Đứng ở trên boong tàu có vài tên tay sai nghe được Hắc Lang nói một tiếng "nhớ", cùng nhau cúi cầu cười ngượng ngùng, trên mặt Hắc Lang xuất hiện một sự mơ hồ: "Ai bảo cô tới chỗ này, có biết nguy hiểm lắm hay không?"
Tôi nắm lấy cánh tay anh ta và nhảy múa trên bờ biển đen kịt trong màn đêm, anh ta không cử động, để gió cuốn tóc lên khi tôi xoay, lướt qua lông mày và siết chặt trái tim anh ta: "Tôi nhớ anh, tôi là phụ nữ mà còn thẳng thắn hơn một người đàn ông như anh, nhớ thì nhớ, có gì mà phải nói dối chứ."
Tôi đưa tay chạm vào mặt anh, theo bản năng, anh quay đầu tránh, nghiêng sang phải, tôi đoán là bên phải, lòng bàn tay chạm vào chiếc cằm lạnh lẽo của anh ta, dịu dàng lấy tóc chọc vào mặt anh ta: "Ngứa không?"
Anh ta im lặng không nói, tôi liền ngoáy tóc vào mũi anh ta: "Nếu ngứa thì nói cho em biết, vào trong thuyền em thổi cho anh, thổi đến khi anh hết ngứa được không?"
Tôi trêu chọc khiêu gợi như vậy, với một lời dụ dỗ thẳng thắn như vậy, hai khuôn mặt của tôi và Hắc Lang nhanh chóng nóng lên, làm bỏng mắt anh ta và cũng đốt cháy nụ cười quyến rũ của tôi.
Tôi chỉ lo nói chuyện, không hề để ý chân mình trơn trượt, tôi không đứng vững nhào vào vòng tay anh ta, tôi loạng choạng lùi về phía sau rồi ngã lăn ra đất, một giây trước khi tôi ngã xuống đất, cánh tay anh ta nhanh chóng ôm lấy eo tôi và giữ chặt, ôm tôi vào trong ngực anh, hai bầu ngực mềm mại cọ xát vào trái tim anh, tim anh đập mạnh, còn tôi thì vô cùng yếu ớt và mỏng manh.
Tôi ôm lấy cổ và hôn lên môi anh ta, nở một nụ cười xấu xa: "Anh ngốc sao? Tôi đâu phải là một đứa trẻ, là em cố ý."
Nụ hôn của tôi chưa bao giờ rời khỏi môi anh ta, nó chuyển động, ẩm ướt và nóng bỏng, tan chảy trong bến cảng mát mẻ này, thật dịu dàng, chỉ như vậy cũng đủ khắc cốt ghi tâm.
Tôi vươn đầu lưỡi đi vào bên trong, hàm của anh ta lúc đầu nghiến rất chặt, dưới sự càn quét kiên trì của tôi, cuối cùng anh ta âm thầm tước vũ khí của tôi và dũng cảm nuốt chửng lấy tôi.
Có một mùi khói nồng nặc trong miệng anh ta, một mùi rượu êm dịu và hơi thở hoang dã của một người đàn ông khiến tôi say mê. Tôi tham lam hít nó vào, hương thơm và vị ngọt tan biến, sự hung hãn của anh ta phân tán, anh ta làm đầu lưỡi tôi tê dại, tôi bắt đầu thoát khỏi sự nam tính ngột ngạt, thoát khỏi sự quấn quít và cắn xé của anh ta, chính tôi là người dụ dỗ anh ta trước, sự cám dỗ của anh ta, tôi không thể kiểm soát, anh ta không dừng lại và không ngừng xâm nhập môi tôi, tôi cảm thấy lưỡi anh ta cứa vào cổ họng, miệng tôi khô khốc, không còn một chút dịch trong cơ thể, tôi khát đến mức như đang hít thở trong sa mạc.
Anh ta muốn dùng lưỡi đâm vào tôi thật mãnh liệt, nhấm nháp từng một chút, bóp nát tôi ra.
Thoát khỏi môi anh ta, tôi dựa vào mũi anh: "Anh có muốn làm tình với tôi không, nói thật với tôi đi."
Anh ta thở gấp, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, nhuốm lên một ngọn lửa bùng cháy, tôi nhìn về phía anh ta, rốt cuộc anh không chống lại được ánh mắt như thiêu đốt của tôi, cười nói: "Có một chút."
"Một chút là bao nhiêu, lỡ cả đêm không ngủ thì sao?"
Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của tôi: "Tham lam như vậy sao, muốn dụ dỗ tôi, làm tôi mất ngủ."
"Thứ độc nhất là lòng dạ đàn bà, anh chưa từng nghe qua sao."
