Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 24: Con nào mạnh hơn, hổ hay gấu?...



Một khoảnh khắc im lặng.

Trong đầu Thu Tuỳ chỉ có một suy nghĩ——

Cô thật đúng là quá bất cẩn.

Cô không nên dưới tình thế cấp bách mà buột miệng hỏi Thẩm Tấn tại sao anh không đổi số điện thoại.

Cũng không nên rơi vào tình thế giải thích với Thẩm Tấn, sẽ chỉ tạo ra một chân tướng 'giải thích là che đậy, sau đó trở thành sự thật'.

Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, đơn giản từ bỏ việc vùng vẫy và hoàn toàn từ bỏ việc tiếp tục giải thích chuyện này.

Cô còn có thể làm gì khác?

Cô chỉ có thể lựa chọn trốn thoát.

Thu Tuỳ im ​​lặng hai giây, âm thầm thở ra một hơi, quay đầu nhìn Thẩm Tấn, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi còn muốn một thứ."

Thẩm Tấn ngữ khí rất ôn hòa, gật đầu: "Cô nói đi."

Thu Tùy chậm rãi nói: "Tôi muốn một vé máy bay."

Thẩm Tấn tự nhiên đoán ra: "Sao vậy, cô muốn về nước à?"

"Không", Thu Tuỳ lắc đầu, với ánh mắt thẳng thắn và giọng điệu chân thành, "Tôi muốn trốn thoát khỏi hành tinh này."

Thẩm Tấn nhìn cô.

Một lúc sau, anh mới quay đầu khởi động xe, chậm rãi trả lời cô: "Không phải là không thể."

Thu Tuỳ:?

Cô chớp mắt, không hiểu sao nhớ lại cách đây không lâu, khi cô nói với Thẩm Tấn rằng cô muốn căn nhà ở Bạc Duyệt Loan, Thẩm Tấn dường như cũng đã nói điều tương tự.

Tất nhiên, anh ở cuối cùng cũng nói thêm một câu——

"Hãy lên tầng 16 để thu tiền thuê nhà, cho cô ảo tưởng rằng ngôi nhà thuộc về cô và ước mơ của cô sẽ thành hiện thực."

Thu Tuỳ mím môi dưới, kiên nhẫn chờ đợi lời nói tiếp theo của Thẩm Tấn.

Quả nhiên, Thẩm Tấn đã làm theo đúng như cô mong đợi.

Thẩm Tấn nhếch môi: "Không phải là tôi không mua được tên lửa cho cô đâu."

Thu Tuỳ:?

Thẩm Tấn: "Nhưng giống như phi hành gia, trước tiên cô phải trải qua quá trình huấn luyện sức bền và khả năng thích ứng với các yếu tố môi trường đặc biệt, huấn luyện khoa học vũ trụ cùng kiến ​​thức ứng dụng và công nghệ, rèn luyện thể chất và một loạt huấn luyện. Tôi nghĩ, với một cô gái chạy 800m còn thở không ra hơi như cô, chỉ sợ là không được."

Thu Tuỳ: "..."

Thẩm Tấn liếc nhìn cô, giọng nói trở nên khàn khàn, nhưng lại tràn đầy giễu cợt: "Cho nên, cô hãy từ bỏ ước mơ lớn lao là rời khỏi hành tinh này đi, ở lại đây phát ngốc với tôi."

Thu Tuỳ: "..."

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Tấn tuy phàn nàn không khách khí nhưng dù sao cô vẫn chuyển hướng được chủ đề.

Thu Tuỳ tính tình tốt, không trực tiếp trả đũa, cô nghĩ đến một chuyện khác.

"Nhân tiện", Thu Tuỳ hỏi, "Tài xế đâu? Tại sao anh ta không đến đón tôi?"

Thẩm Tấn: "Sau khi đưa hai đứa nhỏ đến khách sạn, anh ấy bị nôn mửa tiêu chảy, được đưa vào bệnh viện." Thu Tuỳ sửng sốt một chút: "Không có gì nghiêm trọng phải không?"

