Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 68: Tuỳ Tuỳ, sớm muộn gì cũng sẽ đứng đầu...



Thu Tuỳ ngơ ngác nhìn Thẩm Tấn, như thể đang lạc trong ảo giác.

Mỗi lời Thẩm Tấn nói đều nặng trĩu trong lòng cô, trên mảnh đất khô hạn từ lâu nở ra từng bông hoa.

Thu Tùy cảm thấy đây là chuyện mà ngay cả trong giấc mơ cô cũng không dám nghe thấy.

Thu Tuỳ chưa bao giờ cảm thấy mình tốt đẹp như vậy.

Cô nhạy cảm và tự ti, sống thận trọng và không dám thả lỏng, khác hoàn toàn với những cô gái tươi sáng như ánh mặt trời.

Trong những năm qua, cô cũng đã mắc sai lầm, dù không cam lòng nhưng đành phải làm tổn thương chàng trai cô yêu.

Từ trước đến nay cô đều hiểu, trước sau vẫn luôn cho rằng chính mình không xứng đáng với Thẩm Tấn.

Đây là lần đầu tiên có người nói với cô một cách rõ ràng và cụ thể, cô độc đáo đến thế nào.

Độc đáo đến mức trên thế giới này, cô là người duy nhất xứng đáng với Thẩm Tấn.

Điều quan trọng nhất, người nói với cô chính là Thẩm Tấn.

Thấy cô không nói nên lời, Thẩm Tấn không khỏi đưa tay nhéo nhéo mặt cô: "Sao vậy, không tin à?"

Thu Tùy lắc đầu nói: "Giống như đang nằm mơ, em không tin."

Thẩm Tấn trầm ngâm nhìn cô một lát, sau đó chậm rãi nói: "Được rồi, khi nào sẽ đi gặp bố mẹ anh?"

Thu Tuỳ sau một lúc mới nhận ra ý nghĩa của những lời này, cô bối rối trong vài giây: "Hả?"

"Trước khi kết hôn và lấy giấy chứng nhận, anh dù sao cũng phải báo cho họ biết, nếu không sẽ lại bị mắng là đứa con bất hiếu".

Thu Tuỳ khẽ cau mày, cô mơ hồ cảm thấy mình đã nghe thấy từ đứa con bất hiếu ở đâu đó.

Cô suy nghĩ một lúc nhưng không nhớ ra nên cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó.

Thu Tùy môi mấp máy, không biết trả lời thế nào.

Vào ngày thi tuyển sinh đại học đầu tiên, cô chỉ liếc nhìn bố mẹ Thẩm Tấn từ xa.

Mặc dù cô chưa bao giờ gặp mặt nhưng từ bên kia đường cùng đám đông, cũng có thể nhận ra, anh đến từ một thế giới khác với cô.

Nếu nói không có sự căng thẳng hay sợ hãi nào là nói dối.

Nhưng sẽ là sai lầm nếu nói rằng không có kỳ vọng nào cả.

Có lẽ cảm nhận được sự do dự của cô, Thẩm Tấn cong khóe môi, chậm rãi an ủi: "Đừng lo lắng, với sự nhiệt tình giới thiệu đối tượng của mẹ anh, bà ấy sẽ chỉ mong chờ và chào đón em mà thôi."

Thu Tuỳ phục hồi tinh thần lại, không để ý đến sự kỳ vọng và chào đón to lớn của người đối diện mà tập trung vào một việc khác: "Dì thường giới thiệu đối tượng cho anh à?"

Vẻ mặt Thẩm Tấn cứng đờ, một lát sau, anh nhanh chóng làm rõ: "Anh chưa từng gặp ai trong số họ cả."

"Nếu em không tin", anh nói thêm, "em có thể hỏi bà ấy sau."

Thu Tuỳ mím môi không nói gì, cô tin tưởng Thẩm Tấn, nhưng nghĩ đến điều đó cô vẫn cảm thấy hơi ngột ngạt.

Thẩm Tấn chỉ nghĩ là cô đang tức giận: "Lần gần nhất bà ấy giới thiệu đối tượng cho anh là vào dịp Tết Âm lịch, địa điểm là ở hồ Baikal, trong đợt Tết, anh bận chặt củi cho em nên không có thời gian để gặp kẻ phiên dịch lừa đảo nào đó." https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu

Kẻ phiên dịch lừa đảo?

Hồ Baikal?

Thu Tuỳ hơi nghiêng đầu, cô cảm thấy những lời này cùng đứa con bất hiếu càng quen thuộc hơn.

