Sắc Dụ

Chương 314: Tình yêu, thù hận, cắt đứt quan hệ



Tôi bị đẩy lại vào phòng, tên vệ sĩ đứng chặn cửa, thấy tôi không giãy dụa nữa thì bỏ súng lại vào túi, mắt tôi lướt qua đỉnh đầu anh ta, nhìn về ngọn núi phía xa, bây giờ màn đêm đã bao trùm tất cả mọi thứ, bây giờ chỉ có thể chạy nhanh, chui vào trong rừng thì may ra có hy vọng chạy thoát, tôi tiến về phía trước, dùng bả vai húc thật mạnh vào người tên vệ sĩ, tôi chuẩn bị tung ra mồi nhử thì anh ta đã giơ tay chặn tôi lại: "Hà tiểu thư."

Tay phải của anh ta từ từ mở ra một khe hở, chỉ sau một giây, tôi nhìn thấy một phụ nữ tóc đen dài, tôi lập tức giật mình, anh ta cười nói: "Người của cô vẫn còn ngủ trong kho hàng, lúc ngủ thì sẽ không thấy đau khổ, nếu cô tiếp tục lặp lại hành động đó, tôi không chắc cô có còn được nhìn thấy cô ta hay không?"

Mặt tôi nổi gân xanh, tôi dùng sức siết chặt khung cửa: "Anh cho rằng tôi là người tu hành sao? Tôi đã nói rồi, nếu các người dám đụng vào người của tôi, người Thái Lan ở địa bàn Cảnh Hồng, tôi nhất định sẽ giết sạch."

"Bản lĩnh của Hà tiểu thư tôi có nghe qua, nhất định không thể đụng vào cô, nhưng bây giờ cô đang bị cô Tát Minh Kiều khống chế, cô cứ bình tĩnh ở đây, ăn uống cho tốt, việc gì phải làm loạn đến mức khó coi như vậy."

Tôi nhìn chằm chằm anh ta và phát ra hai tiếng cười lạnh lùng, đột nhiên giơ chân đá vào cạnh cửa, rầm một tiếng, tên vệ sĩ không hề phòng bị, bị cửa sắt đập trúng mũi, tầm nhìn của tôi đột nhiên biến mất.

Tôi nằm trên giường nửa ngủ nửa tỉnh, từ bình minh đến hoàng hôn, tôi bị giam ba ngày ba đêm, đến ngày thứ tư, bảo mẫu mang theo bữa trưa đi vào, mang theo rất nhiều hải sản, tôi nhìn thoáng qua, cảm thấy không hợp lý, việc này quá hao phí thời gian, Tát Minh Kiều hứa hẹn sẽ tiếp đãi tôi thật tốt, cũng chính là không lo ăn uống gì cả, nhưng tôi cũng không muốn đụng vào, chỉ uống chút nước, một giờ sau bảo mẫu tiến vào dọn đồ, thấy còn nguyên, bà ta hỏi tôi là không hợp khẩu vị sao.

Tôi ngồi bên giường cầm một đóa hoa anh túc đỏ tươi, đưa xuống dưới mũi ngửi: "Nói cho chủ của các người biết, tôi ở đây xảy ra bất cứ chuyện gì, cô ta cũng sẽ không được yên đâu."

Bảo mẫu nhíu mày nhìn tôi trong chốc lát, không nói gì, bưng khay đồ ăn ra khỏi phòng.

Ở ranh giới sinh tử, tôi phải bảo toàn được sự dũng cảm và mưu trí, tôi không muốn ăn những sơn hào hải vị đó, tôi ghé sát vào cửa sổ quan sát địa thế, không thể không nói, Tát Minh Kiều rất có mắt nhìn, hoặc là người đàn ông đã chết của cô ta đúng là có tầm nhìn, mảnh đất này ở Tam Giác Vàng không được coi là nơi màu mỡ, nơi màu mỡ nhất chính là Tây Song Bản Nạp, nơi đây không chỉ buôn bán ma túy mà còn dễ dàng buôn bán cao su, nghề kinh doanh cao su lâu nay vẫn là cách buôn lậu tốt nhất của các trùm ma túy hàng đầu Tam Giác Vàng, vừa an toàn hơn với cơ thể người, vừa dễ dàng tránh được luật pháp.

