Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ

Chương 62: Thỏa thuận ly hôn (10) [2]



Cô không thể phát ra âm thanh, đôi mắt đỏ ửng, hoảng hốt lắc đầu.Chu Liệt cầm hai tay luống cuống của Giang Ninh, ngồi xổm xuống trước mặt cô.Editor: Chang + Beta: Linh, Amouriel

Nếu như nói, câu “Anh yêu em” lúc nãy khiến Giang Ninh vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ, còn có một chút không dám tin.Chu Liệt nói như vậy.Nếu như nói, câu “Anh yêu em” lúc nãy khiến Giang Ninh vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ, còn có một chút không dám tin.

Cho nên những gì Chu Liệt nói lúc này từng chữ từng câu, đều rơi vào trong lòng Giang Ninh.Họ có dáng vẻ giống nhau như vậy.

Trong cuộc hôn nhân của họ.Lúc Chu Liệt quay người lại, đôi mắt đen láy của anh rơi vào vẻ mặt căng thẳng của Giang Ninh.

Hoặc nói cách khác là trong hai mươi năm họ đã quen nhau.Chu Liệt chưa bao giờ cảm thấy bản thân là một người “hào phóng”. Đặc biệt là những thứ liên quan đến Giang Ninh.Sau khi suy nghĩ về điều này, sự nghi ngờ cuối cùng trong lòng Giang Ninh dường như được xoa dịu.Cuộc hôn nhân của họ, thứ thiếu không chỉ là tâm sự với nhau.

Họ từng đứng trên cùng một vị trí, vừa cẩn thận, vừa nhìn nhau bằng ánh mắt như đang nhìn những gì đẹp đẽ nhất trên đời…..Trong khoảnh khắc đó, quần áo mỏng manh kia được rút ra khỏi đầu ngón tay Giang Ninh.Giang Ninh nắm chặt áo Chu Liệt, bị hôn đến đôi môi nóng bỏng, muốn nói cái gì đó.

Hèn mọn nhỏ hẹp như nhau, cảm thấy mình không xứng với đối phương…… Giống như trong lòng mang áy náy, cho rằng cái gọi là hôn nhân, chẳng qua là thứ do mình ép buộc. Cảm giác như vậy, nếu không phải bản thân trải qua sẽ không bao giờ cảm nhận được.

Họ có dáng vẻ giống nhau như vậy.Nhưng thiếu những cái nắm tay, hẹn hò, ôm hôn….Người đàn ông nâng khuôn mặt đẹp trai sâu thẳm kia lên, ánh mắt dịu dàng rơi vào trên người Giang Ninh

Yêu thầm đối phương thật sâu đậm.Nhưng vẫn làm cho Giang Ninh vừa căng thẳng vừa sợ hãi

Sau khi suy nghĩ về điều này, sự nghi ngờ cuối cùng trong lòng Giang Ninh dường như được xoa dịu.Bởi vì Chu Liệt nói:Hoặc nói cách khác là trong hai mươi năm họ đã quen nhau.

Người đàn ông trước mặt cô thật sự rất yêu côSau một hồi suy nghĩ, Chu Liệt buông hai cánh tay đang siết chặt của mình raHọ từng đứng trên cùng một vị trí, vừa cẩn thận, vừa nhìn nhau bằng ánh mắt như đang nhìn những gì đẹp đẽ nhất trên đời…..

“A Liệt, em…”“A Liệt, em…”“A Ninh, anh muốn theo đuổi em, anh muốn yêu dương với em.”

Giang Ninh nắm chặt áo Chu Liệt, bị hôn đến đôi môi nóng bỏng, muốn nói cái gì đó.Người đàn ông trước mặt cô thật sự rất yêu côMười năm trước, lúc Chu Liệt cầu hôn cô. Anh cũng nắm lấy tay Giang Ninh như vậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm không chớp mắt bảo bối trong lòng anh.Thật ra anh đã muốn làm như vậy từ lâu rồi!!. Anh chán ghét hai chữ “ly hôn”, càng ghét cái gọi là thỏa thuận này, Thậm chí ghét người ở sau lưng xúi giục Giang Ninh làm chuyện này

Nhưng vừa nghĩ đến cảm xúc vừa rồi của cô không khống chế được, cô trở nên điên loạn…Vào lúc này là một điều buồn cười như thế nào.Hãy để tình yêu vốn bình lặng như nước, trở nên bền chặt và cũng chân thành hơn. Càng để Giang Ninh hoàn toàn tin anh yêu cô.

