Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 8: Không được tin vào mê tín dị đoan, nên tin vào khoa học



Trans: Khánh Khánh

Thu Tuỳ giật mình.

Cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng trong bối cảnh hiện tại, cho dù cô có phải tạm thời thay đổi ý định thì có vẻ cũng đã quá muộn.

Hơn nữa, cô cũng không rõ Thẩm Tấn nói 'Trước khi rời đi hãy nói rõ ràng' là có ý gì.

Anh muốn cô giải thích rõ ràng chuyện gì đang xảy ra với túi đồ này, và nó có liên quan gì đến Thẩm Tấn?

Hoặc, tại sao cô lại từ chối những bức thư tình và quà tặng của anh ấy?

Thu Tuỳ bối rối, nghĩ rằng nếu trì hoãn lâu hơn, cô sẽ bỏ lỡ bữa tối ở nhà.

Khi đó sẽ có một cơn bão máu khác và không thể tránh khỏi sự quở trách.

Cô sụt sịt, trong mắt vô thức tràn ngập nước mắt.

Thu Tuỳ lo lắng, vẫn cúi đầu không dám nhìn ai, trong lòng hỗn loạn, chỉ vào cái túi dưới chân, chỉ lặp lại những lời vừa nói một cách vô nghĩa, giọng nói đã run rẩy không thể nhận ra: "Trả lại cho cậu những thứ này, về sau đừng đưa cho tôi nữa."

Thẩm Tấn cười khẩy như thể cho rằng điều đó thật nực cười.

Một đôi bàn tay vô cùng xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của Thu Tuỳ, cô căng thẳng khi nhìn đôi bàn tay đó đang lục lọi chiếc túi dưới chân mình và nắm một chiếc phong bì màu hồng nhạt.

Cô cảm giác có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, bên tai vang lên một giọng nói trầm trầm: "Đưa tôi một cây bút."

Thu Tuỳ bối rối: "Hả?"

"Tôi nói", Thẩm Tấn có vẻ có chút không kiên nhẫn, nói từng chữ một: "Đưa tôi một cây bút."

Thu Tuỳ thấp giọng đáp lại, trong lòng cảm thấy lo lắng, không dám thở mạnh, sợ làm cho thiếu niên vốn đã thiếu kiên nhẫn trước mặt lại càng thêm nóng nảy.

Cô lục lọi trong cặp một lúc, nhanh chóng đưa qua một cây bút đen, vẫn cúi đầu, không dám nhìn ai.

Thẩm Tấn khẽ cau mày, nhìn thấy bộ dáng phục tùng của cô, anh vô thức chậc lưỡi khó chịu.

Tiếng đầu bút cọ vào tờ giấy vang lên bên tai, Thu Tùy lặng lẽ nhướng mí mắt lên, nhìn thấy Thẩm Tấn rũ mắt, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, tay trái cầm một chiếc phong bì mỏng, tay phải viết chữ lên phong bì.

Thu Tuỳ lúng túng sờ sờ chóp mũi, cô đã có thể nhìn ra, những gì Thẩm Tấn viết chính là tên của mình.

Trên phong bì màu hồng nhạt vốn đã có ba chữ lớn - gửi Thu Tùy

Chỉ là chữ viết xấu quá, giống như bị chó nhai vậy.

Đúng lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì chiếc phong bì màu hồng nhạt lại được đưa vào dưới mắt cô.

Trên phong bì có hai dòng chữ "gửi Thu Tuỳ" cạnh nhau, dòng chữ dưới cùng được viết rất duyên dáng và tao nhã. So với dòng chữ viết tay đầu tiên thì nó hoàn toàn khác biệt và không có điểm tương đồng nào cả.

Thu Tuỳ vô thức cắn môi và cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay.

Những móng tay cầm phong bì được cắt tỉa cẩn thận, các ngón tay thon dài lại đẹp đến nỗi ngay cả những người tay khống* khó tính nhất cũng không thể tìm ra lỗi nào.

*người thích ngắm tay đẹp

"Nhìn cho rõ", giọng nói không nặng không nhẹ của Thẩm Tấn vang lên, anh gõ gõ dòng chữ mình đã viết bằng tay, "Đây mới là chữ tôi viết."

Giọng điệu của Thẩm Tấn rất nhẹ nhàng, nhưng Thu Tuỳ lại không thể giải thích được sự mỉa mai trong đó.