Nhưng địa thế Tây Song Bản Nạp có khuyết điểm, một khi bị bắn phá và truy kích, rất khó để tháo chạy, còn chỗ này vừa tiếp giáp núi rừng, vừa tiếp giáp cảng biển, cho dù là tiêu hủy ma túy, hay đánh nhau đều vô cùng thuận lợi. Có thể nói vị trí của Kiều Dĩ Thương không bằng một nửa so với chỗ này của Tát Minh Kiều.

Địa thế phức tạp hiểm trở như vậy, chỉ cần Tát Minh Kiều không muốn thả tôi đi, người của Cảnh Hồng không nhận ra có điều không hay xảy ra với tôi, chỉ với sức của một mình tôi, khó mà thoát được khỏi đây.

Tôi sững sờ đứng bên cửa sổ, chiều tối, hoàng hôn và ánh nắng bên ngoài cửa sổ đột nhiên biến mất, một cơn gió u ám thổi qua núi rừng và đồng bằng, sau đó mây đen bao phủ vách núi, tối đen như mực, vô cùng đáng sợ.

Tôi rướn người ra hơn nửa, cố gắng sờ xem hàng rào có bị ướt mưa không, sấm sét ầm ầm từ phía sau đám mây đen trên đầu tôi bắt đầu gầm thét, tôi sợ đến mức rụt tay lại và hét lên, kéo màn cửa lại.

Sau lưng có tiếng cọt kẹt, tôi hoảng hốt quay lại, cánh cửa mở ra, bên ngoài sấm sét to hơn, gió mưa cuốn những chiếc lá còn sót lại và cát vàng bay tứ tung, những tia chớp từ trên trời rơi xuống, sấm sét nổ ầm ầm trước mắt tôi, nửa phút sau trời đổ mưa, mực nước đã qua mắt cá chân, tên vệ sĩ mở ô đen đứng dưới hành lang gật đầu với tôi: "Hà tiểu thư, cô Tát Minh Kiều kêu tôi đưa cô tới đó."

Tôi ôm ngực tự trấn an mình: "Anh ta lại tới sao?"

Anh ta cười nói: "Anh Thương và cô Tát Minh Kiều tâm đầu ý hợp, đúng là không thể tách rời, chỉ cần anh ta giải quyết xong mọi việc thì đương nhiên sẽ tới đây rồi."

Tôi bước đến, không nói lời nào, tên vệ sĩ che ô lên đầu tôi, cũng chính con đường đi dọc theo bãi đất lầy lội và quanh co quanh ngôi nhà gỗ, khi đến khung cửa sổ đó, tôi nhón lên, nhìn vào phòng qua khe kính, Tát Minh Kiều mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ rất mỏng manh, đang chải đầu trước gương, Kiều Dĩ Thương dựa vào đầu giường, quần áo của anh ta chỉnh tề, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ta và lắng nghe những gì cô ta đang nói.

Cô ta khẽ liếc nhìn về phía cửa sổ qua gương, xịt một chút nước hoa lên làn da, mùi thơm nồng nàn mê người, tôi chỉ hít một hơi, rồi nhanh chóng bịt miệng và mũi lại.

Nước hoa kích dục đặc biệt của Thái Lan, thứ này luôn có sẵn trong phòng vợ bé của nhà họ Thường, sở dĩ Thường Bỉnh Phát bị chết nhanh như vậy, đều là do khi ở trên giường bị thứ này làm cho lao lực.

Kiều Dĩ Thương có tính đa nghi, rất nhạy cảm với thứ này, nhưng lúc này anh ta lại không có phản ứng gì, Tát Minh Kiều phủi phủi váy lụa, làm mùi hương tản ra, đứng dậy đi lên trên giường, thân thể tươi trẻ đè lên hông Kiều Dĩ Thương, uốn éo bên người anh ta: "Đêm nay anh ngủ lại sao?"

Kiều Dĩ Thương cầm điếu thuốc đã cháy đặt trong gạt tàn bên giường, hút một ngụm lớn, phun vào miệng Tát Minh Kiều, cô ta ngậm lấy, nuốt nước bọt một cách thèm thuồng, dùng tay kéo dọc theo ngực anh ta, lần lượt cởi từng cúc áo, cùng Kiều Dĩ Thương quấn quýt bên nhau, động tác ôm hôn của bọn họ càng thêm kịch liệt, dây váy ngủ của Tát Minh Kiều cũng từ từ rớt xuống, lộ ra bộ ngực căng tròn trắng muốt, dính sát vào người anh ta, không hề giấu diếm, tay cô ta tiến vào sâu bên trong quần, giữa hai chân Kiều Dĩ Thương, bỗng nhiên anh ta rút lưỡi về lại.