"Không có gì", Thẩm Tấn nói, "Phó Minh Bác nói tài xế không quen đồ ăn Nga, chỉ là đang thích nghi thôi. Vấn đề không nghiêm trọng, anh ấy có thể nghỉ ngơi hai ngày."

Khi đó Thu Tuỳ mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Đồ ăn Nga quả thực không hợp với dạ dày người Trung Quốc, khi mới đến Nga, cô thậm chí từng ăn qua bánh bao vị bơ.

Thẩm Tấn dường như nhớ ra điều gì đó, vừa lái xe vừa liếc nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Thói quen ăn đồ Nga của cô là gì?"

Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: "Tôi vẫn chưa quen, nhưng nhiều nơi làm việc của tôi ở Nga nên tôi không thể làm gì được."

Thẩm Tấn nhướng mày: "Vậy cô ăn thế nào?"

Nói về điều này, Thu Tuỳ rất có kinh nghiệm: "Tôi đã đến Nga rất nhiều lần. Tất nhiên tôi có cách giải quyết riêng. Laoganma* là loại gia vị bắt buộc phải có. Nếu có thể, tôi có thể mang thêm que cay từ Trung Quốc, nhân tiện, tốt nhất nên mang thêm vài túi mù tạt ngâm..."

*một nhãn hiệu ớt chưng dầu vị tàu xì nổi tiếng ở Trung Quốc

Sau khi thẳng thắn chia sẻ kinh nghiệm nhiều năm của mình, Thu Tuỳ đắc ý dạt dào chờ đợi Thẩm Tấn khen ngợi cô.

Thẩm Tấn gật đầu như mong đợi.

Vẻ mặt anh lãnh đạm, giọng điệu bình tĩnh, không có nhiều vẻ tán thưởng: "Cô khá giỏi."

Thu Tuỳ không hài lòng với giọng điệu bình tĩnh của Thẩm Tấn.

Phải biết rằng, những kinh nghiệm quý báu này đã được cô đúc kết hết lần này đến lần khác từ lịch sử.

Cô nhướng mày: "Đương nhiên là tôi..."

Thẩm Tấn ngắt lời cô: "Người say rượu đâu?"

Thu Tuỳ sửng sốt, có chút mờ mịt chớp mắt, như lọt vào trong sương mù hỏi: "Cái gì?"

Thẩm Tấn vẻ mặt bình tĩnh, đỗ xe trước khách sạn.

Khi đó Thu Tuỳ mới nhận ra rằng họ đã trở về khách sạn.

Cô cúi đầu cởi dây an toàn, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẻ mặt không ổn chút nào.

Thu Tuỳ chợt nhớ đến việc Thẩm Tấn đá một người say rượu ra khỏi cửa phòng tiệc cách đây không lâu.

Anh trông cũng như thế này, với khí chất nặng nề và khuôn mặt nghiêm nghị, như thể anh đang kìm nén một cảm xúc nào đó sắp bùng nổ.

"Trả lời tôi trước đi", Thẩm Tấn trong mắt không có cảm xúc nói, lạnh lẽo không chút hơi ấm, "Những kẻ say rượu đó đâu rồi?" Thu Tùy cắn môi dưới, trong tiềm thức không biết nên trả lời thế nào.

Không khí im lặng một lúc, Thẩm Tấn có thể còn tưởng rằng Thu Tuỳ không hiểu ý của anh.

Anh nhìn Thu Tuỳ đang im lặng và nói thêm: "Cô có kinh nghiệm giải quyết vấn đề ăn uống ở Nga, vậy kinh nghiệm giải quyết vấn đề gặp người say rượu ở Nga hẳn cũng rất phong phú?"

Thu Tùy nhất thời không biết trả lời thế nào.

Cùng Thẩm Tấn gặp lại sau nhiều năm xa cách, cô không còn khả năng phân biệt được cảm xúc của Thẩm Tấn rõ ràng và sắc bén như trước nữa, cô chỉ có thể đơn giản phán đoán cảm xúc của Thẩm Tấn là tốt hay xấu.

Giống như bây giờ.

Cô biết tâm trạng Thẩm Tấn không được tốt.

Nhưng câu nói này là mắng cô không biết tự bảo vệ mình hay chỉ giống như hỏi ăn ở Nga thế nào, Thu Tuỳ cũng không rõ.