Như muốn nói——

Bạn đang đùa cái quái gì vậy, tôi sao có thể thích bạn được?

Thu Tuỳ cảm thấy chua chát trong lòng, vừa uỷ khuất lại xấu hổ.

Đây là chuyện gì?

Vì món quà không thể giải thích được xuất hiện trong ngăn kéo của cô, những ngày này cô rất sợ hãi và lo lắng.

Để trả lại những món quà và bức thư tình này cho chủ nhân ban đầu của chúng, cô đã đến khu rừng với nguy cơ bị chủ nhiệm phát hiện và có khả năng bị mắng vì về nhà muộn.

*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Kết quả là người gửi thư không đến còn chưa tính, hơn nữa cô còn xác định Thẩm Tấn, bông hoa nổi tiếng lạnh lùng của trường trung học số 1 là người đã gửi thư tình cho cô.

Điều này thật tuyệt vời.

Thu Tùy có thể dùng ngón chân suy nghĩ xem Thẩm Tấn sẽ nghĩ gì về mình.

Chắc hẳn anh ấy đã nghĩ cô thật ấu trĩ lại buồn cười.

Ngay cả bản thân Thu Tuỳ bây giờ cũng cảm thấy mình vô cùng buồn cười.

Mí mắt Thẩm Tấn giật giật, anh mặt không biểu tình nhìn cô gái cúi đầu trước mặt mình, bình tĩnh thúc giục: "Cậu mang đi..."



Giọng anh đột ngột dừng lại, anh ngơ ngác nhìn phía trên phong bì đọng lại một giọt nước mắt, thẳng tắp rơi vào chiếc phong bì màu hồng nhạt.

Chẳng mấy chốc, nước mắt đã lem nhem khắp người.

Dòng chữ "gửi Thu Tuỳ" do Thẩm Tấn viết đã ướt từ lâu, không còn nhìn thấy hình dáng ban đầu.

Thu Tuỳ dường như được giải thoát, nỗi bất bình trong lòng cũng được giải tỏa.

Nước mắt cô chảy ra không hề báo trước, Thẩm Tấn nhất thời ngơ ngác, không biết phải làm sao với phong bì trong tay.

"Tôi đang nói cậu." Thẩm Tấn có chút đau đầu mà nhéo giữa mày, đây là lần đầu tiên anh gặp phải cảnh tượng này, thật sự không biết phải làm sao.

Anh do dự trong chốc lát, vẫn là nuốt xuống chữ bốn chữ 'không đến mức vậy': "Cậu muốn gì?"

Thu Tuỳ nức nở trả lời: "Tôi... tôi muốn... về nhà."

Không khí im lặng mấy giây, Thẩm Tấn bất đắc dĩ thở dài: "Vậy cậu về nhà đi."

Tiếng khóc của Thu Tùy hơi ngừng, cô nhéo đầu ngón tay, nhìn cái túi trên mặt đất: "Nhưng còn cái này thì sao?"

Hồi lâu sau, Thẩm Tấn tựa hồ đã chấp nhận số mệnh của mình, trong giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ: "Cậu trở về đi, tôi sẽ thay cậu đem đồ trả lại."

Thu Tuỳ chớp mắt, cuối cùng cô cũng hơi ngước mắt lên nhìn chàng trai trước mặt: "Thật sao?"

Bởi vì vừa mới khóc nên đôi mắt Thu Tuỳ đỏ hoe, trên mi có một giọt nước mắt, đầy vẻ uỷ khuất lại đáng thương.

Thẩm Tấn vô thức thở dài, ngay cả thanh âm cũng đều mềm xuống.

Thẩm Tấn gật đầu: "Thật sự."

Thu Tuỳ mím môi dưới, quay người, đi được vài bước rồi quay lại.

Thẩm Tấn nhìn thẳng vào cô: "Sao thế?"

Thu Tuỳ đứng trước mặt anh, chậm rãi đưa tay phải về phía anh, bởi vì cô mới khóc cách đây không lâu nên giọng nói của cô vẫn còn khàn khàn và vô thức rung lên: "Cậu còn chưa trả lại bút cho tôi."

Những suy nghĩ dần dần thư giãn của Thu Tuỳ bị gián đoạn bởi một bản nhạc quen thuộc.

Thẩm Tấn một lần nữa mời cô tham gia cuộc gọi thoại.

