Ông chủ Vương có chút hoảng sợ, cắn đứt đầu ti cũng không phải là chuyện lớn, nhưng chuyện này truyền ra ngoài cũng khó nghe, sau này ông ta còn phải gặp gỡ khách hàng bàn chuyện làm ăn, ai lại cùng một tên súc sinh hợp tác làm ăn, nhưng sau khi nghe chị Bối nói chuyện bằng giọng điệu kỳ quái, không những không sợ, ông ta còn lau khô vết máu trên mặt, nhàn nhã châm một điếu thuốc, ngồi ngay ngắn ở trên sô pha nhả khói.
"Được rồi, đừng quanh quẩn với tôi nữa, tôi cũng là người từng trải, ý cô như thế nào tôi cũng hiểu rõ rồi, ra giá đi.”
Chị Bối nhìn lướt qua cô bảo mẫu đang nằm vật ra sô pha vì đau, chị ta vốn dĩ muốn tôi lại đỡ cô bảo mẫu, nhưng mặt tôi còn tái hơn mặt cô ta, chị Bối thấy không nhờ được tôi, nên dứt khoát mặc kệ, để cho cô bảo mẫu kia đau đớn nằm trên ghế run bần bật.
Chị ta cười lạnh lùng: "Ông chủ Vương nổi tiếng là người có tính toán, tôi đưa ra một con số, liệu ông có chịu không?"
"Cô thay tôi giải quyết phiền toái, tôi đương nhiên không thể làm khó cô.”
Chị Bối giơ ra một ngón tay, lắc lư trước mặt, ông chủ Vương lập tức biến sắc: "Một tỷ?”
Ông ta hung hăng ném điếu thuốc đi, hét lên: "Một tỷ tôi có thể mua được một con chó có tiếng tăm trong giới, còn cô ta chỉ là một bảo mẫu, tôi cũng không chơi đùa cô ta tới mức để cô ta chết, Lâm Bảo Bối, cô ra giá cắt cổ à0?"
"Ông chủ Vương không chịu bỏ ra chút tiền để lo liệu chuyện này, tôi cũng không chắc ngày mai chuyện này có thể truyền tới tận đâu, đây là người phụ nữ đã có chồng có con, nhìn xem tên tuổi của ông chủ Vương lớn như thế nào, ông chủ Vương có tiếng tăm như vậy còn không sợ, tôi có gì phải sợ chứ!”
Chị Bối nói xong, chị ta đi qua đỡ cô bảo mẫu dậy, cô ta thực sự quá yếu ớt, cầu xin chị Bối cứu lấy cô, con của cô ta còn chưa được 6 tháng tuổi, cô ta làm việc này là vì nghĩ có thể kiếm được ít tiền để mua đồ ăn, đồ chơi và quần áo cho con.
Cô ta bị cắn đứt đầu ti, máu chảy tí tách, cảnh tượng này thật sự kinh khủng, chị Bối nhìn thấy tình trạng của cô gái này cũng có chút thương cảm, chị ta lớn tiếng nói, việc này chị ta nhất định sẽ làm cho ra nhẽ, chị ta là người như thế nào, còn sợ những thứ này sao.
Ông chủ Vương nghe chị ta nói, có chút sợ sệt, ông ta liếm liếm môi, gọi chị Bối đang kéo bảo mẫu ra ngoài : "Lâm Bảo Bối, tôi đến đây chơi cũng không ít lần, gái ở chỗ cô có ai mà tôi chưa chơi qua, ít hơn một chút cũng không làm cô thua thiệt, tôi không chơi nữa, cô bớt cho tôi đi, năm trăm triệu để bỏ qua vụ này, chút tiền này là có thể bịt miệng cô ta rồi.”
Chị Bối đưa tay hất cánh tay đang ôm lấy bộ ngực của cô bảo mẫu kia, hành động này làm cho ông chủ Vương bị giật mình.
“Cái này của phụ nữ giống như hai quả trứng của đàn ông, dương vật vẫn có thể đâm vào, nhưng không có trứng thì không thể cứng, phụ nữ dù ở dưới không hư, nhưng thiếu một cái đầu ti thì coi như bỏ. Chuyện này nếu không được đền bù ổn thỏa, đến quan Thiên Vương cũng không cứu được!”
