Tôi thả mình trong làn nước ấm của bồn tắm, gác chân lên mép bồn, làn da trắng mịn như sương mai được bao phủ bởi sương mai trong vắt, tôi móc ngón tay vào Kiều Dĩ Thương, anh ta tưởng tôi định nói gì đó nên anh ta nghiêng người về phía trước. Chưa kịp đứng vững thì tôi đã ngậm một ngụm nước rồi phun lên mặt và cơ thể anh ta, không lãng phí một giọt, anh ta mất cảnh giác, lùi lại vài bước. Khuôn mặt khôi như được rửa sạch, mê hoặc dưới những ánh đèn, tôi đập tay cười một tràng lớn: "Tai tiếng của lẳng lơ của tôi là do anh tiết lộ ra ngoài. Anh còn dám nói điều đó trước mặt tôi.”
Anh ta cởi khăn tắm cho tôi rồi cọ cọ: "Hà tiểu thư không phải thế sao?"
Tôi dùng ngón chân nhảy múa trong nước: "Vậy anh Kiều là quỷ phong lưu sao?"
Anh ta phủi những giọt nước trên quần áo: “Còn phải xem đối phương là ai."
Tôi chỉ vào mũi mình, anh ta liền nói: "Vậy tất nhiên là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
Tôi lắc đầu, thốt lên một tiếng: "Ngoại trừ anh Kiều ra, tôi cũng không phải là người lẳng lơ, đối với những người đàn ông khác tôi còn rất dè dặt cơ.”
Anh ta nhìn dáng vẻ nhỏ bé kiêu ngạo của tôi, nhếch mép cười rồi dùng tay trái tắt đèn.
Châu Tích Nguyệt, nhị phu nhân của Châu phủ, đã kết hôn với con trai thứ ba của Mạnh phủ. Tiệc đính hôn được tổ chức ở Vọng Hải Lâu. Châu Tích Nguyệt cũng không còn trẻ, nếu không cô ta sẽ không kết hôn. Cô ta là thiên kim tiểu thư, còn con trai thứ ba kia lại là con của vợ lẽ, sinh ra đã là công tử bột, xuất thân không xứng, nhưng tài sản của Mạnh phủ mấy đời tiêu cũng không hết, ông chủ Mạnh và nước Đức có qua lại trong việc làm ăn sản xuất thuốc lá cao cấp, một lô hàng đến tay cũng trị giá cả vài nghìn tit, nên gia đình họ Châu rất cam tâm tình nguyện. Châu Tích Nguyệt cứ mãi vương vấn Kiều Dĩ Thương, dù anh ta đã từ chối mấy lần nhưng trong lòng cô ta vẫn rất cố chấp, không sợ hiềm nghi gì gửi thiệp mời tới, tôi cũng nhận được một tấm từ cô Châu.
6 ngày sau, chúng tôi đến Vọng Hải Lâu vào buổi tối, để không thu hút ánh đèn sân khấu từ những người mới đến, người phụ nữ lịch sự dẫn tôi và Kiều Dĩ Thương vào sảnh tiệc từ cửa ngách. Không có nhiều người quen ở Hải Châu, những người kiêng dè tôi thì không ít, một dịp như thế này mà bị cô lập thì thật xấu hổ, vậy nên tôi theo Kiều Dĩ Thương từng bước không rời.
Một vài doanh nhân nổi tiếng đã hỏi anh ta về chuyện của Thường Cẩm Lệ. Anh ta không hề che đậy, đối phương nghe xong ngơ ngác nhìn nhau, nhìn tôi có chút phòng bị, tôi cười với anh ta và anh ta cũng mỉm cười với tôi. Tôi giả vờ như vô tình quay lưng lại và đi về phía bàn ăn, đi rất chậm, tôi nghe thấy người đàn ông thì thầm: "Ông Kiều, ông có tin vào ma không?"
Kiều Dĩ Thương đoán được ý đồ của người đàn ông, anh ta nói anh ta không tin lắm, nhưng nghe thì cũng không ảnh hưởng gì.
Người đàn ông xoa xoa lòng bàn tay và nói: "Bây giờ, trong giới của chúng tôi ở Quảng Đà, lan truyền sao thì hay vậy, nhưng không có một người nào không cho rằng Hà tiểu thư này không phải người tốt lành gì. Cô ấy thật sự quá hung tà. Tất cả những người đàn ông nghiêm túc với cô ấy đều chết, Thường phủ ở Hải Châu đã đứng vững hơn 30 năm vậy mà chỉ vỏn vẹn trong vài tháng đã tan tành, tôi và ông Kiều đây cũng đã hợp tác nhiều lần, không thể không nói vài câu sự thật mất lòng được, Hà tiểu thư làm một hồng nhan tri kỷ thì rất tốt, nhưng nếu chiếm lấy thì sợ là sẽ rước họa vào thân.”
