Cảnh sát hỏi ông ta xốc hay không, đội trưởng Trịnh nhỏ giọng nói gì đó với anh ta, anh ta ném quần áo vào trong chăn, chờ bà Mã mặc xong thì dùng tờ báo che mặt bà ta, từ cửa sau đi ra ngoài. Chị Bối còn muốn giải vây cho tôi, tôi nháy mắt với chị ta. Không đến lúc bất đắc dĩ thì tôi thật sự không dám lôi thân phận của Chu Dung Thành ra, cùng lắm thì tôi cứ hao tổn, dù sao tôi không chơi kỹ.
Chúng tôi bị cảnh sát mang ra phòng riêng. Ái Ly ngồi trong một đống thân thể trắng bóng khóc hỏi tôi: “Hà Linh San, làm bây giờ? Tôi không thể vào cục cảnh sát. Nếu để sở trưởng Vương biết tôi chơi trai bao thì chắc chắn sẽ đánh chết tôi. Tiểu tam trước kia của ông ta chính vì làm loạn sau lưng ông ta nên suýt nữa mù một con mắt, sau này tôi còn muốn kiếm cơm trong giới, tôi không thể xảy ra chuyện!”
Chị Bối đi sau cùng, vẻ mặt ngạo mạn dập thuốc lá. Đội trưởng Trịnh nghe một cú điện thoại, từ cầu thang trở về sắc mặt rất khó coi, vẫy tay kêu cảnh sát thả Lâm Bảo Bối. Cảnh sát không chịu hỏi ông ta tại sao, ông ta mắng không tại sao hết, đây là mệnh lệnh!
Sau khi chị Bối được thả ra, cảnh sát còng vòng tay lạnh lẽo lên cổ tay tôi, tôi lớn tiếng nói tôi không chơi trai bao, các anh có thể xem camera, tôi chỉ ngồi trong phòng thôi. Cảnh sát cười lạnh hỏi tôi biết nơi này là nơi nào không? Không chơi cô tới đây làm gì? Ăn cơm sao?
Anh ta hoàn toàn không có tôi cơ hội biện giải, tôi bị thô lỗ đẩy vào trong đội ngũ, cùng đám host và khách làng chơi bị áp tải lên xe cảnh sát. Tôi nhìn ánh đèn xe cảnh sát không ngừng lấp lóe, cùng với câu lạc bộ thoáng chốc đã bị niêm phong, cả trái tim quặn thắt lại.
Tối nay, hơn hai mươi căn phòng thẩm vấn trong cục cảnh sát đều bị người quét ra từ câu lạc bộ chiếm hết, cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng. Có người nhà của khách làng chơi chạy tới chuộc người, người phụ nữ nổi điên gào khóc xé tóc cào tay chồng mình, lớn tiếng thóa mạ còn lương tâm hay không, bỏ mặc vợ con ở nhà còn mình thì ra ngoài sung sướng, có chút tiền thì không còn nhân tính sao?
Những ông chủ bình thường được mọi người tiền hô hậu ủng, hô mưa gọi gió, bây giờ thậm chí còn không mặc giày, bị vợ đánh chửi không nói một lời, ngực còn hiện rõ dấu tay bị mấy em gái mát xa cào ra.
Ba năm trước tôi từng trải qua một lần càn quét mại dâm, được gọi là vụ càn quét mại dâm lớn nhất tỉnh Khánh Lăng, càn quét Hoàng Gia Nhất Hào của thành phố Lan Châu, khi đó mấy người mẫu trẻ nổi tiếng nhất của chị Bối đến đó kinh doanh, tôi vừa định vào phòng riêng thì cảnh sát ập tới, tôi may mắn thoát được một kiếp.
Hoàng Gia Nhất Hào rơi đài, những hộp đêm liên quan đều ngừng kinh doanh chỉnh đoán, hầu như hủy hoại một thời đại hằng đêm sênh ca chốn phong nguyệt của tỉnh Khánh Lăng. Mấy người nổi tiếng nhất trong tay chị Bối đã xong đời, từ cục cảnh sát đi ra thì đã không còn là thiên hạ của họ, bọn đàn ông có mới nới cũ đều quên hết họ, đổi sang ôn hương nhuyễn ngọc mới, từng nhóm lại từng nhóm cô nương may mắn, đạp lên những cô gái phong trần đã ngã nhào đi trước thượng vị, điên cuồng dây dưa với những kim chủ lớn hơn.
Tôi từng tận mắt chứng nhiều hoa giao tế từng héo tàn như vậy, rơi vào bùn đất dơ bẩn, thậm chí không còn thây cốt. Sắc đẹp là tư bản, thủ đoạn là vương bài, thông minh là áo giáp. Những cô gái trẻ cầm ba món vũ khí này, ước mơ được giàu sang phú quý.
Thẩm vấn tiến hành đến nửa chừng, một cảnh sát từ dưới lầu hấp tấp chạy lên, đến văn phòng đội trưởng Trịnh gọi ông ta đi ra. Nghe người này báo cáo, đội trưởng Trịnh sửng sốt, hỏi thật sự tới đây sao? Cảnh sát nói xe đang đỗ ngay dưới lầu, đúng là xe riêng của người đó.