Tôi dùng ngón tay luồn vào quần tây, cầm lấy cái đó của anh ta, nhẹ nhàng trêu chọc nhào nặn, tôi nhớ tới cái đó của Dung Thành lúc nào cũng to lớn, bất kể có bị kích thích hay không, anh ấy mạnh hơn tất cả những người bình thường khác. Những ông già gầy gò trong trí nhớ của tôi, hay những doanh nhân yếu ớt, họ rất kém cỏi, mất nửa ngày mới có phản ứng, trong chốc lát đã mềm xèo, một cổ đông của Tập đoàn Thiên Tân Vạn Long, chỉ trong vòng ba đến năm phút đã thay đổi hàng chục tư thế, buộc tôi phải nói là anh ta rất mạnh.
Một người đàn ông giàu có và quyền lực, nhưng lại vô cùng đáng thương và nực cười khi trên giường, còn khó coi hơn cả con cá xấu xí nhất trên thế giới.
Cùng Dung Thành làm một đêm, tôi đã bị anh ấy chinh phục.
Không phải vì vị trí của anh ấy, không phải quyền lực, cũng không phải tiền bạc, mà là kỹ năng giường chiếu tuyệt vời của anh ấy, anh ấy đã kích thích sự hoang dã ở khắp mọi nơi trong tôi, lần đầu tiên trong đời tôi lên đỉnh, tôi đã được trải nghiệm nó khi nằm dưới anh ấy.
Trong cuộc sống của tôi, người đầu tiên khiến tôi la hét tới mức khàn cả giọng khi làm tình là Kiều Dĩ Thương, tôi rùng mình, thậm chí là khóc, bọn họ dùng sức mạnh dũng mãnh của cơ thể dụ tôi vào con đường dục vọng, làm tôi từng chút từng chút rơi vào cơn sóng tình ái.
Hắc Lang và Dung Thành vô cùng giống nhau, tôi cảm nhận rõ ràng cảm giác khi chạm vào, cảm thấy thứ tôi chạm vào không phải là của anh ta mà là của Dung Thành.
Anh ta gầm lên một tiếng, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh ta dứt khóa nắm lấy tay tôi kéo ra khỏi quần, phía sau ngọn đèn dầu lóe lên, tay sai đi từ trong khoang thuyền ra, không nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta lớn tiếng kêu Anh Năm, Hắc Lang lập tức đẩy tôi ra, đi lên trước hỏi chuyện, tay sai chỉ lên trời nói: "Hàng bốc xong muộn nhất khoảng hai giờ sáng, chúng ta không kịp xuất cảng, chúng ta có thể hoãn lại không?"
Anh ta dùng ánh mắt xa xăm nhìn về phía biển: "Không thể, tôi sẽ điều thêm người tới, nhất định phải đi trong hôm nay."
Tên tay sai khó xử: "Bên kia cũng không cần gấp, thêm người tới sợ động tĩnh quá lớn, sợ tuần tra phát hiện, ở đây cũng có hơn bốn mươi người rồi."
Hắc Lang thò tay vào túi lấy ra nửa điếu thuốc. Cảng rất gió, không dùng được bật lửa, anh dùng hai viên đá lửa chà xát vào nhau, tia lửa tóe ra, điếu thuốc cũng cháy theo.
Anh ta hút thuốc, khói thuốc bay khắp bốn phía: "Cớm không tới đâu."
Tay sai nghe anh ta nói như vậy, đành phải điều động thêm một số người ở gần đó, người ta vào bến cảng tấp nập, tôi ngồi ở bên cạnh boong tàu, hai chân chạm vào mặt nước, đánh nát ánh trăng, đánh nát bóng cây, đánh nát cái lạnh của Vân Giang về đêm.
Hắc Lang đứng ở nơi cao nhất trên đầu thuyền để chỉ huy, ngẫu nhiên xoay người nhìn tôi một cái, tôi liền hắt một chút nước lên người anh ta, cười khanh khách, lặp lại vài lần như thế, tôi biết thời khắc này vô cùng quan trọng, chi bằng lưu lại một chút mơ ước viển vông vô hạn.
Tôi lặng lẽ nhảy ra khỏi boong tàu và lao về phía A Bích, người đang đợi tôi ở lối vào con hẻm, tôi không dừng lại một giây nào và nắm tay cô ấy đi qua con hẻm sâu u ám và đổ nát, phía sau càng ngày càng xa, tôi không chịu được liền quay đầu lại nhìn, nhìn nước biển đen kịt dưới màn đêm, bến cảng mờ mịt, tôi trong mắt anh ta, anh ta trong mắt tôi, trong nháy mắt đã biến mất.
Thấy tôi và Hắc Lang quấn quýt với nhau, A Bích hỏi tôi: "Người đàn ông đó và cô quen nhau lâu chưa?"