Khuôn mặt của Kiều Dĩ Thương chợt trầm xuống, anh ta đưa tay lên ngắt ngang lời người đàn ông "Ông chủ Lưu, làm ăn và tình yêu nam nữ nên tách biệt thì hơn, chút chuyện riêng này của tôi không phiền các vị quan tâm.”
Thấy anh ta không đánh giá cao mình, người đàn ông nhếch mép cười, gật đầu nói cũng đúng, không được lẫn lộn. Một vài doanh nhân bên cạnh cũng giúp xoa dịu, chuyển sang một chủ đề khác
Tôi cười nhạt. Thường Bỉnh Phát là một bài học từ quá khứ. Các thương gia ở Hải Châu này khiếp sợ trước sự xấu xa của tôi, ai cũng biết mình đã đắc tội với tôi ở đâu, bị chuyện chăn gối của tôi đập vỡ chén cơm mà họ hợp tác với Đức Trung, sự gian xảo của doanh nhân, từ trước đến nay luôn để trục lợi vì bản thân mình, làm gì có cái gọi là sự thật mất lòng, tình nghĩa bạn bè.
Tôi đứng bên bàn chọn một ít bánh trái, thỉnh thoảng đi ngang qua một vài người vợ hay người buôn bán. Còn định cười cười nói nói nhưng lúc chạm mặt tôi thì câm như hến rồi bỏ đi như tránh dịch, tôi cũng chẳng để tâm chuyện đó, dùng thìa ăn một cách khoan khoái, đằng sau tôi là một đám người nói xấu, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ.
"Nhìn cô xem, Lâm Nhi, cô thật là may mắn, chẳng phải cô đã từng ngủ với tất cả những người đàn ông có tiền trên thế giới rồi sao? Cô cũng phải cẩn thận cơ thể xương khớp của mình đi, cũng hơn 40 tuổi đầu rồi, còn nghĩ mình 24 à?”
Một giọng nữ sắc lanh lảnh vang lên đến mức chiếc đèn chùm treo trên đỉnh cũng rung lên: "Bà Hoắc, đừng đánh giá thấp Lâm Nhi, cô ấy lợi hại lắm nhé, chiến đấu tám năm hay mười năm cũng không thành vấn đề, đều là kinh nghiệm có được từ khi còn trẻ. Có đàn ông nào có thể chơi mà cô ấy bỏ qua chứ.”
Lưng tôi cứng lại, chiếc nĩa trên tay rơi ra, tôi đặt bánh xuống rồi nhanh chóng quay người nhìn vào sâu trong đám người đang ồn ào nhất, chị Bối đang bị vây quanh bởi một nhóm tình nhân xinh đẹp, mặt mũi sáng sủa, đoan trang, cũng không thích thú lắm, chỉ là tình cờ nói chuyện, nhưng những người phụ nữ này không để cho chị ta đi, thỉnh thoảng lại quấy rầy chị ta để hỏi về chuyện chăn gối rồi cười phá lên.
Tôi rất ngạc nhiên khi gặp chị ta ở đây, chị ta đã bị chính người bạn đời của mình lột đồ trên phố cách đây một năm, bị thương rất nặng, phần thân dưới lại què quặt, chị ta gần như ngã quỵ và không chịu xuất hiện thêm nữa. Đây là lần đầu chị ta xuất hiện lại trước mặt mọi người trong một dịp lớn như vậy.
Tôi ngập ngừng bước đến, cho đến khi đi từ bên phải ra phía trước, thấy đúng là khuôn mặt của chị ta, thì tôi mới cất tiếng gọi chị Bối.
Chị ta cũng ngạc nhiên khi loay hoay với đám đông: "Hà Linh San?"
Mấy tháng nay chúng tôi không hề liên lạc, chị ta cho rằng tôi đang gặp nguy hiểm, chị ta không nhịn được chạy tới nắm tay tôi, giọng nói có chút run rẩy: "Cuối cùng thì em cũng đã an toàn trở về. Chị không dám quấy rầy em, sợ khiến em thêm rắc rối, sao về mà không nói với chị.”
Tôi lau khóe mắt đỏ hoe ươn ướt của chị ta: “Em định qua vài ngày nữa quay về đặc khu thì hẹn chị, ai biết chị cũng ở Hải Châu."
Mấy cô tình nhân còn đang huyên thuyên thấy tôi đến thì kéo nhau đi, liếc nhìn mặt tôi, tôi phớt lờ mà cũng chẳng chào hỏi, tò mò hỏi chị Bối quen biết người của Châu phủ hay người của Mạnh phủ
Chị ta nói nhà nào cũng không quen biết, chỉ là đến cùng với người đàn ông của mình.
Nói xong chị ta chỉ tay về phía người đàn ông trung niên đang trò chuyện cười nói với mọi người cách đó không xa, anh ta là một người đàn ông rất tầm thường thậm chí là xấu xí, những người đàn ông trong cuộc đời chị Bối đều rất xấu, xấu đến mức này thì thật sự không có hơn nữa. Cục trưởng Mã, người gắn bó với chị ta lâu nhất, mặc cảnh phục cũng không tệ, trông cũng rất phong độ và cá tính, gu thẩm mỹ của chị ta cũng tiến bộ hơn rất nhiều, chị ta đột nhiên câu được một con cá đầu trọc như này, thật sự là không ngờ.
