Ánh mắt của anh ta tôi đã quá quen thuộc rồi, uy nghiêm bá đạo, ngang tàng điên cuồng, mỗi lần anh ta động sắc dục với tôi, đều là dùng ánh mắt như vậy.
Tôi mỉm cười giả bộ không nhìn thấy, nhìn thấy anh ta không ngừng liếm cái môi mỏng,"Anh Kiều không đáp lễ tôi sao."
Tôi lay chân ly, lông mày liên tục nhếch lên "Hay là chê tôi uống nước ép dưa dấu, không đủ tư cách để anh Kiều phải uống rượu."
Xương quai xanh của anh ta có chút ửng hồng, lồng ngực cũng là một quầng choáng váng, phản ứng sau khi uống rượu của anh ta còn rất hiếm khi thấy được, không ở trên mặt cũng không ở cơ thể, da dẻ đều là màu đỏ, anh ta so với Chu Dung Thành trắng hơn, Chu Dung Thành quanh năm ở tiền tuyến phá an, quen gió thổi phơi nắng rồi, đặc biệt là sau khi được lên chức cục trưởng vẫn là rất cố gắng, da dẻ đều màu vàng rất đậm.
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh liền biết anh ta làm việc ở trên giường vô cùng mạnh, người đàn ông cơ thể vóc dáng rắn chắc, làm tình cũng không hề thua kém, không phải nói là lão già khô héo chính là không được, chỉ cần cậu bé dài ra đều có thể dựng hai lần, thế nhưng đâm sâu hay không lâu hay không nhìn tướng mạo đều có thể đoán ra được tám chính mười phần.
Kiều Dĩ Thương nói cô Hà nể mặt tôi lớn như vậy tôi làm sao lại không dám tiếp.
Anh ta từ trên bàn ăn cầm lấy một chén không, thế nhưng tất cả mọi chỗ đều không có rượu, tôi đang định vẫy tay gọi phục vụ đưa tới, anh ta lên tiếng ngăn tôi lại.
"Tôi và cô Hà hẹn hò riêng ở đây, phục vụ đến không phải là muốn đến bắt gian sao."
Tôi sầm mặt lại hạ thấp giọng nhắc nhở anh ta "Tôi ngay thẳng, ai có gian tình với anh chứ, đừng có đem ngựa của anh đổ lên đầu tôi, có những chuyện qua đi rồi thì để nó qua đi, anh Kiều cũng đừng có làm lộ ra."
Anh ta cười có mấy phần ngả ngiêng "Qua cầu rút ván, thoải mái xong thì không nhận nợ, vẫn không có cô gái nào giống như cô Hà làm cho tôi đau khổ như thế, thiệt thòi tôi ở trên người cô dốc sức như vậy."
Anh ta giơ chén lên, chỉ vào chiếc đèn hoa sen lắc lư trên đầu, miệng cốc bất ngờ phát ra một vòng tròn gợn sóng nhiều sắc màu, giống như cầu vòng rất đẹp mắt.
"Có câu này không phải có tật giật mình sao, cô Hà đối với tôi không thẹn lương tâm, tôi đối với cô vẫn luôn ghi nhớ."
Tôi cười lạnh "Anh Kiều nói với tôi những lời này, không sợ người khác nghe thấy sao."
Anh ta nhìn bốn phía không có người, tất cả khách mời đều tụ tập về sàn nhảy phía xa, trường hợp này mỗi người đều muốn ra oai quyền quý, ai cũng không cam lòng trốn ở góc yên lặng này mà lãng phí cơ hội.
Kiều Dĩ Thương cúi người, gần như phủ bóng lên mặt của tôi, anh ta tỏa ra mùi rượu nồng nặc khiến tôi nhíu mày.
"Anh Kiều uống nhiều rồi."
Anh buồn cười một tiếng, hàm răng trắng như viên trân châu, chỉnh tề gọn gàng trong môi mỏng của anh ta "Rượu không say là lòng người tự say, uống nhiều rượu hơn nữa cũng không bằng một ánh mắt của cô Hà càng khiến tôi say."
Tôi đưa tay lên trước ngực anh ta lại bị trái tim kịch liệt đập của anh ta khiến tay tôi run lên, rồi lại thu về.
Tôi theo bản năng đem cả người ngửa ra sau, nhưng tôi quên mất khoảng sau là trống không, không có cách dựa lưng vào, cả người đèn lên không trọng hướng mà ngã xuống.