Trong đầu cô dường như có một tia sáng lóe lên, nhưng nó chỉ thoáng qua, cô không nắm bắt được và vẫn không nhớ tới.

Thu Tuỳ không tốn thời gian suy nghĩ loại cảm giác quen thuộc này đến từ đâu, cô do dự vài giây, cuối cùng gật đầu đồng ý: "Khi nào?"

Thẩm Tấn nhướn mày: "Ngày chúng ta đi lãnh chứng."

Thu Tuỳ có chút bối rối: "Không phải là trước khi đi lãnh chứng sao?"

Thẩm Tấn ngữ khí trầm thấp, thái độ không chút sợ hãi: "Lãnh chứng xong liền đi, tốt nhất nên đồng ý, không đồng ý cũng vô dụng."

"..."

Thu Tuỳ cảm thấy những lời anh nói nghe thực sự đáng đánh.

Nhưng phải thừa nhận, cô nghe rất vui vẻ, mọi cảm xúc tồi tệ trong lòng đều biến mất vào lúc này.

Cô nhặt ba viên xúc xắc trên mặt đất lên: "Lại đến lượt em à?"

Thẩm Tấn nhướn mày, vốn dĩ anh định chơi trò chơi này chỉ để biết tất cả những gì Thu Tuỳ đã trải qua khi xưa.

Không ngờ Thu Tuỳ lại có vẻ chơi đến nghiện rồi.

Vậy thì chơi với cô.

"Được rồi", Thẩm Tấn cúi đầu xem lịch trên điện thoại, chuẩn bị tìm ngày tốt gần nhất để đi đăng ký kết hôn. Anh thản nhiên hỏi: "Lần này lẻ hay chẵn?"

Thu Tùy suy nghĩ một chút, từ đầu đến cuối vẫn đi một con đường: "Vẫn là chẵn."

Ba giây sau, cô mở nắp ra và thấy tổng số điểm là mười.

Thẩm Tấn liếc nhìn rồi mỉm cười.

"Lần này đoán đúng rồi", anh thản nhiên nói với giọng lười biếng, "Anh sẽ cho em tất cả những điều may mắn mà số phận đã ban cho anh."

Động tác của Thu Tuỳ đột nhiên dừng lại.

Cô ngước mắt lên đối mặt với Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn vẻ mặt nhàn rỗi, cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không biết đang nhìn cái gì, dường như anh chỉ vừa thuận miệng nói một câu, nhưng lại không biết trong lòng cô đã nổi lên một cơn bão như thế nào.

Thu Tùy môi mấp máy, muốn từ chối nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Cô im lặng một lúc mới nhớ ra câu mình muốn hỏi.

Cô đang hồi tưởng lại mình đã nghe qua đứa con bất hiếu là kẻ phiên dịch lừa đảo khi nào, cô không nhớ rõ, thay vào đó, trong ký ức của cô lúc Thẩm Tấn đang chặt củi bên hồ Baikal, cô chợt nhớ đến một điều khác.

Tại đồn cảnh sát Irkutsk, qua cảnh sát cô được biết Thẩm Tấn thông thạo tiếng Nga.

Lại thông qua Phó Minh Bác, được biết Thẩm Tấn đã đến Nga nhiều lần trước khi đầu tư vào Nga.

Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong lòng cô, không biết nên hỏi Thẩm Tấn thế nào. Cuối cùng cô cũng tìm được thời điểm thích hợp.

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ nghiêm túc nhìn anh, quan sát vẻ mặt của Thẩm Tấn, "Lúc chúng ta ở Irkutsk, anh bị đưa đến đồn cảnh sát vì đánh người. Em đã hỏi cảnh sát, cảnh sát nói với em rằng anh rất thành thạo tiếng Nga, không hề có rào cản trong giao tiếp."

Thẩm Tấn dừng lại động tác lướt điện thoại.

Thu Tuỳ nhạy bén bắt được hành động này, cô cắn môi dưới, nói tiếp: "Em cũng hỏi Phó Minh Bác, cậu ấy nói anh đã đến Nga rất nhiều lần."

Cô dừng một chút rồi chậm rãi nói thêm: "Phó Minh Bác cũng nói với em, khi anh mới đến Nga, anh chưa từng đầu tư vào bất kỳ công ty hay cơ sở kinh doanh nào ở Nga."

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ nồng nhiệt hỏi, "Em muốn hỏi anh, tại sao anh đến Nga nhiều lần như vậy và thậm chí còn học tiếng Nga vì cái gì?"