Lần này, Thu Tuỳ nhấn nút trả lời không chút do dự.

Cô hít một hơi thật sâu: "Anh đã nhận ra tôi từ lâu rồi phải không?"

Thẩm Tấn nói "Ừ" không phản bác.

Giọng nói của Thu Tùy tràn đầy yếu ớt: "Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn?"

Thẩm Tấn: "Tôi chưa từng nói tôi không biết cô, mà là cô, khi tôi hỏi cô nhìn tôi xem, có nhận ra tôi là ai không. Là cô tự mình nói, không quen biết tôi, chỉ là đang xem tướng mặt của tôi thôi"

Thu Tuỳ: "..."

Cô chợt hiểu tại sao Thẩm Tấn lại lo lắng về việc xem tướng mắt đến vậy.

Không biết tại sao nhưng sau khi mối quan hệ mà cô từng biết bị vạch trần, cô lại cảm thấy thoải mái hơn.

Khi đối mặt với Thẩm Tấn, cảm giác tội lỗi và xấu hổ dường như dâng lên đã vô thức biến mất đi không ít.

Thu Tùy nhịn không được nói: "Lúc ấy anh có thể vạch trần tôi."

Thẩm Tấn lười biếng nói: "Tôi vốn là muốn vạch trần."

Thu Tuỳ: "Sau đó thì sao?"

Thẩm Tấn: "Nhưng tôi chưa được xem tướng mặt bao giờ, tôi cũng khá tò mò nên chỉ muốn nhìn một chút thôi."

Thu Tuỳ: "..."

Thẩm Tấn: "Không ngờ kỹ năng của cô lại tệ đến thế. Không phải cô nói tướng mặt của tôi khá tốt sao? Sao mới qua có mấy ngày, tôi lại đâm vào xe người khác?"

Thu Tuỳ: "..."

Thẩm Tấn: "Việc này cũng nói lên rằng, không được mê tín dị đoan, lão thầy bói kia bảo cô nên tránh xa người họ Thẩm, nếu không sẽ có tai họa đẫm máu. Tốt nhất cô đừng nên tin, cô cũng đã hoàn thành 9 năm chương trình giáo dục bắt buộc, hẳn là nên tin vào khoa học và sự thật."

*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Một lúc sau, Thu Tuỳ chậm rãi nói: "Đừng chuyển chủ đề."

Thẩm Tấn: "Tôi đổi chủ đề gì?"

Thu Tuỳ: "Anh muốn bồi thường vụ va chạm từ phía sau như thế nào? Anh không định quỵt nợ đúng không? Anh cũng đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, anh thấy điều này có thích hợp không??"

Thẩm Tấn cười hắc hắc mấy tiếng: "Không thích hợp, cô nói đúng, vậy tôi chuyển tiền trước, trả nhiều bù ít."



Thu Tuỳ "ừ" một tiếng, giây tiếp theo, cô thấy một tin nhắn hiện lên trên màn hình——

Thẩm Tấn yêu cầu thêm bạn làm bạn bè trên WeChat.

Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào tin nhắn mà không có bất kỳ cử động nào.

Vài giây sau, cô đầy khó hiểu nhìn điện thoại hỏi: "Chúng ta không có nhóm sao? Tại sao phải thêm WeChat?"

Thẩm Tấn: "Cô có biết không? Nhóm WeChat chỉ có thể phát bao lì xì, số lượng trong phong bao lì xì không được vượt quá 200 nhân dân tệ."

Thu Tuỳ sửng sốt, nhưng đây là sự thật: "Vậy không phải anh nói phải trả nhiều, bù ít sao?"

Thẩm Tấn tựa hồ cảm thấy buồn cười, hỏi: "Cô cho rằng tôi sẽ nợ tiền sao?"

Thu Tuỳ: "..."

Thẩm Tấn: "Cho nên tôi ở đây, chỉ có thể rút nhiều hơn, không bao giờ bổ ít hơn."

Thu Tùy do dự một lát, vẫn không có động tác.

Trong điện thoại yên tĩnh một lát, một tiếng cười lười biếng vang lên: "Cô sẽ không cho rằng tôi cẩn thận sắp xếp hết thảy chuyện này. Đầu tiên là tôi cố ý đuổi theo cô, sau đó đặt ra quy định chuyển phong bì đỏ WeChat không được vượt quá 200 tệ, chỉ để thêm WeChat của cô?"