Thu Tuỳ trong lòng suy nghĩ một lúc, lựa chọn một câu trả lời có vẻ không nguy hiểm lắm với cô: "Ở Nga tôi chưa gặp nhiều người say rượu, cho dù có gặp thì những kẻ say rượu này cũng chỉ nhìn anh vài cái. Không có chuyện gì quá đáng xảy ra, hơn nữa người say rượu hôm nay nhất định có quan hệ với Giản Nghiên."

  "..."

Thu Tuỳ vốn tưởng rằng câu trả lời này đủ để vượt qua câu trả lời của anh, nhưng không ngờ Thẩm Tấn chỉ cười lạnh một tiếng, như là tức giận đến mức bật cười, tâm trạng càng thêm không vui.

Thẩm Tấn nói: "Vậy nếu tôi không đến thì cô sẽ làm thế nào?"

Thu Tuỳ thành thật nói: "Tôi đi nhờ người phục vụ trong phòng tiệc giúp đỡ."

Thẩm Tấn ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: "Làm sao cô biết những người phục vụ đó nhất định sẽ giúp cô?"

Thu Tùy chớp mắt: "Được."

Cô thẳng thắn thừa nhận: "Tôi sẽ hét to vào bên trong, có khoảng 5.000 rúp rơi ở đây".

Thẩm Tấn: "..."

Thẩm Tấn tựa hồ bị những lời này nghẹn ngào, không nói nên lời, anh nhìn Thu Tùy, đột nhiên hỏi: "Điện thoại di động đâu?"

Thu Tuỳ: "Tắt nguồn rồi."

Thẩm Tấn: "Điện thoại của cô không phải mới đổi sao, bộ nhớ còn rất nhiều, sao vậy, pin yếu à?"

Thu Tuỳ không biết tại sao Thẩm Tấn còn nhớ điện thoại di động của mình là điện thoại mới, cô cũng không để ý nhiều mà chỉ thành thật trả lời: "Pin khá đầy đủ, bình thường tôi làm việc bên ngoài cũng không có thời gian sử dụng điện thoại. Cuối ngày, dung lượng pin ít nhất là 50% trở lên."

Thẩm Tấn ngữ khí không khách khí: "Hôm nay thì thế nào?"

Thu Tuỳ giải thích: "Hôm nay anh không yêu cầu tôi làm bất cứ công việc gì, tôi đã dành cả đêm để chơi game trong khu tráng miệng với Ôn Tiệp và Phó Minh Bác. Nhân tiện, tôi cũng đã thêm một số tài khoản WeChat của các đồng nghiệp phiên dịch viên khác, và chúng tôi lại trò chuyện trên WeChat, nên đến tối liền tắt nguồn."

Thẩm Tấn nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, một lúc sau mới nhếch môi dưới.

"Tôi hiểu rồi."

Thu Tuỳ: "Cái gì?"

Sắc mặt Thẩm Tấn không được tốt lắm: "Điện thoại của cô hết pin, gặp phải người say rượu thì không thể kêu cứu."

Thu Tuỳ gật đầu: "Ừ."

Thẩm Tấn: "Là vấn đề của tôi, cô trách tôi đã để cô có thời gian chơi game."

Thu Tuỳ: "..."

Cô cói nói câu nào lời nào mang ý tứ chỉ trích Thẩm Tấn?

Cô thực sự muốn mổ đầu Thẩm Tấn ra xem mạch não của Thẩm Tấn diễn giải lời cô nói như thế nào.

Nhìn thấy hôm nay Thẩm Tấn quả thực là cứu tinh của mình, Thu Tuỳ đành dùng giọng điệu ôn hòa bảo vệ mình: "Tôi không phải, tôi không có, anh đừng nói bừa."

Thẩm Tấn cau mày liếc nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

"Vậy tôi hỏi cô", Thẩm Tấn lạnh lùng nói: "Nếu điện thoại vẫn còn pin thì cô sẽ làm thế nào?"

Thu Tuỳ: "Đương nhiên là tôi gọi điện thoại xin giúp đỡ."