Tôi đang ngồi trong xe nhìn ra con đường vắng vẻ qua kinh xe: "Có lẽ là vậy."
A Bích ngẩn ra: "Có lẽ là vậy?"
Tôi đặt ngón trỏ đè lên ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo, không mở miệng nói thêm gì nữa.
Hôm sau có một hội chùa đặc biệt ở Vân Giang, A Bích nói với tôi là có một con phố cổ bên cạnh Cảnh Hồng rất sôi động, cũng đúng lúc tôi đang ở khách sạn vô cùng nhàm chán, tôi thay đồ trang điểm thành một người phụ nữ ở đây và đi chợ vào buổi chiều.
Không ngờ trong chuyến đi này tôi lại gặp một người quen, vợ hai của ông chủ Tăng, chủ của sơn trang Phúc Thọ, bà ta đưa theo hai người bảo mẫu, tình cờ chạm mặt tôi, lúc đầu tôi cũng không để ý, lúc sau bà ta mới nhận ra tôi, gọi tôi đứng lại, lúc này tôi mới nhận ra bà ta.
A Bích cầm đèn lồng giấy lui ra sau mấy mét, bà Tăng mừng ra mặt: "Chồng tôi đưa con gái ra nước ngoài, để lại mình tôi trong căn nhà lớn, nghe nói Nhĩ Hải ở Vân Giang rất đẹp, cho nên tôi tới đây đi dạo."
Tôi che giấu ý đồ thật sự khi tới đây, đỡ phải nói chuyện qua lại nhàm chán với bà ta, tôi ở Tam Giác Vàng vừa trao đổi buôn bán, vừa không để cho ai biết tới chuyện này, chuyện càng lớn càng khó giải quyết, tôi nói dối nói tôi cũng mới từ Nhĩ Hải trở về.
Bà ta kinh ngạc hỏi: "Cô tới đây bao lâu rồi?"
Tôi tính toán thời gian: "Một tuần."
Bà ta nhanh miệng nói: "Nói vậy là có chuyện ở Quảng Đà mà cô chưa biết rồi."
Bà ta phất tay, ra hiệu cho hai bảo mẫu đi ra xa, sau đó kéo tay tôi đi tới dưới mái hiên của một cửa hàng: "Thil và Đức Trung sáp nhập với nhau rồi, từ nay về sau Thil sẽ trở thành bộ phận của Đức Trung.”
Tôi nhìn chằm chằm vào hình bóng phản chiếu trên mặt đất, Kiều Dĩ Thương hứa rằng Thil sẽ luôn tồn tại độc lập, anh ta kiểm soát nhưng sẽ không thôn tính, cuối cùng anh ta đã phá vỡ lời hứa của mình. Nhưng việc anh ta nuốt lời cũng là do tôi, tôi ngày đêm thương nhớ Dung Thành, cùng Hắc Lang có quan hệ không rõ ràng, anh ta hận tôi cố chấp, hận tôi không nghe lời, nhân cơ hội này dạy dỗ tôi, cho tôi biết kết cục khi phản bội anh ta.
Tôi phủi phủi những sợi tua rua bên hông: "Không sao, dù sao cũng là do Kiều Dĩ Thương kiểm soát, cũng chỉ là một chút hư danh mà thôi."
"Còn có chuyện này, cô Thường nhập viện ở Hải Châu, đến bây giờ vẫn chưa được ra, nghe nói mất khả năng của phụ nữ."
Tôi nhíu mày: "Mất khả năng của phụ nữ?"
"Tử cung của cô ta bị vỡ, từ nay về sau không thể sinh con, thậm chí không được coi là phụ nữ nữa."
Tay tôi run lên, suýt nữa kéo đứt sợi dây tua rua: "Sao lại thành ra như vậy?”
Bà Tăng cười vui vẻ khi người khác gặp họa, dùng tay che miệng lại, mắt đảo xung quanh: "Nghe tin tức truyền ra từ sòng bạc Hoa Chướng, đó không phải là địa bàn của ông Kiều sao? Những gì tay sai nói đều đáng tin. Cô ta luôn vội vàng muốn mang thai để giữ chặt ông Kiều, uống không ít thuốc giúp mang thai, nhưng những thuốc đó đều có vấn đề, năm ngày trước bỗng nhiên xuất huyết rất nhiều, thiếu chút nữa không giữ được mạng sống. Dù đã được cấp cứu, nhưng hình như cô ta biết gì đó, biểu cảm rất hốt hoảng. Ông Kiều nghe nói cũng không tới đó, không có thời gian trở về, cũng không hỏi thăm cô ta, cô ta đã được nuông chiều từ bé, xảy ra chuyện lớn như vậy lại không đi tìm chồng mình. Cô thông minh như vậy, thử phân tích cho tôi nghe chuyện này là như thế nào đi."
