Tôi mua một vài món quà, cầm thẻ ngân hàng 6 tỷ đồng, nhờ tài xế chở đến bệnh viện phụ sản, trên đường đi tài xế hỏi tôi là đi thăm bạn à, tôi nói đi thăm Lâm Mặc.
Anh ta sững người một lúc, nói với tôi rằng hôm nay cục trưởng Chu ở bên đó, tốt hơn hết là nên hoãn lại để lúc khác.
Tôi thực sự không ngờ Chu Dung Thành lại qua đó, sau khi trở về từ Hải Châu được hai ngày, anh ấy vẫn luôn trốn tránh Lâm Mặc, đến nửa đêm qua Lâm Mặc không biết tại sao lại bị bệnh, rục giết gọi cho Chu Dung Thành, Chu Dung Thành không tắt máy cũng không nghe máy, thứ nhất là không có cách nào đối mặt được, thứ hai là lo lắng một điều không hợp với chị ta cá chết lưới rách.
Tất cả những ai đọc tin tức đều biết rằng, trong những năm qua, có quá nhiều vụ ồn ào rắc rối vì bại lộ vợ hai của kim chủ.
Chu Dung Thành có rất ít phụ nữ, chỉ có ba hoặc bốn, Thẩm Quỳnh Tư và tôi không quan tâm lén lút ở đâu có những đức hạnh gì, dù là gái bán hoa hay là người đàn bà phóng túng dâm loạn cũng cho qua, ít nhất là thể hiện ra bên ngoài khiến anh ấy bớt lo lắng, Lâm Mặc rõ ràng là một kẻ huênh hoang khoác loác, không hiểu quy tắc của trò chơi người lớn, điều này khiến anh ấy rơi vào tình thế khó xử.
Nếu Ma Tùng đủ tàn nhẫn, mua chuộc y tá trong bệnh viện bí mật cho Lâm Mặc biết lý do tại sao cấp dưới của chị ta giao chiến với chị ta, nếu chị ta biết rằng bản thân đưa cho tôi là chị ta đang hối lộ cho tôi, hơn nữa người tính toán với người của chị ta vẫn là Chu Dung Thành, chị ta sẽ nổi giận đùng đùng chạy đến văn phòng thành phố và tỉnh ủy làm ầm ĩ, cái sọt này có thể lớn.
Thực ra Lâm Mặc không quan tâm đến tiền bạc gì cả, với điều kiện của mình, chị ta sẽ đi trình diễn đồ lót, một năm kiếm được gần 2,4 tỷ đồng không thành vấn đề, hơn nữa các cậu ấm con nhà giàu đang đợi để bao nuôi chị ta, tiêu tiền đến mức có thể ói ra máu.
Chị ta và tôi trước kia so với dự tính ban đầu của Chu Dung Thành gần giống nhau, quyền, địa vị, vợ hai của các quan chức cấp cao cũng là có danh phận, trong một số lần gặp gỡ, vợ của những quan lớn cũng phải khom lưng khuỵu gối trước vợ hai của quan chức cấp cao.
Suy cho cùng, vợ hai đang dựa vào quan lớn nhưng mà cũng có thể vì một chính sách mà khiến cho các quan lớn phá sản, nếu các quan lớn không có tiền đồ vô dụng cũng không phải, mà một quan chức có bị giáng chức bị quy định kép, miễn là anh ta có hậu thuẫn vững chắc, anh ta sẽ có cơ hội để tồn tại.
Cục trưởng cục kế hoạch hóa gia đình một huyện ở Vũ Hàng, cùng nhân tình được ông ta bao nuôi nhận hối lộ hai căn nhà, bị giáng chức xuống làm phó trưởng phòng, sau một năm bảy tháng, ông ta lặng lẽ leo lên trở lại vị trí cục trưởng, mà vẫn là chính cục, rốt cuộc không ai biết ai làm, hai cô bồ nhí bị tống vào tù cho phạm nhân nữ, người ta nghênh ngang ra ngoài bao nuôi hai em trả trung, còn sinh cong ngoài giá thú.