"Đã hơn ba ngày rồi cô ta chưa quay về khách sạn."

Anh ta nói xong, Tát Minh Kiều lập tức trở nên tỉnh táo, cô ta bất mãn nói: "Không phải cô ta cùng Đường Chủ của ông K bỏ trốn sao? Anh nhắc tới cô ta làm gì, còn luyến tiếc sao?"

Hai cánh tay trắng nõn của cô ta ôm lấy cổ anh, xoay người cưỡi lên trên người Kiều Dĩ Thương, chủ động cởi quần lót ra, ném xuống dưới giường, cô ta cười nói: "Làm tình lúc sấm chớp đùng đùng như thế này mới thú vị, anh sẽ có cảm giác điên cuồng. Phụ nữ Ngọc Đông cho dù có lợi hại đến đâu, cũng không thể cho anh cảm giác kích thích như tôi mang lại."

Cô ta nâng mặt anh lên, muốn anh ta hôn ngực cô, nhưng Kiều Dĩ Thương không chút do dự nắm lấy tay cô ta, không hề thuận theo ý cô ta.



Anh ta nhếch môi cười: "Không phải là cô đang giam giữ cô ta sao?"

Tát Minh Kiều như bị một xô nước lạnh hắt vào đầu, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi, nhưng nhanh chóng đã lấy lại được bình tĩnh: “Anh nói cái gì?"

Kiều Dĩ Thương điềm đạm nở nụ cười, ngón tay anh nắm lấy cằm cô ta, dịu dàng vuốt ve: "Cô ta phản bội tôi ,cô muốn thay tôi xử lý cô ta, giam giữ cô ta lại để tự mình giải quyết, để cho tôi không phải khó khăn khi xử lí tình cũ, nhất thời mềm lòng thương hại cô ta, sẽ rời khỏi tôi phải không?"

Vẻ mặt của Tát Minh Kiều tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng, cô cho rằng Kiều Dĩ Thương đoán trúng ý đồ của cô, sẽ âm thần tính toán trở mặt với cô, không ngờ anh ta lại cho cô một lời giải thích như vậy, xóa tan mọi nghi ngờ về cô ta, cô ta ngơ ngẩn trong hai giây, sau đó nở một nụ cười quyến rũ, ôm lấy cổ anh ta: "Anh đau lòng sao?"

Kiều Dĩ Thương tưởng sự thật là như vậy, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh: "Tâm tình của phụ nữ các cô, chẳng lẽ tôi còn không biết sao!"

Tát Minh Kiều cười vui vẻ: "Sao anh không giả ngốc, không để cho tôi chút thể diện nào."

Kiều Dĩ Thương đưa mắt nhìn qua khuôn ngực tuyệt đẹp của cô ta: "Tôi sẽ bù lại thể diện cho cô ở trên giường."

Cô ta cắn môi, càng ngày càng ghé sát vào anh: Tôi muốn bây giờ, muốn rất nhiều lần, cho đến khi anh không ngừng làm hành động đó."

"Không vội." Anh ta đẩy cô ta ra một bên, đứng bên cạnh giường cài cúc áo: "Trước hết là thả người ra đã."

Tát Minh Kiều nhíu mày, nhìn Kiều Dĩ Thương bằng ánh mắt nguy hiểm: "Tại sao?"

Kiều Dĩ Thương không nhìn cô ta, chỉ nhìn xuống đất: "Giữ cô ta lại không có ích gì, đôi khi còn có thể kinh động đến người của Cảnh Hồng, cô cứ đơn giản coi cô ta như một tay sai của anh là được rồi."

Tát Minh Kiều giống như đang suy tư, cô ta cười lạnh lùng: "Không biết sao tôi lại cảm thấy anh đang luyến tiếc cô ta."

Kiều Dĩ Thương quay đầu đối mặt với cô ta, khoảng chừng ba đến năm giây, anh ta điềm đạm gật đầu, xoay người đi ra cửa, Tát Minh Kiều nhìn anh ta bằng ánh mắt nóng giận, cô ta vội vàng nhảy xuống giường, ôm lấy anh từ phía sau: "Cô thả cô ta cũng được, nhưng tôi phải đảm bảo với cô, từ nay về sau tôi không được qua lại với cô ta nữa."