Tôi kĩnh hai hô lên một tiếng muốn tóm lấy cái gì hốt hoảng ngón tay nhọn móc vào tay áo của Kiều Dĩ Thương, cũng nhìn thấy đáy mắt của anh ta nhìn thấy mặt tôi tái nhợt bất lực, anh ta nhanh chóng siết chặt vai tôi tôi nhanh chóng ổn định vai, làm tôi ổn định lại.
Anh một nửa lòng bàn tay bao trùm bầu ngực của tôi, không lập tức dời đi mà còn cố ý đè ép, mềm mại co dãn mới thu lại, khiến cho tôi kinh hãi biến sắc dùng sức đẩy tay anh ta ra.
Anh ta cười càng thâm sâu "Cô Hà lạt mềm buộc chặt chơi rất đẹp, chả trách Chu Dung Thành muốn vì cô mà bỏ vợ con, nếu như không phải tâm kế của cô Hà, thì những thủ đoạn này ngay đến cả tôi cũng không nhìn thấu được thật giả."
Anh ta đem cánh tay vừa chạm vào tôi ngửi một cái dưới mũi "Mùi thơm sung sướng, mềm mại thơm ngát, làm người ta thích không buông tay, muốn xóa bỏ chướng ngại đi, thưởng thức mùi vị của cô Hà xem có phải là so với mấy tháng trước còn ngọt ngào hơn không."
Tôi bị lời nói của anh ta làm cho mặt đỏ lên, trầm mặc không nói câu gì chỉnh đốn lại váy áo, anh lại ở trước mặt tôi nhìn tôi thích thú, tôi lườm anh ta một cái, anh ta cúi xuống chặn tà áo ở ngực xuống đang hở ra nửa bầu ngực màu trắng, không thể để cho anh ta nhìn.
Kiều Dĩ Thương tuyệt đối không phải là người biết điều, không biết tiến lùi, anh da cũng sống không đến ngày hôm nay, con dao trong bóng tối từ lâu đã giết chết anh ta rồi, trong tay còn đang cầm dao càn khôn, đầu óc không vững vàng và can đảm thì không thể giữ được.
Thế nhưng anh ta chỉ cần tiếp xúc riêng với tôi, luôn là miệng lưỡi khoang hoàng, vẻ mặt hạ lưu, những cái gì không đứng ăn đều dùng hết trên người của tôi.
Phòng tiệc cạnh sàn nhảy, mấy bà vợ giàu có đng rủ rê cô chủ Thường uống rượu, còn hỏi tại sao bà hai không tới, có phải ông Thường yêu thương quá muốn ở nhà để có con không.
Cô chủ Thường nói chuyện người lớn cô cũng không hỏi, nhưng chắc không có khả năng này.
Bao quanh cô ta là một đám con gái lộng lẫy, không thể chạy thoát, những người phụ nữ này không ngừng mời rượu cô, cô Thường chỉ có thể cẳn răng uống cạn, ánh mắt có chút lo lắng tìm kiếm bóng dáng của Kiều Dĩ Thương, nụ cười trên mặt càng miễn cưỡng.
Tôi nhìn thấy tỉnh cảnh vui vẻ này "Anh Kiều anh còn không đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, không thấy vợ anh đang trong nước sôi lửa bỏng sao?"
Anh ta quay người liếc mắt nhìn ánh mắt chỉ dừng lại ở người cô chủ Thường hai ba giây thấy cô ấy không có vấn đề gì lớn, mặt lại không cảm xúc quay lại đưa tay ra chỉ chỗ có lưới che.
"Trên bệ của sổ có chai rượu chưa mở, tôi đi lấy một chén, bất kể thế nào cũng phải đáp lễ cô Hà, bằng không thì cái miệng nhỏ này làm sẽ bỏ qua cho tôi."
Nói xong anh ta đi tới cửa sổ, tôi cũng không hề có ý định bảo anh ta đáp lễ, một cốc dưa hấu mà thôi, tôi là cố ý làm khó anh ta. Tôi ngồi trên sô pha ăn một đĩa đào, chờ mãi không thấy Kiều Dĩ Thương từ cửa sổ chống muỗi đi ra, chẳng biết lúc nào một cơn gió nóng tràn vào.
Tôi nhỏ giọng gọi anh Kiều, không ai trả lời, tôi gọi liên tiếp vài tiếng, gần như là tĩnh mịch, tôi hoàn toàn hoảng hồn, tôi tận mắt anh ta uống nhiều rượu mạnh như vậy, làm sao cũng phải có vài chai, ngộ nhỡ chóng mặt mà ngã xuống Quảng Đà sợ rằng đều phải biến thiên.