Chị ta nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên trong mắt tôi, mỉm cười và vuốt ve đôi bông tai: "Anh ấy có quan hệ cá nhân với nhà họ Mạnh, nên mới dám đến đây chia vui."
Tôi rời mắt khỏi người đàn ông: "Nhìn có vẻ khá già rồi, anh ta làm nghề gì?"
"50 tuổi, ở Brunei kinh doanh gia vị. Vợ anh ấy đã mất được bảy hay tám năm. Anh ấy không ghét bỏ tôi mà đối xử với tôi rất tốt."
Chị ta không hề tỏ ra vẻ quyến luyến, âu yếm một người đàn ông, ánh mắt chị ta sẽ không lừa dối hay che giấu, càng giống như tìm một nơi nương tựa, không sóng gió, chỉ vì năm tháng và cuộc đời.
Tôi ngập ngừng hỏi: "Chị và Cục trưởng Mã đã hoàn toàn chia tay?"
Chị ta không muốn nhắc đến người đàn ông này, ánh mắt né tránh và biểu cảm không tự nhiên. Cái vướng mắc lâu nhất và sâu sắc nhất trong cuộc đời của chị Bối không phải là những chuyện đã qua mà chị mắng mỏ, mà là Cục trưởng Mã, người mà chị không bao giờ nhắc đến, suốt từ khi chị còn trẻ cho tới khi già đi, những nỗi đau, niềm vui và nỗi buồn của chị. Người phụ nữ ở bụi, lơ lửng bên bờ cõi âm, không tương tư hão huyền, đoạn tình cảm không chủ định này sẽ không đơm hoa kết trái, tốt nhất là nên kết thúc sớm.
Tôi không tiếp tục hỏi sâu, chỉ nhắc nhở chị ta sức khỏe không tốt, đừng gượng ép bản thân trong chuyện đó.
Chị ta mỉm cười, siết chặt những ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo của tôi: "Em còn nói chị à. Em đã gây ra bao nhiêu chuyện trong mấy tháng qua, điên cuồng, chết đi sống lại, còn từng chiến đấu với trùm ma túy, nhưng anh đang có cuộc sống tốt đẹp, bây giờ đổi lại là người khác hoặc là sợ em, hoặc là tránh em, hoặc là ghét em, Hà Linh San, con đường này của em không sai, nhưng đoạn tuyệt quá.”
Tôi cụp mắt xuống: "Trong lòng em hiểu rõ chứ."
Chị ta cau mày có chút đau khổ: "Vậy còn không dừng lại."
Tôi lắc đầu: "Nếu đã dính líu đến mà còn muốn an toàn rút lui, Kiều Dĩ Thương còn không làm được, nói gì em.”
Mấy tiếng leng keng vang lên làm tôi giật mình, tôi khoác vai chị Bối rồi nhìn cô bé đang cúi gằm mặt sau cột nhà, khoảng bảy tám tuổi, trông rất cao ráo, nhưng lông mày và khóe mắt lộ ra sự tính toán và đanh đá, không phải là một khuôn mặt dễ đụng đến, tôi đi ngang qua một nhóm nhiều người gồm hơn 20 người. Phụ nữ thích thể hiện vào những dịp như vậy, và họ hào phóng và sôi nổi hơn và tôi hỏi họ tại sao họ không đến đó.
Cô tình nhân tóc đỏ cong môi tức giận: “Hà tiểu thư không biết đấy thôi. Đây chính là kiểu phân chia cấp bậc đó, chúng tôi là thê thiếp, bọn họ là chính thất, tuy nói rằng chúng tôi không cướp đàn ông của bọn họ, bọn họ cao quý, không coi trọng chúng tôi thì việc gì chúng tôi phải qua đó.”
Cô gái bên cạnh giễu cợt: "Tất nhiên rồi, bọn họ muốn qua đây nhưng chúng tôi không quan tâm. Một đám thiếu phụ luống tuổi có chồng, đứng cạnh sự xui xẻo của bọn họ để chúng tôi cũng biến thành phụ nữ xấu xa khiến đàn ông ghét à, tránh còn không kịp nữa là, đến nhìn còn chẳng thèm nhìn.”
Khi chúng tôi đang nói chuyện, người đàn ông của chị Bối chào chị ta, chị ta nói vội với tôi rằng để hôm khác nói chuyện, rồi vội vàng chào chúng tôi, ôm vai người đàn ông và mỉm cười, tôi nhìn cảnh tượng này với cảm xúc lẫn lộn chẳng nói nên lời, phụ nữ trên đời dù cho cô ấy có quốc sắc thiên hương tới đâu, cảnh sắc vô cùng, đều chẳng là gì so với sự tàn nhẫn của năm tháng.
Không có hoa nào suốt đời không héo, cũng không có khuôn mặt nào cả đời không có nếp nhăn, theo thời gian những thứ đó đều biến thành những thứ vô bổ.
