Sạc Năm Phút Dùng Cả Đêm

Chương 17



Shim sun see._.

Ba chữ “bạn trai cũ” giống như sét đánh dội thẳng vào tai Trì Cửu, trái tim cậu khựng lại, ngây tại chỗ.

La Kế thấy đối phương mãi không có phản ứng, khó nhịn đưa đùi cọ cậu, giọng khàn khàn: “Nhanh đẩy đi.”

Trì Cửu máy móc di chuyển, quy đầu thúc vào điểm G một cái lại bất động.

“Trì Cửu!” La Kế hơi bực, “Xảy ra chuyện gì thế? Có định làm con ciu tự giác không?”

Trì Cửu cúi đầu, mếu máo như sắp khóc, ủ rũ, “À, trong lòng anh em chỉ là một con ciu giả.”

Lúc này đầu La Kế toàn tình dục với sung sướng, chậm chạp không thể cảm nhận được tủi hờn trong lời đối phương, nóng lòng giục: “Không phải chính em nói sẽ làm một con ciu tận tụy hả?”

Nước mắt Trì – ciu giả – Cửu ào tới lưng tròng, cậu gật đầu một cái, một giọt rớt xuống, “Anh nói đúng, đồ chơi thì nên làm tròn bổn phận của đồ chơi!”

“Em khóc cái…”

La Kế còn chưa dứt câu, Trì Cửu liền nguội lạnh, đục như máy đóng cọc nổ hết công suất khiến anh không thốt lên lời. sun see._.

Hôm nay cậu tận tình chứng minh với anh “sạc năm phút dùng cả đêm” không phải nói phét. Trì Cửu chơi La Kế tơi bời hoa lá, ngất lên ngất xuống bao lần. Dù người đã bất tỉnh cậu cũng không buông tha, chôn chặt hung khí bên trong khe mông ấm áp căng mịn.

Trì Cửu ôm chặt anh, chen một chân vào giữa háng đối phương, thân dưới dán nhau sít sao.

Cậu ngây người nhìn cái ót La Kế, trong lòng quặn thắt một hồi rồi lại muốn khóc. Cậu sụt sịt, hôn nhẹ lên bả vai anh, tựa đầu nhắm mắt, chắc cũng nên nghỉ ngơi đôi chút.

La Kế bị cắm tỉnh, từng đợt sóng cuộn trào dâng không có điểm dừng đẩy anh lên đỉnh, lỗ nhỏ co rút liên tục kẹp chặt chiếc trym o0o siêu to khổng lồ nào đó. Người bị “bóp nghẹt” thế mà vô cùng thích thú, càng nỗ lực công phá động thịt tham ăn, hết lần này đến lần khác.

Bắn cả đêm làm “bé” La Kế đáng thương khô cạn, dưới sự giã dữ dội của con trym ác bá, nó chỉ phun ra được thứ chất lỏng trong trong, nhìn chả giống tinh dịch, nước tiểu thì đúng hơn.

Trời ạ mình lại tè ra giường! Nhục nhã chết mất! Phong Nguyệt Các 

“Rút ra đi.” La Kế trở tay vỗ mông Trì Cửu, “Anh hết sức rồi, không làm nữa.”

Trì Cửu bất động.

“Rốt cục em bị sao vậy?” La Kế bóp mũi cho tỉnh, “Đúng rồi, lúc nãy em khóc à? Em khóc cái gì?”

Trì Cửu tiu nghỉu, “Trần Phong kia, lúc gã làm anh có thoải mái bằng em không? Có to bằng em không? Kĩ thuật có bằng em không? Anh đói khát như thế gã có thể thỏa mãn anh không?”

La Kế: “…”