổ chuột đang di chuyển, có một con còn chui vào làn váy của bà ta, bà ta thờ ơ, ngơ ngác nhìn hai bóng người bên trong cửa sắt, bà ta nhìn hồi lâu, ánh mắt cũng không chớp mắt, có lẽ đã sớm nhận ra tôi, chỉ là khó có thể tin tưởng một người cao quý như tôi sẽ xuất hiện ở nơi tối tăm bẩn thỉu như vậy.
Bảo mẫu để lại hộp thức ăn trước mặt bà ta, bà ta đói, lật tìm thức ăn bên trong, lấy tay nắm miếng cơm lớn đưa vào miệng, bà ta nuốt chửng, rơi vào đáy mắt tôi, đổi lại sự im lặng lâu dài của tôi.
Bảo mẫu cao lớn nói: “Bà Thẩm, nhìn rõ ràng xem ai đến thăm bà. Cô Hà bận rộn như vậy còn lo lắng về tình cũ, bà phải cảm kích cho tốt.”
Lời nói của bảo mẫu khiến thân thể Trầm Hương Hạ trong cơn đói cứng đờ, bát trong tay bà ta rơi ra, đập xuống mặt đất lạnh lẽo phát ra tiếng ồn trầm đục, lúc này bà ta mới ngẩng đầu lên, miệng lẩm bẩm vài cái, thức ăn chưa kịp nhai bị phun ra, bà ta về phía tôi, Hoa Yên kinh hoảng muốn đá bà ta ra lại bị tôi đưa tay ngăn cản, giọng nói của Trầm Hương Hạ khàn khàn cầu xin tôi để cho bà ta đi.
“Tôi không thể sống nữa, tôi thực sự không thể sống được nữa.”
Sự kiêu ngạo từ xương cốt của bà ta đã bị địa lao không có ánh nắng mặt trời và chờ mong này tiêu tan không ít, không, phải nói là không còn chút nào.
Tôi trầm mặc nhìn xuống bà ta, bà ta không ngừng dập đầu trước tôi, nắm chặt làn váy của tôi không chịu buông tay, sợ cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bà ta cứ như vậy biến mất, mang đi hy vọng duy nhất trong đời của bà ta.
Tôi giơ một tay lên, Hoa Yên tâm hiểu ý, bà ta nói với vệ sĩ cùng người hầu đều lui ra ngoài cửa, đợi đến khi tiếng bước chân đi xa, tôi ngồi xổm xuống vươn tay đem mái tóc bẩn thỉu trên mặt Trầm Hương Hạ phất ra, tôi dịu dàng hỏi bà ta: “Bà muốn đi ra ngoài sao?”
Bà ta liều mạng gật đầu vừa khóc vừa nói rằng miễn là tôi được thả ra, tôi có thể đi ra ngoài để làm gái mại dâm, làm đồ chơi của cô, vật nuôi, làm bất cứ điều gì cũng được.
Tôi mỉm cười: “Không cần, không chỉ không cần, còn sẽ cho bà rất nhiều tiền, để bà có thể sống một cuộc sống không phải lo lắng, bà đã từng quần là áo lượt, vẫn có thể mặc, còn có thể chơi bài, làm đẹp, mua sắm.”
Tôi đã nói qua những điều tốt đệp nhưng bà ta không tin, bà ta run rẩy và cảnh giác nhìn chằm chằm vào tôi, đầy phòng thủ với tôi, như thể tôi sẽ lấy ra một con dao găm trong một khoảnh khắc tiếp theo đâm vào ngực bà ta, khiến bà ta không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng nữa.
Tôi vuốt ve mái tóc xoăn khô của bà ta: “Đừng vội vàng sợ hãi, tôi có một điều kiện. Miễn là bà đồng ý, tôi sẽ cung cấp cho bà rất nhiều tiền và một ngôi nhà, bà có thể đi đến nơi bà muốn đi, sống cuộc sống bà muốn sống, dây dưa với người đàn ông mà bà thích.”
Đôi mắt của bà ta nhấp nháy, tôi hỏi bà ta có phải rất tốt hay không.
Bà ta hỏi tôi điều kiện là gì.
“Đưa tôi đến phòng sách của lão gia, cho tôi biết cơ quan ở tầng hầm, tôi muốn lấy một thứ.”