Tên vệ sĩ bỗng nhiên kéo tôi từ trên tường xuống, không nói thêm gì cả, đưa tôi trở về phòng. Trời mưa ngớt dần, lối đi ngập nước, hai chân tôi ướt nhẹp, tôi ngồi trên ghế lau khô, đột nhiên cửa rộng mở, lay động theo mưa gió, tôi nhìn chằm chằm nhìn vài giây, đang định đứng dậy đi ra xem, đột nhiên quăng bỗng nhiên bên ngoài hành lang vang lên tiếng đập vỡ của một chai rượu, một người đàn ông bị cùm chân xuất hiện, tôi chỉ liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra đó là trai bao của Tát Minh Kiều, chỉ có trai do cô ta bao nuôi mới bị xích chân.

Tên trai bao hình như đã uống nhiều quá rượu, đôi mắt anh ta đỏ lên, bước đi nghiêng ngả, xung quanh tối đến mức không nhìn thấy gì, anh ta ngửi thấy mùi hương trên người tôi liền nhào tới, tôi sợ hãi trốn tránh, tránh được người anh ta nhưng lại không tránh được tay anh ta, anh ta tiện tay kéo lấy tôi, đè tôi ra giường.

Ta sợ tới mức lông tơ trên người dựng ngược cả lên, anh ta uống rượu, nhưng rõ ràng là có uống cả thuốc kích dục, cả người anh ta toát ra một mùi hăng hắc, liều lượng lớn như vậy tôi sợ mình không thể đối phó được, rất có khả năng sẽ chết ở trên giường, tôi kêu gào dãy dụa, anh ta dùng một tay bịt miệng tôi, tay còn lại lột quần áo tôi ra.

Tôi liều chết chống cự, anh ta cởi ra thì tôi lại mặc ngay vào, một người đàn ông uống thuốc không bao giờ được nhìn thấy cơ thể trần truồng của phụ nữ, một khi nhìn thấy nó, anh ta càng không thể kiềm chế được. Một lúc lâu sau, anh ta vẫn chưa làm được gì, anh ta mất đi lý trí, gần như điên cuồng, bỗng nhiên há miệng cắn cổ tôi, ta chịu đựng đau đớn đá vào hông anh ta, mỗi lần đá lên tôi đều nghĩ tới cảnh tượng Tát Minh Kiều không cam lòng khi Kiều Dĩ Thương nói muốn thả tôi ra, nên cô ta sai người đàn ông này tới ép chết tôi, mau giải quyết triệt để hậu họa về sau.

Đang lúc sắp cạn kiệt thể lực, tên trai bao bỗng nhiên bị một lực cực lớn đẩy ra, nói đúng hơn là xách lên, nhẹ nhàng ném vào không trung, văng vào góc tưởng một cách hung bạo, anh ta nằm trên mặt đất rên rỉ.

Tôi hốt hoảng sửa sang lại quần áo rồi bò dậy, không đợi tôi phản ứng lại, Kiều Dĩ Thương bất thình lình tức giận bóp lấy cổ tôi, thô lỗ kéo tôi xuống giường.

Anh ta hừng hực sát khí, đôi mắt đỏ ngầu hận không thể giết tôi, anh ta tức giận đến mức thô bạo, tôi không thể kháng cự, tôi biết anh ta tin lời Tát Minh Kiều nói, cũng cho rằng chuyện trước mắt là do tôi tự nguyện, là do tôi không chịu được cô đơn nên làm lộ bản chất, tôi bị anh ta bóp cổ thật chặt, căn bản không thốt lên được một câu hoàn chỉnh, tôi khó khăn thốt lên vài chữ ngắt quãng: "Tôi không quen biết anh ta."

Tôi nói xong mới phát hiện không chỉ có Kiều Dĩ Thương ở đây, Tát Minh Kiều cũng đứng ở cửa, nhìn anh ta một lúc rồi mới thong thả ung dung lên tiếng ngăn cản: "Anh Thương, Tát Minh Kiều tôi nuôi trai bao, là dùng để tìm niềm vui, Hà tiểu thư chơi cũng không sao, sao anh lại tức giận như thế?"

Kiều Dĩ Thương vẫn không nhúc nhích, ngón tay cái tiếp tục dùng lực đè lên cổ họng tôi, dùng sức nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi lên: "Sau lưng cô đã làm bao nhiêu chuyện khó coi với tôi rồi? Thân thể của cô, cô có thể tìm được cái thứ hai bẩn thỉu hơn không?"