Lý do khiến tôi nóng lòng muốn tìm phó thị trưởng để làm hậu thuẫn cho Chu Dung Thành, chính là vì trong quan trường không có hậu thuẫn thực sự không được, có người nâng đỡ mới có thể thuận buồm xuôi gió, địa vị của anh ấy phụ thuộc vào cấp bậc, phía trên còn có cấp vụ và cấp bộ, phó thị trưởng người cấp thứ trưởng này là quan chức quyền lực nhất trong đặc khu hành chính, người có thể áp chế sự kiểm soát của hai sở trưởng ở tỉnh đối với Chu Dung Thành, nếu anh ấy lại phải đi công tác tới Tam Giác Vàng một lần nữa, tôi thật sự sợ là anh ấy sẽ không trở về.
Tài xế đỗ xe ở khoảng đất trống bên ngoài lối vào chính của bệnh viện phụ sản, tôi nhìn thoáng qua chiếc xe màu đen của Chu Dung Thành, ở đặc khu, chiếc này được sắp xếp đặc biệt cho cục trưởng cục công an thành phố, anh ấy thường tránh bị nghi ngờ, không cùng tôi ra ngoài, lái chiếc xe màu trắng mà tôi ngồi, nên là con quỷ Lâm Mặc quá lợi hại, anh ấy tranh thủ thời gian trên đường ra ngoài xử lý công việc để giải quyết chị ta.
Tôi đã yêu cầu lái đợi tôi trên xe, tôi mang theo món quà một mình lên tầng 13, ngay lúc cửa thang máy tôi bước ra tôi đã nhìn thấy thư ký của Chu Dung Thành, người đang đứng ở cửa một phòng bệnh riêng biệt, tấm biển trên cửa ghi giường 84.
Tôi dừng lại và cố tình ho một tiêng, anh ta nghe thấy tiếng động qua đầu nhìn về phía tôi, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Sao cô ấy lại ở đến đây? Cô cũng đến thăm cô Lâm à?”
Tôi mỉm cười và nói có phải cục trưởng của các anh ở trong đó không?
Anh ta gật đầu, nói với tôi rằng y tá của Lâm Mặc đã gọi điện cho cục trưởng Chu, nói rằng cô ấy đang có tâm trạng không tốt và đã được tiêm thuốc an thần hai lần, cục trưởng Chu lo lắng cô ấy làm ầm ĩ ở bệnh viện sẽ gây ra sóng gió, mới dành một chút thời gian qua đây xem.
“Vậy đã như thế, có tiện cho tôi vào không.”
Anh ta cười nói rằng không có chuyện gì bất tiện, cô Hà sẽ sớm là bà Chu, khu này ở đâu mà cô không thể xuất hiện chứ.
Thư ký của Chu Dung Thành rất tinh tế và bóng bẩy, tôi vẫn rất thích điều này, tất nhiên, có ưu và khuyết điểm, phàm có thể trở thành một trung thần hoặc một gian thần, vì vậy, cá nhân tôi đã nhắc nhở Chu Dung Thành rằng, đối với anh ta thư ký không cần hà khắc, đưa ra nhiều lợi ích hơn, anh ấy hỏi tôi sao tôi lại nói những điều tốt đẹp giúp người khác, và tôi nói với anh ấy rằng nghe tôi không bao giờ sai.
Có thể dùng tiền bạc để giữ cánh tay trái cánh tay phải đắc lực bên cạnh, vụ làm ăn này không lỗ đâu, anh ấy đưa không đủ bằng người khác đưa, thì anh ấy sẽ ngã một vố đau, anh ấy làm bất cứ điều gì người thư ký này đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tôi vén tóc, tháo một đôi tai bằng ngọc lục bảo và đưa ra trước mặt thư ký, tôi nói đây là một chút thành ý, mang chúng về chơi.
Sắc mặt anh ta thay đổi một chút, giơ hai tay quay lại xua xua khước từ: “Không có công không lĩnh thưởng, vật quý giá của cô Hà như thế này, tôi không thể nhận được.”
“Trang sức thì dễ tìm, tìm được tướng giỏi mới khó, đây là đạo lý đơn giản tôi hiểu.”