Tôi cầm một chiếc cốc và quay lại, đụng phải một bức tường người rộng và mềm mại, tôi ngạc nhiên. Tôi tránh ly rượu đi để không làm đổ nó vào người cô ấy. Tôi nhìn rõ người đó là ai rồi vội vuốt ngực thở: “Bà Tề, bà làm tôi giật cả mình, sao đứng sau lưng tôi mà không lên tiếng, nếu tôi phản ứng chậm, bộ sườn xám trắng của bà sẽ rất khủng khiếp."
Bà ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, nửa đùa nửa thật: "Chẳng lẽ Hà tiểu thư làm chuyện gì không đoan chính sao, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, cô không phải là người dễ nhất thời mất bình tĩnh.”
Về sự điên cuồng này của Thường Cẩm Lệ, một nửa trong giới người nổi tiếng ở tỉnh Quảng Đà này xôn xao đồn đoán rằng tôi khiến cô ta bị điên, ở cạnh chồng cô ta không buông tha, khiến bố cô ta tiêu tán tài sản của cô ta, đổi lại là người khác cũng sẽ bị điên. Lời nói của cô ta hiển nhiên là có ý đó, tôi bình tĩnh phản kích: "Nếu đúng là tôi đã làm nhiều chuyện xấu, sợ là ngôi nhà đầy khách khứa này không chứa nổi tôi rồi.”
Cô ta nói thật ẩn ý.
Cô ta đưa tay ra hiệu cho tôi đi theo cô ta, tôi liếc nhìn nơi cô ta đến, đó là một đám phu nhân rất nhiều người đứng đó, nếu năm ba người tôi không đi cũng được, nhưng nhiều người như vậy tôi cũng chẳng tránh được, tôi chậm rãi đi theo sau cô ta vài bước, trong đầu đang nghĩ ngợi, nhìn chằm chằm vào hình chiếu trên mặt đất. Qủa nhiên bà Tề nháy mắt với bọn họ đã bị tôi nhìn thấy
"Đang định đến chúc mừng Hà tiểu thư mà cô lại tự đến đây rồi."
Một cô gái trẻ cầm ly rượu tiến về phía tôi. Cô ấy mảnh khảnh. Hình như tôi đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng tôi không nhớ rõ nữa. Những người phụ nữ cũng ngừng nô đùa và hướng mắt về phía tôi. Tôi đang định hỏi cô ấy đến từ đâu, nhưng cô ta chẳng biết xấu hổ, liền nắm lấy tay tôi và nói: "Hà tiểu thư đây sắp trở thành mợ Kiều rồi. Cô còn giả ngu trước mặt chúng tôi cái gì, hiện giờ mọi người đều đã biết. Cô đã giẫm lên bao nhiêu người để đi được tới ngày hôm nay, bây giờ ước nguyện đã thành, chói chặt ông Kiều trong lòng bàn tay, xin hỏi là có dám mời chúng tôi tới chia vui không.”
Những bà vợ giàu có xung quanh cũng lên tiếng đồng tình: “Nghe nói bà Kiều trước là bị điên rồi, sau là ông Kiều từ tỉnh về đã trực tiếp ký vào tờ giấy ly hôn với mục đích cưới Hà tiểu thư đây.” Người phụ nữ nhìn ly rượu đỏ: “Chỉ nghe thấy người mới cười, chứ không nghe thấy người cũ khóc, ông Kiều quả là người đàn ông hiếm có trên đời.”
Một phu nhân đầy đặn họ Lưu với đôi lông mày khó chịu, đưa tay ra và chọc vào vai cô ta: "Những lời này của cô tôi không muốn nghe, cô có biết nội tình bên trong như thế nào không? Mà ở đây để khua môi múa mép đổi trắng thay đen? Ai nói Hà tiểu thư là người mới? Trước khi Hà tiểu thư trở thành góa phụ, cô ấy và ông Kiều đã có mối quan hệ sâu sắc rồi, đặc khu ai mà chẳng biết chuyện đó, sự giàu có của Cục trưởng Chu đã qua đời cũng không thể níu giữ quyết tâm hạnh phúc của Hà tiểu thư với ông Kiều, nếu không phải cô Thường dựa vào gia thế hùng mạnh ép bà ấy lấy chồng thì làm sao vẻ đẹp của bà ấy lọt vào mắt xanh của ông Kiều được.”
Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, giọng điệu dửng dưng của cô ấy, ngôn từ không sai không đúng của cô ấy, nghe có vẻ như đang giúp và thanh minh cho tôi, nhưng thực ra lại là hắt thêm nước bẩn vào người tôi. Sự hào nhoáng của tầng lớp thượng lưu cho thấy một làn khói ẩn chứa bên trong đó, không thể lấy đá chọi đá, chỉ có thể chỉ gà mắng chó, muốn phát ra cũng chẳng cần cái cớ, đâu đâu cũng đều chỉ ngậm đắng nuốt cay.