Thu Tùy lắc đầu phủ nhận: "Không có."

Thẩm Tấn nói: "Cô cũng biết, va chạm từ phía sau là trách nhiệm của tài xế. Về số tiền chuyển phong bao đỏ, cô nên biết, tài khoản WeChat họ Mã, tôi họ Thẩm."

Nhắc đến điều này, Thu Tuỳ cảm thấy rằng nếu cô không đồng ý với yêu cầu kết bạn WeChat của Thẩm Tấn, sẽ có kết cục xấu hổ giống như lần đầu họ gặp nhau.

Nghe tiếng điện thoại sắp đổ chuông lần nữa, Thu Tuỳ đoán được lại muốn chế nhạo cô tự mình nghĩ nhiều, vội vàng ngăn cản: "Đừng nói nữa, tôi thêm vào."

Cô cúp máy với Thẩm Tấn rồi bấm nút đồng ý.

Màn hình chuyển sang đoạn hội thoại giữa cô và Thẩm Tấn, Thu Tuỳ còn chưa kịp gõ chữ đã nhìn thấy tin nhắn truyền tin từ đối phương.

Cô thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, bản năng giật phong bao lì xì bao nhiêu năm khiến tốc độ tay của cô nhanh hơn tốc độ não, nhanh chóng bấm vào nhận.

Sau khi bấm đồng ý, cô mới phản ứng muộn màng.

Khoản chuyển khoản này dường như số tiền không chính xác.

Thu Tuỳ do dự một chút, sau đó nhanh chóng nhìn xuống cuộc trò chuyện giữa cô và Thẩm Tấn.

Cuộc trò chuyện vẫn diễn ra trên giao diện nhận thanh toán, với số tiền chuyển khoản 20.000* được ghi rõ ràng trên đó.

*xấp xỉ 68.588.000 vnđ, 1 tệ khoảng 3429 vnđ

Thu Tuỳ choáng váng vài giây trước khi phản ứng.

Thẩm Tấn có lẽ đã thoát khỏi đời sống bình dân quá lâu, 20.000 có thể là phí sơn lại Rolls-Royce, nhưng phí xước sơn xe đối với người bình thường sẽ không bao giờ vượt quá bốn con số.

Thu Tuỳ đã hoàn lại cho Thẩm Tấn 19.000 nhân dân tệ và nói thêm: Phí sơn lại sẽ không vượt quá 1.000 nhân dân tệ.

Gửi tin nhắn xong, cô quay đầu giơ điện thoại về phía khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tấn, ra hiệu cho anh lấy tiền.

Ánh mắt Thẩm Tấn rơi vào trên mặt cô, trong đôi mắt sáng loé lên tia hắc ám.

"Thẩm..."

Vừa mở miệng, Thẩm Tấn liền nhìn đi chỗ khác, cửa sổ xe đối diện lại chậm rãi nâng lên.

Thu Tuỳ chớp mắt, bị ý thức nào đó lôi kéo, quay người lại, nhìn thấy đèn giao thông cách đó không xa, đồng hồ đếm ngược đến đèn đỏ chỉ còn lại ba giây cuối cùng.

*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Thu Tuỳ: "..."

Cô liếc nhìn chiếc Rolls-Royce bên cạnh, thở dài và thành thật đóng cửa sổ lại.

Quên đi, Thẩm Tấn có thể chấp nhận trong vòng hai mươi bốn giờ.

Khoảnh khắc đèn đỏ chuyển sang xanh, vô số ô tô đồng loạt lao ra.

Sau hai đèn xanh, Thu Tuỳ bước vào sảnh tầng một của công ty và kịp lấy điện thoại di động ra xem xét.

Cuộc trò chuyện WeChat với Thẩm Tấn vẫn dừng lại ở tin nhắn cuối cùng cô gửi.

Về phần 19.000 cô chuyển cho Thẩm Tấn, đối phương vẫn chưa bấm nút nhận tiền.

Cô bước vào thang máy, đang nghĩ đến việc gửi tin nhắn cho Thẩm Tấn để nhắc nhở anh rằng việc chuyển WeChat có hiệu lực trong 24 giờ.

Khoảnh khắc ngón tay cô chạm vào màn hình, cô nghe thấy một giọng nam có phần quen thuộc phát ra từ cửa thang máy——

Đợi một chút!!!