Cái kết đáng thê thảm và đau khổ của Thường Cẩm Lệ rõ ràng đã có kế hoạch từ lâu, cô ta có thể sử dụng thuốc như vậy, nếu Kiều Dĩ Thương không ngầm đồng ý thì ai có đủ dũng khí làm chuyện này chứ.
Ngực tôi giống như bị một tảng đá đè nặng, một khi đàn ông đã trở nên tàn nhẫn, anh ta sẽ ghì chặt cuộc đời của người phụ nữ, ép cô ta sống với đủ mọi thứ tra tấn, hơn cả sự đau đớn khi bị đâm một nhát dao.
Bà Tăng lắc đầu thở dài: "Cô ta xuất thân từ gia đình danh giá, bố cô ta lợi hại như vậy, lại đi gả cho ông Kiều, bình thường cô ta vô cùng kiêu ngạo, bố và chồng cô ta lúc nào cũng tỏ ra nhã nhặn, nhưng bên trong lại âm thầm độc đoán và thối nát, làm cho nhiều người phụ nữ không hài lòng, đều nói cô ta xứng đáng, không ai thèm để mắt tới cô ta."
Bà ta có chút thương hại: "Cô ta còn chưa đến 30 tuổi, xem như con đường sau này của cô ta đã bị chặt đứt rồi."
Tôi im lặng một lúc lâu, bảo mẫu của bà Tăng thúc giục bà ta trở về trước khi mặt trời lặn, bà ta chào tạm biệt tôi, sau khi bà ta rời đi, tôi vẫn còn chút bất ngờ, đứng thất thần ở trên bậc thang, A Bích đợi một lúc rồi bắt chuyện với tôi, tôi vỗ lên bàn tay đang cầm đèn lồng của cô ta và hỏi: "Cô đã trải qua cảm giác tình yêu nam nữ chưa?"
Cô ta nói chưa, từ nhỏ đã tập võ, ngày ngày đều ở trong võ đường.
Cô ta kéo tôi lại và thì thầm bên tai: "Cả ngày tôi chỉ đánh võ với đàn ông, không hiểu tình yêu là gì, có gì để thích chứ."
Tôi bị cô ta chọc cười, lúc vừa mới đi ra khỏi con phố này, một chiếc ô tô màu đen bên phải đột nhiên bấm còi, tiếng còi vang lên khiến tôi hoảng sợ vội vàng lùi lại nửa bước và nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang chặn đường tôi, vì chiếc xe mới tinh nên không chỉ làm tôi lóe mắt mà còn giống như đang phục kích tôi, đột nhiên xuất hiện từ trong đám người đang chen chúc, tôi ngửi được mùi của kẻ thù, hai chân tôi đột nhiên đi chậm lại.
Cửa sổ ô tô màu nâu từ từ được kéo xuống dưới cái nhìn của tôi, để lộ ra một khuôn mặt thanh tú của một người đàn ông. Tôi ở Tam Giác Vàng được vài ngày, cũng có chút kiến thức về vẻ ngoài của người ngoại quốc, đây là khuôn mặt của người Thái Lan, quả nhiên anh ta vừa mở miệng đã bị tôi đoán trúng.
"Hà tiểu thư, theo lệnh của cô Tát Minh Kiều, muốn mời cô đến trang viên để uống trà."
Đôi mắt tôi vô cùng thờ ơ, lướt qua khuôn mặt anh ta: "Tôi và chủ của anh xưa nay chưa từng qua lại."
Anh ta cười: "Cô Tát Minh Kiều ở Tam Giác Vàng cũng không có bạn bè, hiếm khi có cảm tình với người khác, chỉ muốn nói chuyện với cô, ngoài ra không có ý gì hết."
"Không cần thiết phải như vậy."
Tôi vừa dứt câu, thùng xe phía sau bị mở ra, có hai người đàn ông vạm vỡ đi xuống, cao khoảng hai mét, trông vô cùng hung bạo, A Bích thấy vậy liền ném đèn lồng, sờ súng trong túi, bị tôi giơ tay ngăn lại, đối phương vừa mới xuất hiện đã muốn ra tay với tôi, rõ ràng là đang dọa tôi, muốn tôi cùng họ đi, nếu A Bích vì bảo vệ tôi mà khiêu chiến, không kể tới chuyện đang yếu thế hơn, cho dù là thắng cũng không có ích lợi gì.
Người đàn ông cười lạnh lùng: "Cô Tát Minh Kiều muốn mời Hà tiểu thư đi, thực sự nếu có ác ý thì cô ấy sai người tới là được rồi, tại sao lại phải lộ diện chứ."