"Cái gọi là vợ chồng chả qua chỉ là chim chung rừng, tai vạ đến nơi mỗi người ngả. Ông Kiều là người làm ăn chân chính, tất nhiên sẽ không chăm sóc ở bên một người vợ điên điên khùng khùng đến cuối đời được, anh đi đường anh tôi đi đường anh cũng là phải.”
Cô gái trẻ cong môi thở dài: "Chỉ là quá máu lạnh."
Tôi nhìn mặt bọn họ từng người một, nắm lấy cánh tay của người phục vụ đi qua, gọi một ly nho trắng, đưa xuống mũi ngửi: "Nhà họ Châu và họ Mạnh đều là gia tộc lớn, ăn uống cũng rất coi trọng. Nho trắng này là rượu của Pháp được vận chuyển bằng đường về bằng đường hàng không, hương vị tự nhiên rất đặc biệt. Nhưng đáng tiếc chỉ như đàn gảy tai trâu, giữa việc cho chó ăn cua và cho chó ăn gan gà thì có gì khác đâu. Cũng chỉ là để lấp đầy bao tử, bọn chúng cũng không biết thưởng thức.”
Biểu cảm của bọn họ thay đổi, bọn họ cau mày không dám lên tiếng, cũng chẳng dám tự thừa nhận mình là chó.
Tôi uống hết nửa ly, lại nói về cốt cách rượu Pháp, đột nhiên bọn họ bị lấn át hào quang, tôi thở dài một cách lạ lùng: "Đời này, phải đặt mình vào đúng vị trí của mình. Có người sinh ra đã hèn mọn nghèo nàn, nhưng lại ở đỉnh kim tự tháp, có những người sinh ra đã cao quý nhưng phải cúi đầu nịnh nọt, cung kính phụng dưỡng, tất nhiên là sẽ thấy tủi thân rồi, dùng mọi thủ đoạn để hạ thấp uy tín của đối phương nhưng người ta vẫn ở đỉnh kim tự tháp, lời đồn không thể làm đổ tường thành. Bản tính tốt hay xấu, đều là bản lĩnh để sống trên đời tung hoành nam bắc. Chỉ có tôi hơn người khác chứ không có chuyện người khác hơn tôi. Tôi rộng lượng bỏ qua thật lòng mong muốn, những kẻ sau lưng khuya môi múa mép kia sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Một khi tôi đã diệt trừ tận gốc thì khuynh gia bại sản là còn nhẹ.”
Bọn họ liếm môi, sắc mặt bắt đầu thay đổi, dùng cốc để che nửa mặt, có vài người lanh lợi nở nụ cười gian xảo, chủ yếu vẫn là im lặng
Tôi chuyển ánh mắt sang khuôn mặt của người phụ nữ trẻ: "Tôi nhớ ra cô là ai rồi. Đức Trung từng tổ chức một cuộc thi người mẫu ở đặc khu. Hình như cô đã giành được vị trí thứ ba. Thực ra, cô có thể giành được vị trí thứ hai, nhưng vị giám khảo mà cô đã ngủ cùng đó, ông ta thích người thứ hai hơn, ông ta nói cô ta giỏi chuyện vuốt ve bạn tình hơn cô, rên hay hơn cô. Giọng cô như vịt đực vậy, thế là, cô liền phải xuống vị trí thứ ba, có gì để nói nữa đâu.”
Tôi ngẩng đầu liếc mắt, giả bộ đang suy nghĩ miên man, thật lâu sau mới hô to: "Thắng cũng rên, thua cũng rên!"
Tiếng cười nối tiếp nhau vang lên, cô gái trẻ mặt tái mét, cô ta run rẩy nhưng không thể phản bác lại tôi, cô ta giận dữ gạt tay bỏ đi.
Tôi úp ngược ly xuống, rượu trong ly đổ xuống đất, sàn nhà phản chiếu những hàng đèn hoa sen trên trần tỏa sáng rực rỡ, sau khi bị đổ nước lên, chùm đèn càng thêm mờ mịt và chói mắt, bọn họ luống cuống che mắt, trắng bị chói mắt.
Ánh mắt của tôi đảo qua bọn họ, với giọng điệu lạnh lùng: "Hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu sau này tôi còn nghe được những lời vu khống ác ý, tôi, Hà Linh San sẽ ra tay, đừng nói là các cô, kể cả là những người đàn ông sau lưng các cô tôi cũng lật đổ được.”
Tôi ném cái cốc vào chân họ, họ bịt tai hét lên rồi nhảy dựng lên, mặt tái mét.
Tôi rời khỏi chỗ đó, cũng đã nửa buổi tiệc, tôi định rủ Kiều Dĩ Thương rời đi, Mợ Tưởng vừa rồi từ đầu đến cuối không nói một lời nào vội chạy theo tôi, bà ta thấp giọng an ủi tôi đừng để tâm đến bọn họ, bọn họ đều là một lũ nho chua, bà ta ngước đầu ra sau: "Mấy người vừa nãy làm khó cô đó, tức cảnh sinh tình, vừa mới ly hôn với chồng vì có người thứ ba. Há chẳng phải không phân biệt đúng sai đã nói à? Mọi người đều khâm phục năng lực của cô, nhưng mà giận quá nên mất khôn.”