Tôi vừa định mở miệng cãi lại, ngón tay anh ta lại nhấn vào cổ tôi: "Tôi đã cho cô cơ hội, là cô đã làm hao mòn lòng khoan dung của tôi, người phụ nữ thông minh sẽ hiểu được khi nào người đàn ông không còn hứng thú, phải nhường đường cho người làm cho anh ta mê đắm chứ không phải là nghĩ đến chuyện trả thù. Cái gọi là tình nhân tôi nghĩ cô hiểu rất rõ."

Tát Minh Kiều cũng không ngăn cản, dùng ánh mắt nhạy bén nhìn Kiều Dĩ Thương đối xử bạo lực với tôi, bởi vì thiếu oxy nên mặt tôi đỏ dần lên, môi trắng bệch ra, gần như muốn ngừng thở, lúc này cô ta mới âm thầm rời khỏi phòng, khép cánh cửa bên trái lại.

Mưa vẫn còn rơi, hành lang bị nước mưa bắn vào tung tóe, khắp nơi đều hỗn độn, nước lênh láng, gió thổi mạnh tạo thành một màn sương mù, không nhìn rõ được thứ gì, thậm chí ánh đèn lập lòe cũng bị nuốt chửng, chỉ còn lại một ánh sáng le lói.



Ở nơi ánh sáng không chiếu đến, có hai tên tay sai đang núp ở đó, bọn họ nhìn xung quanh, trên tay cầm một cái đèn pin màu đen, vừa soi đèn vào trong phòng, vừa ghé tai như đang thám thính gì đó.

Tôi cố gắng hết sức hít thở, liếc nhìn xung quanh và thấy bọn họ, còn Kiều Dĩ Thương quay lưng về phía bọn họ nên không nhìn thấy, bàn tay bóp cổ tôi dần dần buông lỏng ra, tôi vội vàng thở dốc.

"Hà Linh San, lúc đầu gặp cô, dù cô không phải là một người phụ nữ sạch sẽ gì, nhưng tôi hoàn toàn có thể chấp nhận quá khứ đó, nhưng không thể tha thứ cho sự phóng đãng của cô bây giờ. Lúc cô phản bội tôi nghĩa là chúng ta đã chấm dứt."

Tôi xoa ngực, liên tục ho khan, nước mắt dàn dụa: "Tôi bị Tát Minh Kiều giam giữ ở đây, không cùng ai bỏ trốn cả, càng không qua đêm với Hắc Lang, tên trai bao kia là do cô ta bỏ thuốc rồi đưa vào phòng tôi."

Kiều Dĩ Thương nhíu mày: "Không qua đêm với nhau nghĩa là không làm gì sao? Cô là người phụ nữ dâm đãng như thế nào, hai năm qua tôi cũng đã hiểu rõ. Cô có thể ngoại tình với tôi sau lưng chồng thì cũng có thể dâm loạn sau lưng tôi."

Anh ta cười thành tiếng: "Tát Minh Kiều nhốt cô ba ngày, cô ta dám sao? Vô duyên vô cớ cô ta dám đụng vào người phụ nữ của tôi sao, lý do này chỉ là ngụy biện cho việc cô và Hắc Lang có gian tình, tới nước này rồi cô còn bảo vệ cho tình nhân sao?"

Tôi bóp chặt cổ tay anh ta, kéo năm ngón tay ra khỏi cổ tôi, đầu ngón tay anh ta ấm áp, lòng bàn tay lại lạnh lẽo, giống như lửa và băng hòa lại với nhau.

"Cô ta có gì mà không dám, Tát Minh Kiều tiếp quản địa bàn và thế lực thay cho người đàn ông của cô ta, lăn lộn 12 năm ở Tam Giác Vàng, chưa chắc anh đã có kinh nghiệm và vững chắc như cô ta. Cô ta đang ấp ủ một âm mưu lớn, cô ta muốn quyền thế, tiền tài và cả đàn ông. Cho nên anh, tất cả những nước nhỏ buôn bán ma túy ở Tam Giác Vàng và cả thế lực cuối cùng đều thuộc về cô ta."

Kiều Dĩ Thương nhìn xuống dưới, ánh mắt mơ hồ nhìn tôi, không hề chăm chú, tôi không đoán được anh ta đang nghĩ gì, tôi chỉ cảm giác được anh ta đang ở rất xa, xa đến mức tôi không thể nắm bắt được.