Anh ta vừa dứt lời thì Chu Dung Thành xuất hiện ở cửa cầu thang tầng một, dẫn theo hai cấp dưới đeo quân hàm phó sở trưởng. Ông ta mặc đồ cảnh sát màu đen, khí tràng rất mạnh. Thấy ông ta, tôi hơi ngẩn người. Lúc đi ngang qua trước mặt tôi, ông ta không nhìn tôi, sải bước đi đến cuối phòng thẩm vấn. Đội trưởng Trịnh thấy ông ta thì lập tức chào đón: “Cục trưởng Chu, đã khuya rồi sao lại kinh động ngài tới đây?”
Ông ta chỉ vào mấy chục nam nữ đứng ở chân tường: “Nghe bảo các cậu càn quét câu lạc bộ quý cô.”
Đội trưởng Trịnh lấy bao thuốc lá trong túi, bị Chu Dung Thành từ chối, chính ông ta cũng không hút, lại bỏ thuốc lá vào túi: “Chúng tôi theo dõi nhà này thật lâu, phó cục trưởng Mã chính là khách quen, có người tên là Lâm Bảo Bối, ông ta đích thân gọi cho tôi nói nếu tôi dám bắt cô ta thì ngày mai mũ cánh chuồn sẽ bay mất. Thực ra vợ ông ta cũng có mặt, tôi kêu bà ta rời đi từ cửa sau. Phu nhân cục trưởng chơi trai bao, gièm pha này mà bị bại lộ thì xong. Ngài nói xem câu lạc bộ này có sâu không? Sau lưng lại bắt được nhược điểm của đồng nghiệp.”
Chu Dung Thành dùng một tay chỉnh lý mũ cảnh sát đội trên đầu, lơ đễnh hỏi: “Không bắt nhầm ai chứ?”
Đội trưởng Trịnh mờ mịt, đều bắt từ câu lạc bộ, sao có thể bắt nhầm? Trong lòng ông ta không hiểu lắm, cấp dưới đi bên cạnh Chu Dung Thành lại gần đội trưởng Trịnh nói thì thầm gì đó, vẻ mặt ông ta bỗng cứng đờ, phản xạ nhìn về phía tôi, tôi né tránh ánh mắt ông ta, ông ta lại quay sang nhìn Chu Dung Thành: “Chuyện này…”
Cấp dưới hỏi ông ta không dám đắc tội phó cục trưởng, còn cục trưởng thì dám hả? Khi cục trưởng Chu đích thân ra mặt vớt người? Đội trưởng Trịnh đương nhiên không dám, ông ta chạy tới trước mắt tôi, đích thân tháo còng tay cho tôi, hạ giọng nói xin lỗi: “Cô Hà, cô thông cảm một chút, tôi không biết tình hình nên làm việc lỗ mãng, cô đừng để trong lòng. Nếu vừa rồi cô nói cho tôi một tiếng thì kiểu gì tôi cũng không dám bắt cô vào đây.”
Tôi không nói gì, thấy Chu Dung Thành đã ra ngoài, tôi vội vàng muốn đuổi theo. Ái Ly bỗng kêu tôi lại, hỏi tôi có thể vớt cô ta không. Ánh mắt khát vọng và vẻ mặt van xin của cô ta khiến tôi rất khó chịu. Đều là chị em lăn lộn thượng vị trong giới, tôi biết rõ con đường này khó đi cỡ nào, không muốn thấy cô ta bị ngã nhào. Nhưng dù tôi có thể vớt thì cũng không thể rước họa cho Chu Dung Thành trước mặt bao nhiêu người, tôi thấy ông ta có vẻ cứu tôi cũng đã rất miễn cưỡng, sao có thể cứu một người phụ nữ không hề liên quan tới mình.
Tôi lắc đầu nhìn cô ta, Ái Ly tuyệt vọng, xụi lơ xuống dưới, che mặt gào khóc.
Tôi chạy ra cục cảnh sát, thấy thư ký của Chu Dung Thành đang chờ tôi ngoài xe. Anh ta gật đầu chào tôi, tôi đi qua xuyên qua cửa kính nhìn vào trong xe, Chu Dung Thành đã cởi đồ cảnh sát, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Thư ký của ông ta mở cửa xe cho tôi, tôi ngồi vào xe, không dám nhúc nhích. Lúc này Chu Dung Thành cho tôi cảm giác cực kỳ đáng sợ, ông ta quá lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí lạnh âm u.
Tôi đi theo ông ta bao lâu nay, vẫn chưa từng bại lộ quan hệ này trước mặt người khác. Tôi không ngờ ông ta lại đích thân ra mặt để vớt tôi. Lúc này chắc tôi đã nảy sinh tình cảm khác nằm ngoài cả giao dịch với ông ta. Tôi nổi dũng khí nói với ông ta rằng tôi không chơi kỹ, tôi không làm gì hết, tôi chỉ trùng hợp ở câu lạc bộ đúng lúc càn quét mại dâm mà thôi, không ai chịu nghe tôi giải thích.
Ông ta thong thả mở mắt ra, mấy giây sau bỗng bóp cằm tôi, đè tôi lên ghế, đầu tôi chống lên nóc xe, không thể tránh thoát, mặt bị ông ta bóp chặt, giống như ngay sau đó sẽ vỡ tan.
Ông ta nhìn gương mặt hoảng sợ của tôi: “Hà Linh San, chơi vui không?”