Lời nói và hành động của bà ta dường như đang chân thành an ủi tôi, tôi nói câu Cảm ơn.
Cô ta thay đổi vẻ mặt cười nói: "Hà tiểu thư, gạt cái đạo lý phàm tục này sang một bên, chỉ quan tâm rằng cá lớn nuốt cá bé, cướp bất cứ thứ gì cũng không quá nhiều, chức vụ có thể cướp, đồ cũng có thể cướp, thì sao người lại không thể chứ? Cô có thể cướp, người khác cũng có thể, chả qua cướp không được nên mới lớn tiếng mắng mỏ. Tuy nhiên, anh ta lớn tiếng chửi thề. Kẻ thua cuộc luôn ngoài mặt thì khuất phục trước người chiến thắng, một mặc thì lăng mạ người chiến thắng. Thế giới luôn bẩn thỉu như vậy
Tôi trong lòng run lên: "Vậy bà Tưởng không thấy rằng chúng ta đã làm tổn thương rất nhiều người sao?”
"Tổn thương gì đâu? Thương người gì chứ? Bản thân mình còn chưa có được cuộc sống thoải mái, thì tại sao phải lo cho người khác?”
Tôi chợt mỉm cười: "Bà là một người phụ nữ có trí tuệ tuyệt vời."
Bà Tưởng phủi ánh đèn đuổi theo trên váy: "Không giấu gì Hà tiểu thư, trong nhà đầy phụ nữ như này, chỉ có chồng tôi là bên ngoài sạch sẽ, không ham mê gái đẹp. Lúc còn trẻ tôi rất tự ti về ngoại hình, vậy lý do nào khiến tôi có thể khuất phục được chồng tôi, để giữ được cuộc hôn nhân này chính là nhờ vào sự khôn khéo nhỏ bé này. Vạn Lý Trường Thành ở Bắc Kinh là bản chất của lịch sử. Mỗi viên gạch và mỗi mảnh đất trong đó là một công trình được xây dựng lặp đi lặp lại thành từng bậc. Giữ lửa hôn nhân cũng giống như việc xây dựng Vạn Lý Trường Thành, càng xây và duy trì nó, nó sẽ càng vững chắc hơn và không thể phá hủy. Khi mới được xây dựng, Vạn Lý Trường Thành còn mới và tráng lệ hơn bây giờ, hôn nhân sẽ lỗi thời và không còn hứng thú, nhưng điều này có quan trọng gì, chỉ cần đừng sụp đổ là được rồi.”
Tôi không nhịn được cười: "Một lời nói còn hay hơn mười năm đọc sách."
Bà ấy vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi: "Những người phụ nữ hào nhoáng xinh đẹp đó, có ai là sau lưng không có máu và nước mắt. Bất nhân bất nghĩa không hổ thẹn, hai bàn tay trắng mới đáng hổ.”
Tôi với bà Tưởng trò chuyện hồi lâu, cảm giác như gặp nhau hơi muộn, tôi bất giác quên mất thời gian, bữa tiệc sắp kết thúc, Kiều Dĩ Thương ra khỏi đám đông, tôi chào tạm biệt bà Tưởng rồi cùng anh ta trở về khách sạn.
Anh ta hơi say và hỏi tôi có biết những người đó nói gì không.
Tôi nằm trên ngực anh ta, dửng dưng nói: "Còn chẳng phải sẽ nói tôi là yêu tinh, ma cà rồng, độc nữ, tốt nhất nên trời tru đất diệt, thay trời hành đạo.”
Anh ta hề hề cười một tiếng: "Thì ra là Hà tiểu thư tự nhận thức chính mình đúng như vậy."
Tôi còn cười to hơn anh ta, chọc đầu ngón tay vào sống mũi anh ta: "Anh chính là hôn quân ngốc nghếch, yêu thương người đẹp độc ác là tôi.”
Khi chiếc xe đi qua cầu Hải Châu một cách chậm rãi, Kiều Dĩ Thương bất ngờ ra lệnh cho người lái xe dừng lại.
Anh ta nắm lấy tay tôi xuống xe. Cây cầu dài này bắc qua thành phố và cảng biển từ nam ra bắc, nằm lặng lẽ trên mặt hồ, phản chiếu dưới ánh trăng vàng vạc, bóng của những ngọn đèn neon hoang tàn. Một khung cảnh huyền diệu.
Trong tiếng gió dữ dội xé tan màn đêm tĩnh mịch và u ám, tháp cầu sáng lên từng tầng ánh đèn vàng mờ ảo, trải bóng tôi và Kiều Dĩ Thương thật dài và dịu dàng.