Tôi nheo mắt suy nghĩ một lúc, bây giờ cũng không có cách nào đối phó, không bằng gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, tôi khom lưng ngồi vào trong xe, A Bích muốn theo tôi vào trong, thì một tên to con đột ngột giơ bàn tay của anh ta và chặt vào gáy cô, cô ta ngất đi.
Tôi hốt hoảng: "Mấy người có ý g?."
Người đàn ông nhìn A Bích đang nằm ngất xỉu: "Hà tiểu thư, người này quá ồn ào, sợ là cô Tát Minh Kiều không thích. Nhưng mà cô yên tâm, cô ta không sao đâu, chỉ là ngủ một chút thôi, Hà tiểu thư cũng không phải là nhân vật đơn giản, chuyện này cô Tát Minh Kiều biết rất rõ."
Anh ta vẫy tay ra hiệu cho người đàn ông to lớn nhấc A Bích vào một chiếc xe khác trong góc. Chiếc xe này đi trước và lái sang hướng khác với chúng tôi, tôi nhìn chằm chằm vào gáy của người đàn ông: "Nếu các người dám động vào một sợi tóc của A Bích, người của tôi sẽ tới Cảnh Hồng xử lý đám người Thái Lan các người."
Anh ta cười, nói: “Hà tiểu thư yên tâm, cô Tát Minh Kiều vẫn còn nể mặt ông Kiều.”
Khi xe vừa đến nơi, tôi đi theo những người vệ sĩ qua trường đua ngựa đầy nắng, vài tiếng động râm ran từ chuồng ngựa, tôi mơ hồ nhìn thấy mái tóc nâu đỏ bay trong gió, tôi thản nhiên hỏi: "Ai ở đó?"
Tên vệ sĩ nói: “Tôi không biết, đối tác của cô Tát Minh Kiều rất nhiều, bọn họ thường tới đây để uống rượu.”
Tôi tiếp tục đi về phía ngôi nhà phố, hóa ra trang viên của cô ta ở đây, cô ta đã thuê biên giới Mỹ Điện để làm căn cứ. Ánh mắt nhanh nhẹn của tôi dò xét xung quanh, mỗi một căn nhà ở đều quá gần nhau, thật sự không đoán ra nơi nào là nơi sản xuất thuốc.
Người vệ sĩ đưa tôi đến một cánh cửa được bịt kín, sau đó dừng lại, anh ta gật đầu với tôi: "Cô Tát Minh Kiều đang ở bên trong chờ cô."
Anh ta quay người rời đi, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa và lưỡng lự hồi lâu, tôi có chút không chắc chắn, tôi đưa tay ra chọc chọc, cánh cửa từ từ mở ra, căn phòng mờ mịt không rõ ràng, màn cửa sổ đã đóng chặt, nhưng đèn không được bật sáng, từng tiếng thở gấp ùa tới, âm thanh vang lên khiến người khác vô cùng thích thú.
Tôi bước qua ngưỡng cửa và cuối cùng nhìn thấy rõ cảnh bên trong, trước mắt tôi có một chiếc giường. Chiếc giường đang rung chuyển dữ dội, tấm chăn lớn đang che đi cơ thể trần truồng, khuôn mặt Tát Minh Kiều hiện ra, mái tóc xoăn xinh đẹp đang rối xù, hai cái đùi gác lên vai người đàn ông, ánh mắt cô ta mê ly, mặt ửng hồng như lửa, cô ta đang giãy dụa như sắp đạt đến đỉnh điểm.
Người đàn ông nằm trên người cô ta, tôi không thể nhìn thấy rõ mặt, nhưng rất kỳ lạ, anh ta bị trói bằng cùm dài, thì ra là trai bao của cô ta, sau khi chuyện này kéo dài hơn nửa phút, Tát Minh Kiều bỗng nhiên ôm lấy đầu người đàn ông, cô ta hét lớn đến mức khàn cả giọng, cùng lúc đó trong chăn truyền tới một âm thanh không phải của hai người bọn họ, một khuôn mặt lộ ra, lại thêm một khuôn mặt, bọn họ mồ hôi nhễ nhại, trên môi còn đọng lại một vệt nước.
Tôi bịt miệng trợn trừng mắt, không ngờ Tát Minh Kiều lại dâm loạn đến mức này, ba người đàn ông cùng phục vụ cô ta. Tên trai bao trên người cô ta đi xuống, một người khác úp mặt vào chỗ đó, ngón chân cô ta co lại, đã không còn sức hét lớn, chỉ còn lại tiếng rên rỉ sung sướng.