Tôi vội vàng đặt cái đĩa xuống xông đến, ngón tay vừa chạm vào góc viền cửa sổ còn chưa kịp mở nó ra thì một cánh tay vững chắc từ trong đó phóng ra không hề báo trước siết lấy cổ tay tôi một cách chính xác kéo thẳng tôi đi vào.
Trời đất quay cuồng, một mảnh tối tăm.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu cùng mùi nước hoa của người đàn ông, nồng nặc bức người, hoa mắt mê man.
Đèn hoa sen chùm sáng bị ngăn cách ở bên ngoài, màn đêm ngoài cửa sổ là đèn neon, rèm chống muốn bao phủ lớp màu vàng hơi bay bổng như là đang run rẩy, giống như là đôi mắt đang cười của Kiều Dĩ Thương.
Tôi thức tỉnh anh ta là đang lừa tôi đi vào, tôi hỏi anh là anh điên rồi sao, nơi có biết bao nhiêu người của Ông Thường không.
Anh ta hỏi ngược lại cô Hà là biết có bao nhiêu.
Tôi nói đâu đâu cũng có.
Anh ta cười giọng trầm thấp nhẹ nhàng nói "Bọn họ đều là người của anh."
Ngón tay của anh ta xẹt qua mặt tôi, mặt say rượu của anh ta càng nặng hơn vừa nãy, hình như là bất cức lúc nào cũng muốn ngã trên người của tôi.
Kiều Dĩ Thương say rồi, dáng vẻ thực sự say rồi, thực sự là đẹp khó mà tin được.
Anh ta hôn một cái ở trên đầu tôi, ôn nhu hỏi tôi "Tại sao mấy ngày không gặp, mà lại nhớ em như vậy."
Anh ta dừng lại một chút rồi bổ sung "Trong lòng rất nhớ em."
Tôi hồi hộp, trái tim hung hăng ngang ngược lại, suýt chút nữa từ cuống họng mà nói ra.
Nhưng sau một giây tôi suy nghĩ đến bên cạnh anh ta đã có cô chủ Thường, anh ta đối với tôi chỉ là ham muốn dục vọng, chinh phục bành trướng, bất luận người nào cũng không thỏa mãn một đoạn tình cảm, tôi là người tình của Chu Dung Thành, tôi cũng là khát vọng kích thích và mê hoặc cũng sẽ lún lút phản bội ngoại tình nhưng đây đều là sai lầm, hoàn toàn không nên tồn tại.
Nắm giữ không được không được mắc thêm sai lầm, kịp thời thì còn có đường rút lui mới có thể khiến cho tất cả quay về đường chính.
"Thế nhưng tôi không nhớ anh."
Tôi không chút do dự nắm chặt tay anh ta, đặt ở lồng ngực của anh ta "Anh Kiều bây giờ người nên nhớ là vợ anh."
Anh ta quay về khoảng không hư vô hít vào một hơi "Cô Hà ngửi thấy không"
Tôi hỏi anh ta ngửi thấy cái gì, anh ta nói có chút chua xót, như một vại giấm lâu năm.
Tôi không có tâm tư cùng với anh ta cãi nhau, Chu Dung Thành xã giao cũng được rồi, anh ta nếu như không tìm thấy tôi thì gọi người phục vụ đi tìm, sợ rằng tôi và Kiều Dĩ Thương trốn ở dây, thân phận của anh ta bây giờ không thích hợp, tôi không phải một bước rơi xuống vực thẳm sao.
Tôi cau mày cố gắng thoát ra khỏi anh ta, nhưng dưới sự khống chế của anh ta tôi không thể đứng vững lao vào lồng ngực rắn chắc của anh ta như một bức tường sắt, làm đầu tôi choáng váng, anh ta giọng nói có chút dỗi hờn ở đỉnh đầu tôi truyền xuống "Người phụ nữ rốt cuộc muốn như thế nào."
Anh ta ép tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, tôi không cam lòng muốn thoát khỏi tay của anh ta, anh ta lại gắt gao chặn lại cằm của tôi, ngón ít dựng thẳng ở cuống họng tôi, chỉ cần tôi kịch liệt giãy dụa, cũng sẽ bị anh ta ép mạnh đến mức buồn nôn.
"Vừa muốn yên ổn, vừa muốn kích thích, không muốn mạo hiểm, không muốn mất đi, phú quý và tình yêu song toàn, Cô Hà trên đời này cũng không có chuyện tốt như vậy sao."
Tôi nhìn ánh mắt trầm mặc của anh ta hồi lâu, lạnh lùng cười nhạo một tiếng "Người tôi yêu là Chu Dung Thành, cũng yêu tất cả ông ta cho tôi, ai nói không thể được cả hai. Ai nói cả đời này không thể phạm sai lầm, sự theo đuổi của tôi và cô Thường không giống nhau, tôi muốn làm phu nhân cục trưởng, cô ấy lại muốn yêu một lãng tử."