Vào lúc này là một điều buồn cười như thế nào.Thế nhưng Giang Ninh vừa mới buông xuống trong lòng, mới chỉ một lát sau rồi lại một lần nữa bị nhặt lên.

Ngón tay cô co rút lại, lời nói lăn một vòng trong cổ họng, trong đầu cô đã quên mất bản thân muốn nói cái gì.Môi của cả hai đều sưng.

Chu Liệt vẫn nhẹ nhàng vuốt ve gáy Giang Ninh, đầu ngón tay lưu luyến xúc cảm nhẵn nhụi của da thịt, cùng với nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt.

Ánh mắt vẫn lưu luyến không rời trên mặt Giang Ninh.Chu Liệt vẫn nhẹ nhàng vuốt ve gáy Giang Ninh, đầu ngón tay lưu luyến xúc cảm nhẵn nhụi của da thịt, cùng với nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt.

Nhìn những tia sáng đã từng vỡ vụn trong đôi mắt ấy, một lần nữa lại tụ với nhau.Cho nên những gì Chu Liệt nói lúc này từng chữ từng câu, đều rơi vào trong lòng Giang Ninh.

Đôi mắt trong veo chớp động, chăm chú nhìn khuôn mặt anhNhưng khi cô nhìn vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn, động tác của cô dừng lại.

Sau một hồi suy nghĩ, Chu Liệt buông hai cánh tay đang siết chặt của mình raGiang Ninh hoảng sợ, ngón tay giật giật trong không khí, hận không thể kéo Chu Liệt trở về.Đôi mắt trong veo chớp động, chăm chú nhìn khuôn mặt anh

Nửa ôm Giang Ninh, từ trên sàn nhà đứng dậy.

Trong phòng, xung quanh vẫn còn lộn xộn, Giang Ninh được đặt ở bên giường ngay ngắn.Âm thanh của tiếng giấy bị xé làm cho Chu Liệt và Giang Ninh đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chu Liệt nhẹ nhàng xoay người trước mặt cô, cúi xuống duỗi tay ra nhặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn bị ném trên mặt đất lên.Vào một đêm hỗn loạn, anh nói “Anh yêu em” với Giang Ninh, nhưng cũng nghĩ ra bước tiếp theo.

Trong khoảnh khắc đó, quần áo mỏng manh kia được rút ra khỏi đầu ngón tay Giang Ninh.Ánh mắt vẫn lưu luyến không rời trên mặt Giang Ninh.Yêu thầm đối phương thật sâu đậm.Dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Ninh, Chu Liệt cầm bản thỏa thuận ly hôn chướng mắt kia xé ra từng trang

Giang Ninh hoảng sợ, ngón tay giật giật trong không khí, hận không thể kéo Chu Liệt trở về.Đây là anh nợ Giang Ninh, cho dù thứ tự hôn nhân và tình yêu sai, anh vẫn muốn bù đắp cho cô.Anh vẫn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: “A Ninh, chúng ta yêu dương đi, được không?”

Nhưng khi cô nhìn vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn, động tác của cô dừng lại.Hèn mọn nhỏ hẹp như nhau, cảm thấy mình không xứng với đối phương…… Giống như trong lòng mang áy náy, cho rằng cái gọi là hôn nhân, chẳng qua là thứ do mình ép buộc. Cảm giác như vậy, nếu không phải bản thân trải qua sẽ không bao giờ cảm nhận được. Nhưng Chu Liệt vừa mới nói yêu cô mà, tại sao chứ…..Lần này.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên căng thẳng.

Cô không thể phát ra âm thanh, đôi mắt đỏ ửng, hoảng hốt lắc đầu.

Lúc Chu Liệt quay người lại, đôi mắt đen láy của anh rơi vào vẻ mặt căng thẳng của Giang Ninh.

Anh dịu dàng nói: “A Ninh, chúng ta sẽ không ly hôn ”

Cả đời này, Chu Liệt cũng sẽ không đồng ý ly hôn.Cả đời này, Chu Liệt cũng sẽ không đồng ý ly hôn.“Mà anh muốn theo đuổi em.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Ninh, Chu Liệt cầm bản thỏa thuận ly hôn chướng mắt kia xé ra từng trangNửa ôm Giang Ninh, từ trên sàn nhà đứng dậy.

Thật ra anh đã muốn làm như vậy từ lâu rồi!!. Anh chán ghét hai chữ “ly hôn”, càng ghét cái gọi là thỏa thuận này, Thậm chí ghét người ở sau lưng xúi giục Giang Ninh làm chuyện nàyAnh nói “nhà” và “tạm thời”.