Tôi mỉm cười nheo mắt và nhét nó vào túi anh ta, anh ta lắng nghe những gì tôi vừa nói, ý muốn kháng cự của anh ta đã giảm đi rất nhiều, tôi vuốt nhẹ vai anh ta, làm cử chỉ rất thân mật: “Bán đi hay tặng cho người khác anh tự quyết định nhé, sau này tôi có chuyện sẽ không tránh khỏi làm phiền anh đó.”
Anh ta cúi đầu chào tôi: “Vì phu nhân dốc sức, đây là điều tôi nên làm.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mái tóc đen dày trên đỉnh đầu của anh ta, hồi tưởng lại anh ta vừa mới gọi một tiếng phu nhân, người này và một số người bên ngoài kia nói lời chứa vàng lượng nhưng không giống nhau, người ngoài là nịnh bợ, anh ta là thực sự thể hiện sự tôn trọng.
Chắc chắn, tiền bạc là một thứ tốt, nó có thể khiến người ta giả con cái, có thể khiến người ta bán con cái, càng có thể nâng cao danh tính của họ hơn nữa.
Tôi gật đầu hài lòng: “Chim tốt chọn gỗ làm nơi trú ngụ, anh là một người khôn ngoan.”
Anh ta cúi xuống và đẩy cánh cửa đóng chặt của phòng bệnh, đột nhiên vài tiếng kêu thảm thiết tràn ra, nghe một hồi, căn bản là Lâm Mặc than thở, Chu Dung Thành lại rất trầm mặc im lặng.
Tôi bước vào bên trong, hộp quà và vào tường phát ra âm thanh nghẹt thở, Lâm Mặc quay lại nhìn tôi, đôi mắt chị ta đang ướt nhoè nước mắt, mất một lúc lâu chị ta không nhận ra tôi, cho đến khi tôi đứng ở cuối giường bệnh, chị ta mới hoàn toàn có thể nhận ra đó là tôi, sắc mặt tái nhợt càng thêm xấu xí.
“Ai khiến em đến? Em đến để cười vào mặt chị đúng không? Em tát chị một cái chưa đủ hả giận giờ lại quay lại tát lần thứ hai à?”
Chu Dung Thành nhìn tôi những thứ tôi đang cầm trên tay, và chiếc thẻ ngân hàng sáng loàng, anh ấy không nói gì cả, đứng ở một bên im lặng.
Ở khắp nơi trong phòng đều có vụn thủy tinh và giấy vụn, Lâm Mặc thực sự có thể gây rắc rối, chị ta đúng là đồ ngốc vào thời điểm này, bà hai cái nhau kim chủ có thể có kết quả tốt đẹp với gì, ở nhà có một bà vợ nhe nanh múa vuốt đã đủ khó chịu rồi, ai còn muốn đối mặt với kiểu người như mấy tên đòi nợ vừa nhìn thấy mặt là đòi nợ bao nhiều tiền.
Lúc Chu Dung Thành đánh tôi tôi đều không bao giờ cãi lời của anh ấy, căn bản là vô dụng, ông lớn có tiền có quyền thế thì đương nhiên tính tình nóng nảy, thì là hung ác, không thể chịu được, ngay cả vợ con cũng có thể đá bất cứ lúc nào, vợ hai là cái rắm, người ta có thiếu phụ nữ không?
Tiêu chí cần có của vợ hai là phải trẻ đẹp hơn chính thất, tính tình chu đáo, ngoan ngoãn, biết điều hiểu chuyện, mất bình tĩnh nóng nảy ra mặt là ngay lạp tức điều chỉnh, tuyệt đối không được phép thể hiện thật ra ngoài.
Lâm Mặc chỉ đơn giản là phạm phải những điều cấm kỵ lớn trong ngành này cho dù có dùng đạo hạnh của chị Bối đối với chị ta cũng vô dụng, thực chất bên trong là đồ chơi, trời sinh ăn không nổi bát cơm này, vì vậy chị ta chỉ có thể là một con gà.
Tôi bình tĩnh quay đầu nhìn Chu Dung Thành, anh ấy thờ ơ nhìn chị ta, trong mắt không có chút tình cảm nào.