Câu nói cuối cùng của tôi khiến sắc mặt Kiều Dĩ Thương trở nên tối tăm, rèm cửa lúc này bỗng nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông hỏi anh Kiều ở đâu, một người khác nói không nhìn thấy, cô Thường cũng đang tìm khắp nơi.
Bọn họ hướng những hướng khác nhau vội vã rời đi, tôi nhìn chằm chằm vào hai đường viền nhỏ trên cửa sổ, Kiều Dĩ Thương xốc sườn xám của tôi lên, há miệng cắn lên bờ vai trắng tròn trịa của tôi, da thịt của tôi bị hàm răng sắc nhọn đâm vào, đau đến nỗi trước mắt tôi tối sầm lại, thật giống như là mất đi nửa cái mạng.
Anh ta cắn rất lâu, anh ta khi buông ra nhìn thấy có một vết vô cùng đỏ, nhưng lại không chảy máu, nhưng sợ trong thời gian ngắn cũng không tiêu tan đi được, tôi kinh hãi biến sắc "Có thể để lại sẹo đấy, anh có phải là nhất định phải để cho Chu Dung Thành không cần tôi nữa mới hài lòng sao?"
Anh ta cười nói với trị tuệ thông minh của cô Hà, chút chuyện nhỏ này nhất định có thể xóa bỏ được, phu nhân cục trưởng không phải làm tốt như vậy sao.
Anh ta nói xong, mở góc cửa sổ, cách bàn ăn không xa có mấy bà đang ngồi quay lưng lại ăn bánh, bây giờ đi ra rất nguy hiểm, tôi nhịn đau muốn kéo anh ta để anh ta ngồi nghỉ một lúc, nhưng tôi còn chưa kjp đưa tay ra thì cơ thể anh ta đã thoát ra khỏi tay tôi.
Bóng người của anh ta thoáng chốc đã kinh động đến mấy bà này, bọn họ kinh ngạc không ngờ cửa sổ lại còn có người lập tức quay lại nhìn, Kiều Dĩ Thương thân thủ tốt, trong chớp mắt đã đi vào đám người biến mất không dấu tích, bọn họ cũng không thấy rõ người đàn ông vừa rời đi là ai, nhưng lại bốn mắt nhìn nhau thấy tôi.
Bọn họ trố mắt hai giây, cười bắt chuyện với tôi, hỏi phu nhân Chu tại sao lại ẩn nấp vậy, đây là trốn cục trưởng Chu sao?
Tôi bình tĩnh mặc bộ sườn xám vào, từ sau màn cửa sổ chậm rãi đi ra "Dịp trọng đại như thế này tôi sợ tướng ăn mình bất nhã, trốn đi nấp đầy bụng trống."
Bà vợ cầm đầu che miệng nói "Phu nhân Chu xinh đẹp như vậy, làm sao lại không đẹp chứ, tôi còn tưởng rằng đây là khuê phòng vui vẻ của cô và cục trưởng Chu, chơi trốn tìm đây."
Bọn họ nghe thấy đều cười "Cũng không phải sao, cục trưởng Chu cũng chừng bốn mươi tuổi như hổ đói, phu nhân Chu trẻ trung xinh đẹp, vui mừng đắc thế, thế nào đi nữa tình sâu ý đậm cũng không quá đáng."
Người phụ nữ cả đời này nếu còn đường để sinh tồn thì đừng có đi sai, đi sai rồi nhảy vào một thùng nhộm, sau này dù có công thành danh toại đến thế nào cũng không rửa sạch, trên người chung quy lại vẫn lưu lại dấu vết. Không có bất kỳ ai có thể xóa bỏ đi quá khứ xấu hổ của họ, chỉ cần nhắc đến Hà Linh San, vợ hai giống như là một lời nguyền rủa, làm tôi cũng không được yên bình.
Bà vợ nhà giàu gọi tôi qua đó tôi nhìn rất quen, nhìn chằm chằm vào mặt của tôi, tôi có chút khó chịu, tôi cười hỏi bà ta có phải trên mặt tôi có gì bẩn không, bà ta nói bà ta nhìn tôi có cung phu thê, chắc là sắp có con hoặc là sắp có chuyện vui.
Mấy bà vợ bên cạnh lập tức ồn ào nói bà Trâu chính là thích nghiên cứu tướng học, bình thường xem cho chúng tôi đều rất chính xác.