Sau khi kết thúc chuyện này, cô ta mới để ý tới tôi, cô ta không xấu hổ chút nào, giống như rất thích chia sẻ chuyện này với người khác, cô ta nằm trên giường vui vẻ, sau khi để trai bao lau người và mặc quần áo cho cô ta, cô ta kêu họ đi ra ngoài.
Tôi không thể chịu nổi mùi tanh trong không khí, tôi đứng ngồi không yên, một cô bảo mẫu nhanh chóng dọn dẹp đống bừa bộn và mở cửa sổ cho thông gió, sau khi mùi tan biến, tôi thất thần bước vào phòng.
Cô ta uể oải đứng dậy, sờ một cái hộp ở đầu giường, mở ra đưa cho tôi, nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra đó là đồng hồ của Kiều Dĩ Thương, ngoài lúc tắm và lúc ngủ anh ta sẽ không tháo ra, tôi đã hiểu được ý của Tát Minh Kiều, tôi bình tĩnh không nhận lấy.
Cô ta uể oải ngáp một cái, sau cơn dâm dục, sắc da trở nên hồng hào, vô cùng hấp dẫn: "Anh ấy bỏ quên, dù sao Hà tiểu thư cũng ở đây, tốt hơn là nên đưa cho anh ấy đi."
Tôi không nhìn tới, cũng không dao động: "Anh ta cùng cô Tát Minh Kiều qua lại thân mật, anh ta sẽ tự tới lấy, không cần phiền tới tôi."
Tôi cười lạnh lùng xoay người rời đi, cô ta bỗng nhiên xuống giường gọi tôi lại: "Không phải thuộc hạ của tôi đã nói rõ với Hà tiểu thư rồi sao."
Tôi cau mày nhìn cô ta, cô ta chỉ vào chiếc bàn tròn và chiếc ghế chạm khắc bằng gỗ lê ở bên cạnh: "Tôi mời cô tới uống trà, cô không thèm nếm thử, không nể mặt tôi sao? Tôi không đụng vào Hà tiểu thư, cũng không có nghĩ là sẽ không đụng vào người của cô.""Cô uy hiếp tôi."
Cô ta cười nói: “Đúng vậy, Hà tiểu thư là khách quý, nếu không dùng tới cách này, sao tôi có thể giữ cô ở lại đây.”
Vệ sĩ lúc này mới từ bên ngoài bước vào trong, đặt một tách trà và một ly rượu vang lên bàn, Tát Minh Kiều dùng tay phe phẩy, ngửi ngửi mùi rượu: "Tôi thấy người nước cô rất thích uống trà, nhưng tôi cảm thấy hương vị không ra gì, tôi thích uống rượu hơn."
Tôi không phản bác lại, ngồi xuống đối diện cô ta: "Mỗi người đều có sở thích riêng."
Cô ta chống cằm, nói một câu vô cùng ẩn ý: "Mấy ngày nay tôi phát hiện, khẩu vị của cô và tôi giống nhau."
Ẩn ý trong lời nói của cô ta, đương nhiên là tôi hiểu, nhưng tôi không muốn tra hỏi, càng không muốn đụng vào ly trà trước mặt.
"Người Thái Lan chúng tôi không thích quanh co lòng vòng, chúng tôi thích dứt khoát thẳng thắn, tôi cảm thấy Hà tiểu thư cũng như vậy, không có những tật xấu của phụ nữ nước các cô, cho nên tôi mới chủ động tìm cô."
Tôi vừa sờ móng tay mình vừa hỏi: "Đàn ông chuyển giới ở Thái Lan là có thật sao?"
Tát Minh Kiều không ngờ tôi lại hỏi một câu như vậy, cô ta sững sờ một lúc, tôi lại hỏi: "Bệnh viện chuyển giới Thái Lan có phải rất phát triển không? Một người đàn ông trở thành phụ nữ bằng cách cắt bỏ hai quả trứng, vậy làm sao một người phụ nữ có thể trở thành một người đàn ông? Cấy ghép sao? Mấy tên trai bao của cô Tát Minh Kiều, rốt cuộc là nam hay là nữ vậy?"
Cô ta nghe thấy sự sỉ nhục và phản bác của tôi, nụ cười không hề giảm bớt: "Quá khứ của bọn họ tôi cũng không điều tra, nhưng cũng không quan trọng, chỉ cần làm cho tôi thoải mái thì tôi nuôi, không làm tôi thoải mái tôi sẽ tìm cách diệt trừ. Không chỉ đối với người nước tôi mà còn đối với người của Tam Giác Vàng mà tôi muốn chinh phục, còn hơn thế nữa."
Tôi bình tĩnh nghịch những viên kim cương trắng trên móng tay của mình, cô ta hỏi tôi: "Tôi nghe nói rằng cô đã chinh phục được rất nhiều người đàn ông."