Tôi nghiêng mình trên một cột đèn, nghiêng người về phía hồ, dải lụa xanh như thác nước rủ xuống, lơ lửng trên lông mày, ngực tôi và quần áo của anh ta. Tôi ngước mắt lên thấy bầu trời đầy sao trên cầu và những tác phẩm điêu khắc bằng ngọc rỗng, dòng xe cộ tấp nập qua lại dưới cầu.
Tôi không biết từ khi nào tôi không còn sợ độ cao, nước, sự sống và cái chết và cả tiếng súng nữa. Tất cả sự hoảng sợ của tôi đã trở thành nỗi sợ hãi của tình yêu na, nữ.
Sợ chấm dứt, sợ lừa dối, sợ rời xa người ta.
Kiều Dĩ Thương ôm tôi từ phía sau, môi anh t lướt qua lọn tóc sát tai tôi, tôi nhìn chiếc chuông dài đứng trong nhà thờ ở đằng xa, một đám mây dày xẹt qua chiếc chuông, che khuất nó.
“Hà tiểu thư, hôm nào rảnh, chúng ta đi đăng kí đi."
Cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ, tiếng gió rít trên mặt hồ nổi lên gợn sóng, tôi quay đầu nhìn anh với vẻ không tin: "Anh nói cái gì?"
Anh ta mỉm cười và lặp lại: "Đăng ký.”
Tôi hất tung mái tóc lòa xòa trên mặt: "Anh Kiều đây là đang cầu hôn tôi sao?"
Sự bối rối đột nhiên xuất hiện: "Không, chỉ là ngứa tay, nên muốn ký một văn kiện."
Tôi nhịn cười: "Tôi không muốn."
Môi anh ta bĩu xuống: "Cô không muốn thì trả lại chiếc nhẫn cho tôi."
Tôi nói rằng tôi đã tháo nó ra, để ở trong tòa nhà thêu, về sẽ trả lại.
Kiều Dĩ Thương sắc mặt không đổi: "Bây giờ luôn, tôi từ trước đến nay không mặc cả nhiều.”
Tôi giậm chân anh ta: "Anh đang cưỡng từ đoạt lý đấy à, bây giờ tôi không mang, muộn tí cũng không làm mất gam kim cương nào của anh."
Anh ta tháo đôi giày da trắng bẩn thỉu ra khỏi lòng bàn chân tôi. Động tác này xảy ra đột ngột, tôi loạng choạng suýt ngã, tôi định chạy ra khỏi cây cầu, Kiều Dĩ Thương nhanh tay ôm lấy eo tôi: “Dạo này ăn vụng nhiều nên hơi béo rồi nhé.”
Tôi bực mình đẩy anh ta: "Mắt nào thấy tôi béo lên?"
Anh ta nói rằng tay tôi là thước đo chính xác nhất, và tôi có thể đo bất kỳ inch nào trên cơ thể Hà tiểu thư.
Tôi đứng vững, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh ta, lùi lại sau cười nói: “Muốn tôi đăng ký với anh không phải không thể, nhưng có một điều kiện."
Anh ta cười thầm, cởi chiếc cúc ở tay áo rồi gập nó lên: "Nói."
"Trừ khi anh cõng tôi."
Chưa kịp dứt lời, tôi đã nhào tới, giang hai tay qua hai bên má anh ta như cờ thánh, hương thơm và hơi ấm còn sót lại vương trên vai anh ta, tôi nhăn mặt nhìn anh, ta “Quỳ xuống thì hơi quá, tôi muốn anh cõng tôi về nhà, cõng suốt cuộc đời.”
Vừa nói tôi vừa không nhịn được cười, anh ta bị đùa nên nhột và nóng, anh ta hỏi tôi cõng rồi thì sẽ đồng ý đi sao.
Tôi chống cằm lườm anh ta: "Anh Kiều, bây giờ là anh cầu xin tôi, ai cho anh dám đòi tôi phải hứa. Cõng rồi thì cũng chưa chắc nhưng nếu không cõng thì chắc chắn không có cửa.”
Anh ta cởi bộ đồ của mình ra và ném vào tay tôi: "Để cô quay lại."
Anh ta quay lại, hơi cúi xuống, chiếc áo sơ mi trắng thẳng tắp của anh hòa vào với ánh trăng, thậm chí còn hơn cả một tia sáng lấp lánh trên bầu trời.
Tôi thè lưỡi, như một chú chó con hư hỏng, chồm lên không trung, móc cổ anh thật chặt, cười nói: "Tôi còn muốn cưỡi ngựa!"
“Hà Linh San.” Anh ta nghiêm nghị cảnh cáo tôi: "Nếu cô còn quá đáng thêm nữa, tôi sẽ ném cô xuống hồ.”
Tôi sợ đến mức rụt cổ không dám nói gì, anh ta giữ chặt lấy tôi, bóng tôi nhỏ, bóng anh lớn, một dài một ngắn, chiếu trên mặt đất, như những thân cây nho chằng chịt, những chỗ phình ra nhỏ. Khuôn mặt anh ta rõ ràng là đang cười, thực ra anh ta không nỡ mắng tôi.