Thẩm Tấn lơ đãng ấn xuống màn hình điện thoại.

Thẩm Tấn biết chuyện Thu Tuỳ đã biết anh nói tiếng Nga và hay đi qua Nga, Phó Minh Bác cũng đã sớm thú nhận với anh.

Tuy nhiên, Thu Tuỳ chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này, và anh luôn cho rằng chuyện này đã qua.

Thẩm Tấn không ngờ, anh muốn nhân cơ hội ném xúc xắc để tìm ra sự thật về Thu Tuỳ.

Thu Tuỳ cũng nghĩ như vậy, nhưng điểm khác biệt là điều cô muốn hỏi chính là chân tướng về anh.

Cũng không biết do anh đã tự lấy đá đập chân mình, hay nên nói giữa bọn họ có điểm tâm linh tương thông.

Thẩm Tấn yên lặng ngồi trên mặt đất suy nghĩ một chút, sau đó cười nhẹ đáp: "Được."

"Em đã làm thực tập sinh tại công ty dịch thuật này từ năm cuối cấp. Sau khi lấy được bằng tốt nghiệp, em liền trở thành nhân viên chính thức." Thẩm Tấn thản nhiên nói: "Trong tháng đầu tiên sau khi em tốt nghiệp, công ty của em nhận được một khách hàng lớn, là một doanh nhân người Nga làm vận tải hàng hải và thương mại xuyên biên giới. Để chứng tỏ rằng họ coi trọng anh ấy, công ty dịch thuật đã gửi cho anh ấy danh sách và sơ yếu lý lịch liên quan của tất cả các phiên dịch viên có thời gian và năng lực phiên dịch cho anh ấy, bao gồm cả người mới ra trường, lý lịch còn chưa nhiều kinh nghiệm nên chưa tham gia dự án lớn nào, nhưng có đủ thời gian rảnh để sang Nga là em."

Thu Tuỳ ngạc nhiên đứng thẳng dậy.

Cô và Thẩm Tấn chưa từng liên lạc kể từ khi chia tay. Cô không biết làm sao Thẩm Tấn lại biết được mọi chuyện xảy ra khi cô còn ở công ty dịch thuật.

"Doanh nhân này đã từng hợp tác với tập đoàn Thẩm trước đây, cũng coi như là có quen biết với anh."

"Khi anh ấy đến Trung Quốc có tìm anh đi uống rượu, thuận tiện hỏi anh có đề cử phiên dịch viên nào không. Anh liền nhìn thấy một cái tên quen thuộc trong danh sách dài."

Thẩm Tấn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Thu Tuỳ.

"Anh đã giới thiệu cho anh ấy người phiên dịch tên là Thu Tuỳ."

"Anh ấy có chút do dự, người phiên dịch này khi còn đi học có thành tích khá tốt, nhưng lại có ít kinh nghiệm, không biết trong chuyến đi có gặp khó khăn gì không."

"Anh đã nói, nếu anh lo lắng về vấn đề này, không bằng tôi cũng đưa một phiên dịch viên tiếng Nga đi theo cùng sang Nga? Nếu người phiên dịch mà tôi chọn cho anh trong quá trình phạm sai lầm, tôi sẽ đền bù cho anh người phiên dịch ở bên người tôi." https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu

Cô có ký ức sâu sắc về doanh nhân mà Thẩm Tấn đang nói tới.

Vì mới ra trường, chưa có nhiều kinh nghiệm nên sau khi tốt nghiệp cô phải ngồi dự bị một khoảng thời gian ở công ty.

Phần lớn nhất trong lương của một phiên dịch viên được tính theo phần trăm dự án. Đối với những dự án quan trọng, người dịch nhận được càng nhiều hoa hồng thì mức lương sẽ càng cao.

Những phiên dịch viên như cô, về cơ bản không thể tham gia dự án, chỉ có một ít tiền lương cơ bản, sau khi trừ tiền thuê nhà cũng không còn bao nhiêu, chỉ đủ ăn đủ mặc.

Khách hàng kia là một doanh nhân nổi tiếng người Nga, dự án bàn giao cho công ty cũng là cuộc gặp đàm phán kinh doanh vô cùng quan trọng.

Thu Tuỳ vẫn luôn không hiểu tại sao người doanh nhân này lại chọn cô trong danh sách các phiên dịch viên do công ty cung cấp.