"Cô nghe ở đâu ra?"
Cô ta cười thành tiếng: "Đương nhiên là tin đồn, nhưng cũng có chút thực tế. Không có con mồi nào có thể đầu hàng trước cô."
Tôi nghe được một vài ẩn ý, ngước mắt lạnh lùng nhìn cô ta, khuôn mặt cô ta rất kỳ lạ, đôi mắt sâu và sống mũi cao, mạnh mẽ mà quyến rũ, tập hợp tất cả những ưu điểm của một người phụ nữ.
"Cũng rất giống tôi, khó trách tôi vừa thấy mặt Hà tiểu thư lần đầu đã cảm thấy vô cùng thân thiết, cùng chung chí hướng, sao có thể không hợp được chứ."
Cô cầm ly rượu lên, đặt ngang tầm mắt và lắc nhẹ: "Tôi vẫn luôn cho rằng, người phụ nữ ở phía trên đàn ông, thống lĩnh thế giới đàn ông là chuyện rất thú vị. Người phụ nữ có thể mưu kế với người đàn ông, có thể mê hoặc người đàn ông, vì sao lại không thể khống chế được mệnh lệnh của bọn họ. Nhưng sau khi gặp Kiều Dĩ Thương, tôi đã thay đổi suy nghĩ, một người đàn ông vô cùng xuất chúng, anh ta có đủ tư cách để mê hoặc tôi, và chinh phục anh ta là điều tôi muốn làm ngay bây giờ."
Nụ cười trên môi cô ta rất rạng rỡ: "Hà tiểu thư sẽ không để ý đúng không? Nghe nói vợ anh ta là một người khác, cho nên bản chất cô cũng chỉ là người tranh giành."
Cô ta đưa ly lại gần ly trà của tôi, định cụng ly: "Người tranh giành là người vô tội. Tình yêu, đàn ông đều có thể đoạt lấy, không có chuyện trước sau, không có luật lệ, không có bản lĩnh thì sẽ mất đi, có bản lĩnh thì sẽ đoạt được, đó mới là công bằng."
Tôi im lặng nhìn cô ta trong vài giây, bật cười trước sức mạnh và sự xuất sắc của cô ta, Tát Minh Kiều xứng đáng là một trùm ma túy châu Á, dứt khoát thẳng thắn đến mức một người đàn ông cũng không so sánh được, cô ta không che giấu dục vọng của mình, thế giới của cô ta ngay cả chuyện đúng sai cũng không tồn tại, còn tôi thì không chỉ cúi đầu một lần trước cuộc đời.
Cô ta uống một ngụm rượu: "Hà tiểu thư, không biết tại sao tôi lại muốn nói chuyện quá khứ với cô."
Cô ta cầm ly rượu đứng dậy, đi về phía cửa sổ: "Nhất định cô đã nghe qua người đàn ông của tôi, anh ấy là trùm buôn ma túy hàng đầu ở Thái Lan trong hai mươi năm. Anh ấy đã đột nhập vào Tam Giác Vàng và tiêu diệt trùm ma túy Ấn Độ, trở thanh một trong ba trùm ma túy lớn nhất. Anh ấy chết trong tay cớm của Ngọc Đông ở tuổi 41. Mười hai năm trước, một người là phó cục trưởng Chu Dung Thành, đã tham gia vào chiến dịch bao vây người đàn ông của tôi."
Cô ta giơ tay lên chỉ về phía ngọn núi cách đó không xa: "Ở chỗ đó, 25 tên tay sai bị 60 tên cớm tiêu diệt, người đàn ông của tôi biết mọi chuyện đã kết thúc, muốn dùng cách một đấu một để tìm đường sống, anh ấy đưa ra điều kiện với Chu Dung Thành, nếu anh ấy thắng thì cho anh ấy một cơ hội."
Cô ta nhấp một ngụm rượu với ánh mắt sắc bén: "Cuối cùng Chu Dung Thành đã thắng. Người đàn ông của tôi không thể đánh lại ông ta, cớm muốn bắt sống anh ấy, người đàn ông của tôi thà tự sát chứ không chịu khuất phục, trước khi anh ấy kịp nổ súng, Chu Dung Thành đã ra tay trước, bắt vào giữa trán anh ấy."
Cô ta xoay người, nhìn tôi chằm chằm và nở một nụ cười: "Một chút tôn nghiêm cũng không giữ lại cho người đàn ông của tôi. Trước khi chết, người đàn ông của tôi đã giúp tôi chạy trốn, người anh ấy đầy máu, nói với tôi cớm Ngọc Đông không phải là một lũ vô dụng. Đó là câu cuối cùng mà anh ấy nói."