Tôi khoác lên mình bộ vest để chống lại cái lạnh dữ dội ập đến sau đó. Anh ta cố định chắc chắn chân tôi lên eo và bước từng bước vững chắc xuống cầu. Con đường dường như dài hơn và sâu hơn trước. Cứ đi thôi không cần biết sẽ tới đâu.
Ánh đèn lấp lánh trên đầu, màu cam nhẹ nhàng, màu trắng mờ nhạt, làm mờ đi ánh đèn neon lóa mắt ở con đường giao nhau phía xa. Trong mắt tôi, giờ phút này, cả thành phố dường như chỉ sáng và ấm áp ở mỗi nơi này, còn những góc khác đều ảm đạm và tĩnh mịch.
Trong màn đêm vô biên, mịt mờ này, thời gian và hơi thở đều như ngừng lại, ngừng lại trên cây câu trông giống một nửa vầng trăng này.
Cằm tôi tựa vào vai Kiều Dĩ Thương, anh ta cõng tôi trên lưng bước đi không chút khó khăn, tôi như chiếc lá rơi vào người anh ta, anh ta thấy vậy cũng không nỡ gạt đi.
Tôi trêu trọc vặn dái tai của anh ta, khiến chúng trở nên nóng và đỏ: "Tôi có nặng không."
"Hà tiểu thư nặng hơn trước rất nhiều."
Một sợi tơ màu lam của tôi đang trôi trên môi anh ta, và nó bị nuốt chửng khi anh ta nói, tôi bị giãy trên lưng anh ta: "Anh không được phép nói như vậy, anh trả lời lại."
Trong giọng nói của anh ta có một nụ cười nhẹ: "Không nặng, rất nhẹ."
Tài xế đang đợi ở đầu cầu, nhìn thấy Kiều Dĩ Thương cười nói vui vẻ với tôi ở sau lưng, anh ta cũng không bước tới làm phiền, mà lẳng lặng quay lại ngồi chờ trong xe, lái xe nhẹ nhàng chậm rãi, lẳng lặng đi theo phía sau.
Bên đường những cây bông đang nở rộ, đung đưa theo tiếng gió, lìa cành, thoát khỏi nụ hoa, một bông, hai bông, mười bông, rồi trăm bông, từ trên trời rơi xuống, vương trên mi, trên môi, tan chảy, tan vào trong lòng, trong tình yêu, êm đềm và bi thương làm sao.
Tôi ngẩng đầu nhìn, những bông hoa bay khắp trời không có sức nặng, như những dải lụa, bồng bềnh thật lâu mới rơi xuống đây. Tôi cẩn thận bắt được cánh hoa lớn nhất, không có mùi thơm nhưng lại trắng đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa, thế giới không trong sạch này sẽ vấy bẩn vẻ ngoài của nó.
Một vài giọt sương nhỏ xuống và chạm vào nhị hoa màu vàng của nó, nó không muốn rơi vào lòng bàn tay tôi, nó ngoan cường và muốn thoát ra, nhưng đã bị bắt lại với những ngón tay cong cong. Tôi vòng tay qua mặt Kiều Dĩ Thương: "Nhìn kìa nó trông giống như tuyết."
Hoa rụng cũng ghét sự vẩn đục của thế giới này, quấn lấy tôi và Kiều Dĩ Thương không rơi xuống đất. Gió rung cây, cây đung đưa và tạo ra một cơn gió lớn hơn, giống như trút một trận mưa lớn, một bông hoa trắng rụng xuống, cảnh vật trước mắt mờ mịt, không nhìn rõ đèn đường phía trước, chỉ toàn là sương trắng, cuộn trào mãnh liệt khiến rung động lòng người.
Chúng tôi ở trong mưa hoa, tôi phủi lớp sương tuyết trên đầu cho Kiều Dĩ Thương, nhưng phủi mãi cũng không sạch, hết lớp sương cũ rồi lại một lớp sương mới: “Anh là ông già tóc trắng.”
Anh ta cười và hỏi tôi vậy sao.
Dáng vẻ dịu dàng của Kiều Dĩ Thương khiến tôi khẽ giật mình, tôi không thể không dừng động tác tay của mình lại, một luồng hơi nóng bị chặn lại trong lồng ngực, một luồng điện ấm áp xẹt qua tim tôi.
Khoảnh khắc đó, giống như mặt trời lặn, năm tháng trắng xóa.
Tôi nghe nói rằng phần cuối của Thái Bình Dương là Tây bán cầu, một đất nước rộng lớn khác.
Ngay cả những con sông và biển lớn nhất cũng không có tận cùng, và thế giới này cũng không có
Kiều Dĩ Thương sẽ tiếp tục đi phía sau tôi, sẽ tiếp tục đi như thế này.
"Anh Kiều, chúng ta đều là những người đầu trắng."
Lưng anh ta cứng đờ: "Hà tiểu thư có muốn cùng tôi bạc đầu không."
Tôi cười khúc khích, vùi mặt vào mái tóc đầy hoa trắng của anh ta, không nói nên lời.