Ông chủ Vương hít một hơi thật sâu, ông ta mắng chửi, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ quăng lên bàn: "Chỗ này là năm trăm triệu, không có mật mã. Còn lại một nửa tôi sẽ đưa trong một tuần nữa, vợ tôi quản chặt, không có lý do khó mà lấy được tiền."
Ông chủ Vương chửi một câu rồi nhổ nước bọt, hùng hổ nói mình quả thật quá xui xẻo, chỉ là một con đàn bà đã qua sử dụng, vậy mà lại phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, số tiền này đủ để ông ta ngủ với mấy cô gái trẻ đẹp.
Ông ta nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng, chị Bối kêu tôi phụ chị ta đỡ cô bảo mẫu lên, chị ta đi ra ngoài gọi bảo vệ, kêu bọn họ đưa bảo mẫu đến bệnh viện gần nhất, xem có nối lại được đầu ti không, mất bao nhiêu tiền cùng làm.
Sau khi vệ sĩ đưa người đi, chị ta kiệt sức ngồi xổm xuống, dựa vào tường, hỏi tôi: “Hà Linh San, rốt cuộc một người kiếm được bao nhiêu tiền là đủ?”
Tôi nói không biết, lòng tham của con người là vô đáy, có ba trăm triệu trong tay, liền muốn có ba tỷ, ngủ một cô gái, sau đó lại muốn ngủ thêm với mười cô khác. Tiền và tình là cuộc sống đàn ông theo đuổi và sẽ không bao giờ thỏa mãn.
Chị Bối nói chị ta có tiền, mấy đời xài cũng không hết, cũng giống như những đại ca xã hội đen, đủ ăn, đủ mặc, đủ ấm, đủ nuôi thuộc hạ nhưng vẫn liều mình làm ăn lớn hơn, nhưng từ trên cao té xuống, cái chết thật sự quá đau đớn.
Chị ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ, ướt đẫm nước mắt: "Chị vô cùng chán ghét người khác kêu chúng ta là gái điếm, họ thì có gì mà cao quý chứ, dùng cái gọi là tình yêu để cho đàn ông ngủ miễn phí, đánh con đều như cơm bữa, chúng ta tốt xấu gì cũng đang dốc sức kiếm tiền, tất cả bọn chúng đều là những kẻ cặn bã."
Chị ta đưa tay lên lau nước mắt: "Chị muốn trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, ai nhìn thấy chị cũng sẽ nể mặt, và đừng bao giờ chỉ vào lưng chị mà gọi chị là một con đĩ, một con điếm. Hà Linh San, em biết không, lòng chị vô cùng khó chịu, hai ngày trước Tô Ái Ly nói chuyện với chị, em đã cứu cô ta từ trong tay Phó Bình, vô cùng tuyệt vời, ngay cả khi em không ở đó, ngồi trong xe hét lên cái tên đã làm cho Phó Bình sợ hãi, em nói em làm được những chuyện này đều dựa vào đàn ông, chị ngủ với nhiều đàn ông đến mức bên dưới đã lụi tàn nhưng vẫn không bằng em."
Chị Bối đã lăn lộn trong giới mười mấy năm, mỗi lần xuất hiện đều đeo vàng, bạc, ít ai biết rằng chị đang mang trong mình bao nhiêu áp lực, đau khổ, những cay đắng, khổ sở, ở nơi này, những nhiều xinh đẹp phong trần dù có chết cũng không ai chôn, cho dù bại lộ thân phận cũng không ai thương cảm, còn mắng là đáng đời, chuyện này đều do các cô tự chuốc lấy, Nhưng nếu được sinh ra trong gia đình giàu có, không phải lo cơm áo gạo tiền, ai lại muốn bị chà đạp như một con thú.
Đi ngoài đường nhìn một người phụ nữ xinh đẹp sạch sẽ, cô ta cũng chưa chắc dám sống với con người thật của mình, một cô gái điếm sống trong vũng lầy để nuôi sống gia đình cũng không hẳn là vô dụng.
Ý trời luân hồi, làm sao có thể trốn thoát khỏi số mệnh.
Xã hội này là ép buộc nhiều người đi tới đường cùng.
Tôi giúp chị Bối thu dọn mọi thứ sự, đưa nhóm bảo mẫu cuối cùng lên xe, khi tôi chào tạm biệt chị Bối, chị ta nói cho tôi biết bên ngoài có rắc rối lớn, thủ đô cho một đám người của Ủy ban kỷ luật xuống làm việc, chủ yếu để điều tra vài cán bộ cấp cục.