Phải biết rằng, điều duy nhất cô có thể đạt được là điểm số khá tốt ở trường đại học.

Nhưng trong lĩnh vực dịch thuật, kinh nghiệm phong phú được công nhận hơn là thành tích học tập.

Thu Tuỳ nghĩ, chắc hẳn đó là sự ưu ái của số phận, cảm thấy thương hại cô.

Nhưng bây giờ cô đã được chọn, dù rất bối rối như lọt trong sương mù nhưng cô vẫn dốc hết sức để hoàn thành dự án.

Mặc dù mức lương của dự án này cao nhưng nó cũng cực kỳ khó khăn. Có rất nhiều người tham gia vào dự án và khách hàng nói rất nhanh, là một trong những thách thức khó khăn nhất mà một dịch giả có thể gặp phải.

May mắn thay cho Thu Tuỳ, cuối cùng dự án đã hoàn thành mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Sau khi về nước, cô ngủ suốt một ngày.

Lúc thức dậy liền phát hiện giới dịch thuật tiếng Nga đã thay đổi.

Trong cuộc trò chuyện công khai sau dự án, người doanh nhân này đã không tiếc lời khen ngợi cô là phiên dịch viên có năng lực nhất, chịu được áp lực cao, nghiêm túc và có trách nhiệm nhất mà anh từng gặp.

Với vị thế của doanh nhân này trong cộng đồng doanh nghiệp Nga, cô nhanh chóng trở thành ngôi sao đang lên trong ngành dịch thuật tiếng Nga. Từ một sinh viên mới tốt nghiệp vô danh, đã thành công chiếm được chỗ đứng trong ngành dịch thuật cho đến ngày nay.

Thu Tuỳ vẫn luôn cảm thấy, người doanh nhân này chính là quý nhân của mình.

Bây giờ nghĩ lại, cô cuối cùng cũng biết chân tướng, quý nhân của cô rõ ràng là Thẩm Tấn.

"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ không thể diễn tả được cảm xúc của mình, trong lòng có chút vui mừng nhưng cũng có chút mất mát, "Cảm ơn anh."

Thẩm Tấn nhìn chằm chằm vào cô, mỉm cười: "Cảm ơn anh cái gì, em sẽ không nghĩ rằng tất cả đều nhờ công của anh mà em mới có được ngày hôm nay chứ."

"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn bất lực xoa đầu cô, "Không phải ai cũng có thể nắm bắt được cơ hội này."

"Đối với một số người, cho dù số mệnh có trao cơ hội mà không thể nắm bắt được, khả năng sẽ trở thành trò cười trong ngành vì thành tích kém cỏi." https://www.wattpad.com/story/362308863-edit-hi%E1%BB%87n-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BA%AFc-%08thu-%C3%B4m-tinh-h%C3%A0-h%E1%BB%99i-thu

"Nhưng Tuỳ Tuỳ của anh thì khác, em đã nắm bắt được."

"Tuỳ Tuỳ của anh rất lợi hại, sớm muộn gì cũng sẽ đứng đầu ngành dịch thuật và tỏa sáng."

"Về phần anh, anh chỉ giúp nâng cao cơ hội này."

"Không liên quan gì đến anh, Thu Tuỳ, em có được như ngày hôm nay là vì em dựa vào khả năng của chính mình tích luỹ từng chút một."

Thu Tuỳ kinh ngạc nhìn anh. Sau vài giây, cô cong môi và mỉm cười không thể giải thích được.

Nỗi mất mát nho nhỏ đó dần dần tiêu tan.

Cô cảm thấy lời Thẩm Tấn nói có vẻ đúng.

Thẩm Tấn là một người kỳ lạ, giống như có ma lực vậy.

Cô là một người có lòng tự trọng thấp, sau khi nghe Thẩm Tấn nói, thậm chí còn sinh ra một chút cảm xúc kiêu ngạo.

Thu Tuỳ quan sát vẻ mặt của Thẩm Tấn, tựa hồ còn chưa nói xong, mấy câu hỏi về anh mà cô muốn biết, Thẩm Tấn cũng chưa trả lời.

Cô mím môi dưới muốn hỏi thêm thì điện thoại di động trên bàn đầu giường đột nhiên reo lên.

Thu Tuỳ nhìn thoáng qua thì thấy đó là số điện thoại của Trương Gia Ninh.

Cô bấm nhận máy, còn chưa kịp nói chuyện, Trương Gia Ninh đã nói rất nhanh: "Thu Tuỳ, xem Weibo, cậu lên hot search!!!"