Thẩm Tấn trong giọng nói không chút cảm xúc, tựa hồ chỉ tùy ý hỏi: "Cô gọi ai?"

Thu Tuỳ coi đó là chuyện đương nhiên: "Đương nhiên là số điện thoại của cảnh sát Nga. Ồ, anh không biết số điện thoại của cảnh sát Nga sao? Để tôi truyền đạt cho anh một số kiến ​​thức..."

Thẩm Tấn mặt không biểu tình nhìn cô, tựa hồ nóng lòng chờ cô nói xong, liền nói thẳng: "Thu Tùy, con người tôi không thích mắc nợ người khác." Thu Tuỳ:?

Tất nhiên là cô biết điều này.

Suy cho cùng, Thẩm Tấn là con rùa vàng tư bản đã từng nói qua: "Với tôi, chỉ có thể rút nhiều hơn và không bao giờ bù đắp ít hơn".

Tuy nhiên, cô không hiểu lắm mối liên hệ tất yếu giữa phẩm chất tốt đẹp của Thẩm Tấn và bối cảnh hiện tại là gì?

Cô chớp mắt bối rối, chờ đợi câu tiếp theo.

"Cho nên", Thẩm Tấn bình tĩnh nói: "Việc này đã xảy ra thì tôi phải chịu trách nhiệm."

Thu Tuỳ:?

Cô nhớ mình đã giải thích với Thẩm Tấn rằng cô không có ý định trách cứ Thẩm Tấn chút nào.

Rảnh rỗi ở nơi làm việc cũng là vấn đề của chính cô, có liên quan gì đến Thẩm Tấn?

Cô mở miệng, cố gắng giải thích lần nữa.

Thẩm Tấn không cho cô cơ hội này.

Anh nói thêm một cách trực tiếp lại dứt khoát: "Vậy lần sau nếu gặp lại tình huống này thì nhớ gọi cảnh sát, cũng nhớ rõ, gọi cho tôi."

Lời vừa dứt, tất cả những gì Thu Tuỳ muốn nói đều tự động bị nuốt trở lại trong cổ họng.

Thẩm Tấn mặt không biểu tình nhìn cô, giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Có vấn đề gì à?"

Thu Tùy chớp mắt, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy."

Thẩm Tấn:?

Thu Tùy thanh âm yếu ớt, dùng tay ước lượng chiều cao và chiều rộng: "Anh biết đấy, phần lớn người Nga đều cao và khỏe hơn."

Thẩm Tấn:?

Thu Tuỳ dũng cảm tiếp tục: "Anh đã đọc tin tức phải không? Một số người Nga thực sự có thể chiến đấu với gấu."

Thẩm Tấn:?

"Cho nên, tôi lo lắng", Thu Tuỳ nói càng càng cảm thấy có lý, "Nếu tôi gọi anh, chưa chắc anh có thể đánh bại bọn họ, khả năng cao là anh sẽ bị bọn họ đánh."

Lời vừa dứt, trong xe lâm vào một mảnh im lặng quỷ dị.

Thu Tuỳ vô tình nắm chặt dây an toàn.

Cô nói điều này vì lo lắng cho sự an toàn cá nhân của Thẩm Tấn.

Suy cho cùng, cô đã đến Nga rất nhiều lần và Thu Tuỳ hiểu rõ hơn hầu hết mọi người rằng đa số người Nga, bất kể giới tính, đều thực sự cao và khỏe.

Nhưng sau khi nói xong, nhìn thấy sắc mặt và phản ứng của Thẩm Tấn, Thu Tuỳ liền biết --

Cô lại nói sai nữa rồi.

Cô rõ ràng đang nghĩ đến sự an toàn của Thẩm Tấn.

Khi cô nói điều đó, dường như cô đang chế nhạo Thẩm Tấn vì sự yếu kém của anh.

Đôi mắt đen láy của Thẩm Tấn nhìn chằm chằm vào cô, trong khi ánh mắt của Thu Tuỳ lại đảo quanh, cô không dám nhìn thẳng vào anh.

Một lúc sau, Thu Tuỳ nghe thấy một tiếng cười mỉa mai, tiếp theo là lời nói bình tĩnh của Thẩm Tấn.