Hồi ức của cô ta làm tim tôi cứng lại, tôi cảm thấy hơi chột dạ, cô ta đã điều tra về tôi, có lẽ cũng biết về quan hệ của tôi với Dung Thành, rất có thể cô ta gọi tôi tới đây là không có ý tốt. Bỗng nhiên tôi nhớ lại nội dung hồ sơ mà bên cảnh sát cung cấp cho tôi về Tát Minh Kiều, về cô ta và trùm buôn ma túy Thái Lan kia, có một tờ bị xé rách, tờ giấy kia có lẽ là ghi lại chuyện này.
Tát Minh Kiều dùng hết khả năng xé đi trang hồ sơ ghi lại quá trình cớm của Ngọc Đông đã làm nhục người đàn ông của cô ta, cô ta biết đó là vết nhơ trong đời của trùm ma túy Thái Lan, cô ta không cho phép ai biết điều này, vì để giữ lại cho người đàn ông của cô ta một chút thể diện cuối cùng.
Tôi nắm chặt lấy góc bàn, nhìn ra phía cửa, muốn tìm ra lối thoát, không ngờ cửa đã bị khóa trái, ngoài cửa sổ lại là trại nuôi ngựa, trại nuôi ngựa rộng mênh mông bát ngát, nơi nơi đều là có rào chắn và vệ sĩ đi tuần tra để ngăn chặn các cuộc tấn công lén lút của những kẻ buôn bán ma túy từ các nước khác, nhưng bây giờ họ lại trở thành chướng ngại vật của tôi.
Cô ta dựa vào bức tường dưới khung cửa sổ, ánh nắng xuyên qua kẽ lá và hàng rào gỗ, ánh nắng chói mắt đột nhiên trở nên thật mềm mại, thật nhẹ nhàng, chiếu vào người cô ta, cô ta nhướng mày: "Hà tiểu thư có biết chuyện Chu Dung Thành ép chết người đàn ông của tôi không?"
Tôi nhắm mắt, cố gắng trấn tĩnh nói: "Buôn lậu ma túy đối với cớm mà nói là chuyện không thể nương tay. Hơn nữa người đàn ông của cô Tát Minh Kiều là bị nhiều cớm đẩy vào đường cùng, yêu cầu được đấu một trận để giành lấy sự sống cũng là anh ta đưa ra mà."
Tát Minh Kiều nở nụ cười: "Có hàng vạn cảnh sát chống ma túy ở tỉnh Vân Giang không ai có khả năng làm tổn thương người đàn ông của tôi. Ông ta tới đây để xen vào chuyện của người khác, ông ta vì để thăng chức mà dùng máu tươi của người đàn ông của tôi đổi lấy."
Cô ta ngập ngừng: "Nhưng mà ông ta cũng đã chết ở Tam Giác Vàng, còn thê thảm hơn người đàn ông của tôi. Có người xuống tay kết liễu ông ta trước tôi, nhưng thù này không phải do tôi báo, tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cho nên tôi đổi mục tiêu sang người nhà của ông ta, tôi đã điều tra, lúc còn sống người mà ông ta không thể bỏ được là ai."
Đột nhiên tôi đổ mồ hôi lạnh, tôi không sợ Tát Minh Kiều, Kiều Dĩ Thương có thích cô ta, có hứng thú với cô ta, cũng không thể để Tát Minh Kiều giết chết tôi, huống chi tôi ở Tam Giác Vàng cũng có quen biết cả trăm người, sức người hay súng đạn đều không thiếu, nhưng bây giờ tôi đã sập bẫy, muốn tìm đường phản kích hay đường sống cũng khó, giống như con cá nằm trên thớt.
Tôi không nói gì cả, chờ đến khi nước trong ly trà hoàn toàn nguội lạnh, tôi đặt nó lên bàn: "Tôi còn có việc phải làm, nếu cô Tát Minh Kiều muốn nói chuyện, chúng ta hẹn ngày khác."
Tôi bỏ lại câu nói này rồi vội vàng đứng dậy đi về phía cửa, một tay đập cửa, tay kia vặn khóa cửa, bên ngoài có tiếng bước chân và hơi thở, nhưng không có ai đáp lại, tất cả đều đang chờ lệnh của Tát Minh Kiều.
Tôi tốn công vô ích mất một lúc lâu, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Cửa không mở, sao có thể tiễn khách được chứ?"
Tát Minh Kiều cười lớn: "Hà tiểu thư, nếu đã tới rồi thì vội vàng làm gì, chi bằng ở lại đây mấy ngày, tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô một căn phòng rất đặc biệt, bởi vì được ngăn cách với thế giới bên ngoài nên rất yên tĩnh."
Mặt tôi biến sắc, trái tim tôi như thắt lại: "Cô muốn giam giữ tôi?"