Món nợ này, anh sẽ không ghi vào trên người Giang Ninh, nhưng sẽ ghi sâu trong đáy lòng.Món nợ này, anh sẽ không ghi vào trên người Giang Ninh, nhưng sẽ ghi sâu trong đáy lòng.

Chu Liệt chưa bao giờ cảm thấy bản thân là một người “hào phóng”. Đặc biệt là những thứ liên quan đến Giang Ninh.Ngay cả hô hấp cũng trở nên căng thẳng.“A Ninh, anh dọn ra ngoài cũng không phải tức giận, cũng không phải muốn ly hôn với em.”

Âm thanh của tiếng giấy bị xé làm cho Chu Liệt và Giang Ninh đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng Giang Ninh vừa mới buông xuống trong lòng, mới chỉ một lát sau rồi lại một lần nữa bị nhặt lên.

Bởi vì Chu Liệt nói:Cảnh tượng này giống nhau làm sao.Trong phòng, xung quanh vẫn còn lộn xộn, Giang Ninh được đặt ở bên giường ngay ngắn.

“A Ninh, tạm thời anh sẽ dọn ra khỏi nhà’’ Nhẹ nhàng chạm vào.

Anh nói “nhà” và “tạm thời”.Ngón tay cô co rút lại, lời nói lăn một vòng trong cổ họng, trong đầu cô đã quên mất bản thân muốn nói cái gì.


Nhưng vẫn làm cho Giang Ninh vừa căng thẳng vừa sợ hãi

Cô biết một lúc trước là mình nói muốn ly hôn, nhưng lúc này nắm chặt Chu Liệt không buông, quả là một chuyện rất buồn cười.

Nhưng Chu Liệt vừa mới nói yêu cô mà, tại sao chứ…..Nhưng vừa nghĩ đến cảm xúc vừa rồi của cô không khống chế được, cô trở nên điên loạn…

“Em không –” đồng ý.

Giang Ninh không chấp nhận sự sắp xếp này của Chu Liệt. Cô cau mày phản bác.

Nhưng lời nói một lần nữa bị chặn lại giữ đôi môi vừa hôn của Chu Liệt.Giang Ninh không chấp nhận sự sắp xếp này của Chu Liệt. Cô cau mày phản bác.

Môi của cả hai đều sưng.Trong cuộc hôn nhân của họ.

Nhẹ nhàng chạm vào.“Em không –” đồng ý.

Chu Liệt cầm hai tay luống cuống của Giang Ninh, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Người đàn ông nâng khuôn mặt đẹp trai sâu thẳm kia lên, ánh mắt dịu dàng rơi vào trên người Giang Ninh

Cảnh tượng này giống nhau làm sao.

Mười năm trước, lúc Chu Liệt cầu hôn cô. Anh cũng nắm lấy tay Giang Ninh như vậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm không chớp mắt bảo bối trong lòng anh.

Lần này.

Chu Liệt nói như vậy.Chu Liệt là một người có tâm tư kín đáo.

“A Ninh, anh dọn ra ngoài cũng không phải tức giận, cũng không phải muốn ly hôn với em.”

“Mà anh muốn theo đuổi em.”

“A Ninh, anh muốn theo đuổi em, anh muốn yêu dương với em.”

Cuộc hôn nhân của họ, thứ thiếu không chỉ là tâm sự với nhau.

Nhưng thiếu những cái nắm tay, hẹn hò, ôm hôn….Cũng như cuộc hôn nhân của họ.

Loại tình cảm mập mờ làm cho người ta chỉ thầm nghĩ thôi cũng vui vẻ.Chu Liệt nhẹ nhàng xoay người trước mặt cô, cúi xuống duỗi tay ra nhặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn bị ném trên mặt đất lên.

Đây là anh nợ Giang Ninh, cho dù thứ tự hôn nhân và tình yêu sai, anh vẫn muốn bù đắp cho cô.

Cũng như cuộc hôn nhân của họ.

Hãy để tình yêu vốn bình lặng như nước, trở nên bền chặt và cũng chân thành hơn. Càng để Giang Ninh hoàn toàn tin anh yêu cô.

Chu Liệt là một người có tâm tư kín đáo.

Vào một đêm hỗn loạn, anh nói “Anh yêu em” với Giang Ninh, nhưng cũng nghĩ ra bước tiếp theo.Nhìn những tia sáng đã từng vỡ vụn trong đôi mắt ấy, một lần nữa lại tụ với nhau.

Anh vẫn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: “A Ninh, chúng ta yêu dương đi, được không?”

Editor muốn nói: Cuối cùng đã kết thúc cảnh này rồi. Lạy hồn.