"Anh bị cô ta mê hoặc sao?" Tôi nắm lấy cổ áo anh ta, ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh ta: "Tát Minh Kiều hận cớm đến thấu xương, cô ta nhất định sẽ sống chết với cảnh sát, tới lúc đó những người liên quan tới cô ta đều bị ảnh hưởng. Cái kết cho sự mê hoặc của cô ta là đường đi tới địa ngục không có chỗ quay đầu. Với thế lực của anh, việc buôn lậu ma túy sẽ không quá tràn lan, nhưng một khi đã khơi mào chiến tranh, chắc chắn không có đường lui."

Kiều Dĩ Thương gỡ tay tôi ra khỏi cổ áo anh ta, vệ sĩ ở sau cũng lên tiếng: "Cô Tát Minh Kiều chuẩn bị ra cảng, anh có muốn đi chung hay còn có việc gì khác cần làm?"

Kiều Dĩ Thương nghiêng mặt sang một bên, nhưng không quay đầu lại nhìn tên vệ sĩ: "Cô ấy đến cảng làm gì?"

"Hôm nay là ngày ông Hồ tới đây, cô Tát Minh Kiều và ông ta có quan hệ rất thân thiết."

Anh ta vừa nói vừa ngửa mặt lên nhìn trời: "Thật là thích hợp, ông Hồ còn mang theo không ít đồ tới, vào giờ này mà còn mưa đêm như vậy, cơm sẽ không đi tuần, đường đi không bị ai cản trở, tiết kiệm bao nhiêu thời gian và công sức."

Ông Hồ là trùm ma túy lớn nước Lào, thế lực ở Tam Giác Vàng kém hơn Ngọc Đông, Mỹ Điện và cả Thái Lan, ngay cả nhân tài mới xuất hiện là Mã Lai cũng hơn, nhưng Lào rất nhiều thuốc phiện, rất quan trọng trong việc sản xuất ma túy, hơn nữa Lào có vị trí địa lý rất đặc biệt, núi và vùng nông thôn chiếm đa số, rất thuận lợi cho việc che giấu phương tiện di chuyển, rất nhiều ma túy và súng ống của Tam Giác Vàng, đều được vận chuyển từ Lào.

Kiều Dĩ Thương ở Tam Giác Vàng này luôn cao ngạo, việc buôn bán ma túy ở Ngọc Đông quả thực rất mạnh, nhưng anh ta lại không hề tiếp xúc qua lại với những trùm ma túy nổi tiếng này, Tát Minh Kiều ngược lại, có quan hệ thân thiết với Ông Hồ như vậy, thế lực của Kiều Dĩ Thương có lẽ kém hơn cô ta một chút.

Anh ta lên tiếng: "Vậy tôi cùng cô ấy đi."

Vệ sĩ suy nghĩ một lát rồi nói: "Cô Tát Minh Kiều cũng nói, nếu anh không có việc gì quan trọng thì có thể ở phòng đợi cô ấy trở về."

Kiều Dĩ Thương lúc này mới quay mặt nhìn tên vệ sĩ rồi lên tiếng: "Để cô ấy đi một mình tôi không yên tâm."

Tên vệ sĩ trở nên vui vẻ: "Vậy tôi sẽ đi sắp xếp xe cho anh."

Kiều Dĩ Thương giơ tay lên ngăn lại: "Tôi sẽ cùng cô ấy đi một xe."

Tên vệ sĩ nói cũng được, anh ta cúi đầu chào rồi đi ra ngoài, lúc đầu chỉ có một cánh cửa mở, bây giờ cả hai cánh đều mở, gió và nước mưa bên ngoài hắt vào trong phòng, làm tóc và váy tôi bay lên.

Kiều Dĩ Thương liếc nhìn tôi lần cuối, bóng cây rung rinh bên ngoài cửa sổ bị che khuất, trở nên vô cùng mờ ảo. Anh ta quay người rời đi. Khi bước ra khỏi phòng, hình bóng lập lòe hiện lên ở cuối hành lang và biến mất khỏi góc tường.

Anh ta dừng lại, ngậm một điếu thuốc, lấy que diêm từ trong túi ra, nghiêng người sang một bên để tránh gió, với một cái quẹt nhẹ, điếu thuốc đã hòa vào ngọn lửa rồi bùng lên, tia sáng thiêu đốt, chiếu sáng cả hành lang.

Anh ta nhìn theo bóng đen, sau đó quay lại, nói lời cuối cùng: "Nửa tiếng nữa lập tức cút đi. Người phụ nữ phản bội tôi, tôi không giết đã là quá nhân từ rồi."