Tôi vừa nghe tới việc điều tra cán bộ cấp cục, tôi liền hỏi có Chu Dung Thành không, chị Bối nói không có, cục trưởng Chu làm quan chức rất có quy củ, chuyện này coi như cũng không quá lớn, nhìn thử xem cả giới thủ đô không ai là không có tình nhân, đâu thể nào gây khó dễ với tất cả bọn họ.
Sau khi tôi và chị Bối tách ra, tôi liền trở về biệt thự, ba chiếc xe cảnh sát đậu ở ngoài ngõ, ánh đèn nhấp nháy và tiếng còi trong đêm vắng lặng tạo cảm giác vô cùng lạnh lẽo, tôi sửng sốt và chết sững tại chỗ.
Sau khi cánh cửa của chiếc xe đầu tiên mở ra, cảnh sát nhảy xuống và lao vào biệt thự với vẻ mặt lo lắng, tôi đi theo ngay sau anh ta. Chu Dung Thành đã mặc đồng phục cảnh sát và bước xuống lầu. Anh ấy liếc nhìn tôi, sau đó mới để mắt tới tên cảnh sát kia và hỏi anh ta có chuyện gì đã xảy ra.
"Cục trưởng Chu, người của chúng ta đang mai phục ở bến tàu, nhận được báo cáo từ người nằm vùng, lô bảo vật quốc gia của Kiều Dĩ Thương vẫn chưa thấy đâu, cũng không rõ bao giờ sẽ ra tay, nhưng mà hôm nay Ma Tùng cũng xuất hàng, nhìn thấy chúng ta quanh quẩn ở gần đó, tưởng Kiều Dĩ Thương làm lọt ra tin tức, trực tiếp trở mặt, hiện tại hai đám người đó đang đánh nhau ở bến tàu, chúng đều không muốn sống nữa, diễn ra ở bến tàu Đầu Mối.”
Chu Dung Thành sau khi nghe được tin này, sắc mặt trở nên nghiêm trọng , đội mũ cảnh sát rồi lên đạn, bước ra ngoài không nói lời nào, tôi hoảng loạn túm lấy tay anh ấy: "Quá nguy hiểm, anh cho người đi xem trước đi, anh ở nhà đợi tin tức là được rồi."
Chu Dung Thành đẩy tay tôi ra: "Ma Tùng và Kiều Dĩ Thương đánh nhau, anh không thể không ra mặt."
Tôi nói ai đi cũng không giải quyết ổn thỏa được, đây chính là muốn liều mạng!
Chu Dung Thành nhìn tôi, tôi khóc lóc nói cầu xin anh ấy đừng đi.
Anh ấy không thể chịu được trước sự van xin của tôi, anh ấy đưa tay ra và ôm tôi vào lòng, hôn lên má tôi một cách mạnh mẽ: "Hà Linh San, anh là cục trưởng Cục Công An, em phải biết rồi sẽ có ngày này, anh hứa anh sẽ bình an trở về, em ở nhà đợi anh."
Tôi ôm lấy eo anh ấy, không cho anh ấy đi, người cảnh sát thúc giục, nói thời gian không còn kịp rồi, Kiều Dĩ Thương rất có khả năng đang cất giữ một kho đạn, nếu anh ta cho nổ tung, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng. Chu Dung Thành quyết tâm, không để ý tới tôi đang khóc, anh ấy đẩy tôi vào người cô bảo mẫu, ngồi trên xe cảnh sát rời đi.
Những cuộc đánh nhau của các băng nhóm xã hội đen, đây là chuyện thường xảy ra ở đường số 13 Tây Thành, nhưng mà Kiều Dĩ Thương chưa bao giờ tham gia vào những chuyện này, anh ta có vị trí lớn như vậy, căn bản không cần phải đánh, chỉ cần nói tên mình ra là kẻ khác sẽ ngoan ngoãn nhường đường, cho nên lần này Kiều Dĩ Thương ra mặt khai chiến với Ma Tùng, khẳng định là đang vô cùng tức giận.
Không hiểu sao tôi lại hoảng sợ như thế này, tôi đẩy cô bảo mẫu rồi chạy ra khỏi cửa, sau đó tôi bị cô ta đuổi theo, người tài xế nghe thấy tiếng động liền cùng cô ta đuổi theo tôi, tôi ngồi lên một chiếc taxi và nói với tài xế dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bến tàu.