"Nói lại những gì cô vừa nói đi."

Thu Tuỳ: "..."

Trong bầu không khí như thế này, chỉ có kẻ ngốc mới nói lại điều đó.

Người xưa từng nói, người nắm rõ thời thế đều là anh hùng.

Người xưa còn kể rằng Võ Tòng dũng cảm đánh hổ.

Thu Tùy hít sâu một hơi, đổi ý: "Đương nhiên, tôi đoán sức chiến đấu của anh có thể sánh ngang với hổ trong một trận quyết đấu. Về việc con nào mạnh hơn, hổ hay gấu, vẫn còn có thể thương lượng."

Thẩm Tấn tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Lần sau xảy ra chuyện như thế này, ngoài việc báo cảnh sát, cô còn nên gọi ai đây?"

Thu Tuỳ vội vàng trả lời, đồng thời ngẩng đầu lên lén quan sát xem biểu tình Thẩm Tấn đã khá hơn chưa: "Gọi anh, tôi đương nhiên gọi anh rồi."

Sắc mặt Thẩm Tấn không hề thay đổi: "Hổ và gấu, con nào mạnh hơn?"

Thu Tùy chớp mắt: "Không cần phải nói, đương nhiên là hổ, vua của muôn loài. Trước mặt hổ, gấu chẳng là gì cả." "..."

Sau khi vấn đề được giải quyết, Thu Tuỳ thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thẩm Tấn không có ý định làm khó cô nữa.

Cô thở phào nhẹ nhõm, an toàn xuống xe rồi cùng Thẩm Tấn vào khách sạn.

Nhìn thang máy đều đặn đi lên, Thu Tuỳ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác: "Nhân tiện, tại sao tối nay anh lại đột nhiên đến phòng tiệc?"

Nếu không, anh sẽ không thể cứu cô kịp thời.

Thẩm Tấn: "Ra ngoài mua đồ uống."

Thu Tuỳ gật đầu, một số khách sạn ở Nga không cho phép khách uống rượu trong phòng.

Thẩm Tấn liếc nhìn cô: "Chuyện này đều là lỗi của cô."

Thu Tuỳ:?

Thu Tuỳ: "..."

Nói như vậy, đó thực sự là trách nhiệm của cô ấy.

Thu Tuỳ không trốn tránh: "Vậy sau khi kết thúc dự án, nếu tôi rảnh, tôi sẽ mua vài chai rượu để đền bù cho anh?"

Thẩm Tấn nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Không ổn."

Thu Tuỳ:?

Thẩm Tấn: "Cô không biết tôi thích uống loại rượu gì đâu."

Thu Tuỳ: "Vậy anh lập danh sách đi, tôi đi siêu thị mua."

Thẩm Tấn: "Không, có lẽ lúc đó tôi muốn uống, nhưng lần sau thì không."

Thu Tuỳ: "..."

Làm sao có thể có một người đàn ông rắc rối như vậy?

Nhưng khó ở chỗ người trước mặt ngày hôm nay không chỉ cứu mạng cô mà còn là khách hàng của cô, theo lời Thẩm Tấn, cô quả thực nợ Thẩm Tấn một ly.

Thu Tuỳ trực tiếp nhịn cảm xúc muốn phàn nàn, suy nghĩ một lúc, với tính cách của Thẩm Tấn, cách giải quyết chuyện này duy nhất chính là đưa Thẩm Tấn đến trung tâm thương mại lựa chọn.

Cô nói với giọng thực tốt: "Vậy thì kính mời ngài Thẩm tôn quý đi cùng tôi đến trung tâm thương mại để chọn loại rượu ngài muốn, tôi sẽ trả tiền. Thế nào?"

Thẩm Tấn đứng đó, đút túi vào trong túi, nhìn cô chằm chằm một lúc, như thể hiểu được phần nào ý định của cô, sau đó Thẩm Tấn nhướng mày nói: "Nếu muốn đi mua sắm với tôi thì cứ nói thẳng."

Thu Tuỳ:?

Thẩm Tấn: "Nhưng hiện tại xem ra đây là biện pháp duy nhất có tác dụng."