Sau khi tôi đặt món quà xuống, tôi nhét thẻ ngân hàng vào tay chị ta và nói với chị ta rằng đó là tiền bồi thường của Dung Thành, vụ án kiện không thể theo đuổi được, sau khi bình phục chấn thương vẫn được quay về sàn diễn làm việc sinh sống, xảy ra chuyện như này nên thương lượng bằng tiền là tốt nhất, dàn xếp ổn thoả đối với chị là có lợi.
Khi Lâm Mặc nghe thấy hai chữ bồi thường, toàn thân chị ta kích động, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn Chu Dung Thành, chân mày hiện lên vẻ xám xịt: “Sau khi bồi thường thì sao? Anh định bỏ rơi tôi phải không? Anh không định không cần tôi sao?”
Chu Dung Thành đã mở khóa nút trên cùng của bộ đồng phục cảnh sát: “Giao dịch tiền sắc, lấy những gì cô cần. Tôi nhớ tôi đã từng nói qua, cô phải hiểu chuyện, nếu như không hiểu chuyện, tôi sẽ chấm dứt bất cứ lúc nào, tính tiền bồi thường cho cô tổng cộng là 15 tỷ đồng, cô đã ở bên tôi nửa tháng, tôi cảm thấy cô không thiệt thòi.”
Thân hình cao lớn của anh ấy rạng rỡ và lạnh lùng dưới ánh đèn trắng: “Sẽ không có bất kỳ người đàn ông nào nói về chuyện tình cảm ở giới Phong Nguyệt cả, cô dùng những thứ này để nói về tiền bạc, không có ý nghĩa gì cả.”
Lâm Mặc trong tầm mắt, cơ thể run lên cầm cập, có vẻ như khoảnh khắc tiếp theo sẽ phun trào với nguồn năng lượng đáng kinh ngạc, biến nơi đây thành đống tro tàn.
Chu Dung Thành thực ra khá tàn nhẫn, anh ấy chỉ có một người vợ danh chính ngôn thuận, thăng tiến trong quan trường và chơi bời trong giới phong nguyệt giống như nhau, đều là trang lịch sử đẫm máu và nước mắt, đối nhân xử thế đứng hàng đầu, kẻ nhân ái vĩnh viễn chỉ có thể là người thường.
Lâm Mặc cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm, đang nghe anh ấy giải thích rõ mối quan hệ với mình, nước mắt không ngăn nổi bất giác rơi xuống.
“Miệng lưỡi của đàn ông, lạnh lùng tàn nhẫn.”
Chị ta vừa cười vừa khóc, Chu Dung Thành cau mày, nói rằng tôi không thể giúp gì cho cô, tiền cô cầm đi, nếu nó không đủ, tôi sẽ cho thêm. Sau khi anh ấy nói xong quay người bỏ đi, đột nhiên Lâm Mặc nhảy khỏi giường bệnh như điên, chị ta ngã xuống đất nặng nề kèm theo một tiếng động lớn, cơ thể chị ta rất yếu, chị ta lại cảm thấy đau đớn ở chân của mình, chị ta bị thương rất nặng, như thế chắc giống bị đánh rất mạnh, đoán rằng vết thương lại bị rách ra.
Chị ta không quan tâm đến nỗi đau, ôm chân Chu Dung Thành không chịu buông ra, chị ta vừa khóc vừa hỏi tại sao anh ấy lại tàn nhẫn với mình như vậy, chị ta không muốn tiền, chị ta chính là muốn ở bên anh ấy, yêu cầu này quá đáng sao.
Chị ta khóc vì đau đớn và tái mặt, chị ta quỳ xuống đất cầu xin anh ấy: “Em thực sự rất yêu anh, bất luận anh tin hay không, thì anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp, anh đừng bỏ rơi em, sau này em sẽ an phận nghe lời, anh chỉ cần thường xuyên đến thăm em là được, em cũng sẽ không bao giờ ra ngoài khoe khoang, chúng ta coi như không quen nhau, anh cho em một cơ hội được không, anh đừng không cần em, mất anh thực sự em thà chết còn hơn sống.”